Phu nhân không dễ chọc

Chương 119



“Dù sao ôi cũng phải nhìn hấy anh ấy!”

Đỗ Minh Châu gào lên rong nước mắ.

Cánh cửa bị đẩy ra mộ cách mạnh mẽ, Phùng Bảo Đạ vẻ mặ không kiên nhẫn, sau đó nhìn vào bên rong, cùng với Đỗ Minh Châu mà đờ đẫn mộ iếng: “Bà chủ?”

Đỗ Minh Châu cả người run lên, chậm rãi iến vào: “ại sao lại ở chỗ này?”

Võ Hạ Uyên hưởng hức dáng vẻ như sắp chế ới nơi của Đỗ Minh Châu, cô vẫn mặc rên người áo sơ mi của rương ấn Phong, óc dài đến vai, bộ dạng lười biếng, Võ Hạ Uyên lắc lắc cốc nước: “Như những gì cô nhìn hấy đó.”

“Cô đang ở cùng với anh ấy?” Đỗ Minh Châu hỏi lại Phùng Bảo Đạ chế nhạo: “Phí lời, rong lòng ổng giám đốc rương chỉ có mộ mình bà chủ, không ở cùng với bà chủ chả lẽ ở cùng cô sao?”

Võ Hạ Uyên không nói mộ lời, như hể hừa nhận những gì Phùng Bảo Đạ nói.

***

Đỗ Minh Châu gào lên: “Cô đừng quên!

Người anh ấy lựa chọn ban đầu là ôi!”

Võ Hạ Uyên cười nhẹ, như xem mộ chú hề: “ại sao lại chọn cô, không phải rong lòng cô rõ hơn ai hế hay sao?”

Ánh sáng rong mắ Đỗ Minh Châu lập ức bị dập ắ, đây là đòn sá hủ của cô a, cô a định lợi dụng nó rước khi hiểu lầm giữa hai người được giải quyế, nhưng không ngờ rằng Võ Hạ Uyên đã biế hế!

“Đồ đê iện, mày!” Đỗ Minh Châu hung ác: “Mày là đồ đê iện!”

Sự hận hù rong mắ cô a rấ nhanh liền hiện lên.

Võ Hạ Uyên không sợ, so với oán hận, cô càng hận Đỗ Minh Châu không hể chế ngay lập ức!

“Phùng Bảo Đạ” Giọng nói râm hấp.

khàn khàn vang lên, anh nghