Phu nhân không dễ chọc

Chương 114



Khi Võ Hạ Uyên ỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cô vẫn cư xử như bình hường, như hể cuộc gặp mặ và những ổn hương đêm đó chỉ là mộ giấc mơ ngắn ngủi.

“Em vẫn đến công y à?” Võ Đức Duy nhìn hấy Võ Hạ Uyên rong bộ đồ công sở màu đen hì ngạc nhiên hỏi Võ Hạ Uyên: “Vì sao lại không được đi?”

“Không có gì” Võ Đức Duy sờ đầu Võ Hạ Uyên: “Anh chỉ là nghĩ em gái của anh rấ kiên cường mà hôi.”

Võ Hạ Uyên không để ý đáy mắ Võ Đức Duy hiện lên mộ chú gì đó đa mưu Ngay ừ nửa năm rước, Võ Hạ Uyên đã bắ đầu kinh doanh, cô rấ hông minh, được Võ Đức Duy dạy đi dạy lại nhiều lần, lúc đó Võ Hạ Uyên chỉ muốn làm gì đó cho bản hân mình bận rộn, nếu rảnh rái im cô lại hấy rống rỗng và đau đớn.

rong iềm hức, Võ Hạ Uyên cho rằng rương ấn Phong đã là mộ huyền hoại rong giới kinh doanh, nên cô muốn hử xem mình có hể quậ đổ huyền hoại này hay không.

rước kia chắc chắn cô không có vốn liếng gì để chống lại rương ấn Phong, nhưng bây giờ hì khác, cô là cô con gái vàng của nhà họ Võ, cô nhấ định phải ận dụng ố điểm này.

***

Quan rọng hơn là bên rong nhà họ Võ không được sóng yên biển lặng như bề ngoài, cũng giống như nhà họ rương, âm mưu ngấm ngầm cũng không hề í, Võ Hạ Uyên chính là không muốn làm liên lụy đến Võ Đức Duy.

rong hai háng đầu iên bước chân vào nhà họ Võ, Võ Hạ Uyên đã nhận được rấ nhiều hắc mắc, cũng có rấ nhiều hế lực muốn làm khó nhưng cô đều nhãn nhịn.

Không chỉ nhẫn nhịn, cô còn hay đổi và đánh bóng để bản hân mình hoàn hiện hơn.

Sau khi hành công mộ hợp ác vô cùng khó giải quyế, đối ác ngư: láp vô cùng khó ính đã đánh giá rấ cao năng lực của Võ Hạ Uyên, cuối cùng khiến mộ số người ừng nói cô “đi cửa sau” hay “dựa vào sắc đẹp” phải ngậm miệng lại.

Nhưng rong bóng ối ngấm ngầm ở.

đẳng sau, vẫn có rấ nhiều đối hủ của Võ Hạ Uyên, chẳng hạn như kẻ rước mặ này.

“Cái gì?” Võ Hạ Uyên nhướng mày nhìn người phụ nữ ăn mặc ỉnh xảo, vẻ mặ như đang khiêu khích.

Người phụ nữ rước mặ cô ên là Chu Khánh Loan. Không giống như Võ Hạ Uyên, cô a ừng bước leo lên ừ dưới chó. Cô a có rấ nhiều hủ đoạn và rấ hông minh.

Không rùng hợp là cô a ghé những người có điểm xuấ phá cao, hay những kẻ hường được gọi là “đi đường ắ”. Võ Hạ Uyên cảm hấy lo lắng vì rước đó cô a đã nhắm vào.

mình, sau này lại bị Võ Đức Duy xử lý rồi để bụng, nhiều người rong công y đều biế Chu Khánh Loan hâm mến Võ Đức Duy.

“Chỉ nói cho cô biế, đối ác hôm nay rấ khó đối phó, ôi hy vọng cô có hể hành công” Vẻ mặ Chu Khánh Loan như đang xem rò hay, rước đây cô a còn không hể hương lượng với đối ác người Pháp, nhưng Võ Hạ Uyên lại làm được mộ cách dễ dàng, điều này khiến cô a không cam âm mộ chú nào. Cô a đã ìm cơ hội để xem Võ Hạ Uyên phải chịu xấu mặ.

Võ Hạ Uyên vuố mái óc của mình, cười dịu dàng: “Đừng lo lắng, ôi sẽ cố gắng hế sức.”

Chu Khánh Loan hừ lạnh: “Vậy hì ôi chờ in vui của cô.”

Võ Hạ Uyên sải bước về phía phòng họp, khi đi ngang qua Chu Khánh Loan cô độ nhiên ngừng bước, cô hơi nghiêng đầu, mang heo né đẹp mạnh mẽ và sắc bén: “Chu Khánh Loan, vì sao cô đã hích anh rai ôi rồi, mà cô lại muốn đấu với ôi? Cô nên biế nếu ôi không hích, hì cả đời này anh của ôi cũng sẽ không nhìn đến cô dù chỉ hoáng qua mộ chú.”

“Cô!” Chu Khánh Loan nhìn chăm chằm vào Võ Hạ Uyên: “Cô không sợ chuyện này bị Võ Đức Duy nghe hấy sao?”

Võ Hạ Uyên không hèm để ý: “Cho dù anh rai ôi ở đây, ôi cũng sẽ nói những lời này”

Chu Khánh Loan ngẩn người mộ lúc, cô a nhận ra được đây là mộ điểm chưa ố, rằng chưa có quan hệ ố với Võ Hạ Uyên.

Ai bảo lúc rước hai anh em này cái gì cũng không hèm nói? Cô a cho rằng Võ Hạ Uyên là người mà Võ Đức Duy hích, sau đó mới ìm cách gây khó dễ cho cô. Sau này khi sự hậ được sáng ỏ, Võ Đức Duy không còn mộ chú hiện cảm nào với cô a cả.

Chu Khánh Loan ức giận, đó là lý do mà cô a muốn làm khó Võ Hạ Uyên “Vậy hì chúng a bắ ay giảng hòa, cô có hể chấp nhận ôi không?” Chu Khánh Loan độ nhiên hỏi.

“Không hể” Võ Hạ Uyên không chú do dự mà rả lời: “Anh của ôi không hích cô.

Chu Khánh Loan: “…” hậ sự rấ muốn đánh người.

Võ Hạ Uyên phớ lờ Chu Khánh Loan, cô chỉnh đốn lại rang phục rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng họp.

Chu Khánh Loan: “…”

rương ấn Phong ngồi ở vị rí chính giữa, mặ mày rong rẻo nhưng lại oá lên lạnh lùng. Mặc dù đã gầy đi nhiều nhưng vẫn đẹp rai như xưa, khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên hì lông mày hơi chú hạ xuống.

Võ Hạ Uyên quay đầu muốn rời đi, nhưng Phó giám đốc ở bên cạnh độ nhiên nói: “hanh ra Võ đến rồi à. Nhanh ngồi xuống đi”

Võ Hạ Uyên bây giờ là Giám đốc hị rường doanh iêu, bình hường những rường hợp không hể bàn bạc sẽ giao cho cô, nhưng cô hà ừ chức còn hơn gặp lại rương ấn Phong.

Vấn đề bây giờ là… Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, ngồi đối diện với rương ấn Phong với hái độ là mộ người hợp ác kinh doanh.

Phó giám đốc vội vàng giới hiệu hai người với nhau, Võ Hạ Uyên cho rằng không cần giới hiệu, đã hiểu rõ nhau quá sâu rồi.

“Vậy hì dự án này…” Sau khi Phó giám đốc giới hiệu xong, Võ Hạ Uyên đã đọc xong bản hợp đồng, đầu óc chạy với ốc độ cao, rương ấn Phong hì rấ hư giãn.

“ôi đồng ý” Lời nói của anh cắ ngang, giọng nói của anh vẫn rấ khàn và rầm, như xoa nhẹ cá.

“Hả?” Phó giám đốc sửng số.

“Cứ làm heo hợp đồng” rương ấn Phong iếp ục.

Võ Hạ Uyên ngả người ra sau: “Anh rương, như vậy hậ là không hay chú nào đâu.

rương ấn Phong đối mặ với Võ Hạ Uyên mộ lúc, sau đó độ nhiên nói: “Xin li phiền mọi người ra ngoài mộ lá. ôi có vài lời muốn nói riêng với hanh ra Võ.

Võ Hạ Uyên vội vàng đứng dậy: “Không cần, nếu như ổng giám đốc rương nói không có vấn đề gì…”

“Kiên nhẫn lắng nghe câu nói cuối cùng ừ đối ác hương lượng là phẩm chấ cơ bản nhấ của người điều hành công y” rương.

ấn Phong nhẹ nhàng gõ các ngón ay lên mặ bàn.

Võ Hạ Uyên hở dài, sau khi mọi người đã rời đi, cô mới hạ giọng nói: “Anh muốn làm gì?

“Hiện ại em đang làm việc rong nhà họ Võ” rương ấn Phong đứng dậy, chậm rãi đi về phía Võ Hạ Uyên: “Không ngờ… Hoá ra em lại là em gái của Võ Đức Duy”

Xem ra rương ấn Phong đã ự mình đi điều ra rồi, Võ Hạ Uyên chế nhạo: “Sao, ôi không dễ bị rêu chọc như rước nữa, ổng giám đốc rương hấy rấ hấ vọng sao?”

“Anh có như vậy sao?” rương ấn Phong nói xong, đầu ngón ay mảnh khảnh vuố ve đôi môi của Võ Hạ Uyên, khiến người cô run lên: “Võ Hạ Uyên, không ai có hể khiến em hạnh phúc hơn anh”

Lòng Võ Hạ Uyên hắ lại, độ nhiên quay đầu đi, cô không ngừng ự nhủ không hể mềm lòng! Không hể mềm lòng! Nghĩ về sự dứ khoá của người đàn ông này khi anh a chọn Đỗ Minh Châu, nghĩ về sự uyệ vọng của cô khi rơi xuống vách núi, còn có lý do gì… Đầu óc Võ Hạ Uyên rống rỗng, cô không nghĩ ới cái gì nữa, bởi vì rương ấn Phong đã hôn lên môi cô.

Đây là mộ nụ hôn rấ mềm mại và bá đạo, Võ Hạ Uyên cũng cảm nhận rõ ràng sự quan âm và bảo vệ của người đàn ông.

Không biế đã qua bao lâu, rương ấn Phong mới chậm rãi nhả ra, anh hơi nở nụ cười mỉm: “Hí hở.

Sau đó Võ Hạ Uyên hí hở hậ sâu, cô chăm chú nhìn rương ấn Phong: “Anh dám!”

“Có cần anh nhắc lại không?” Anh hấp giọng: “Chúng a vẫn là vợ chồng”.

Câu này ựa như mộ quả b phá nổ, những quá khứ bị Võ Hạ Uyên đè nén kia bỗng nhiên ràn ngập rong âm rí cô.

Không biế là ai bắ đầu rước, hai người đang đứng đối mặ độ nhiên ôm lấy nhau, hôn liên ục, đem cái gọi là lập rường và lý rí đố cháy sạch sẽ.

Dù ai cũng không hể kìm chế được cảm xúc mãnh liệ đã bị kìm nén hơn suố mộ năm này.

rương ấn Phong lo lắng cô lại quên hí hở, anh lui về phía sau mộ í, ai ngờ cô đã sớm đuổi kịp, hai người đuổi heo nhau, bọn họ đã vòng qua bàn hội nghị nửa vòng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status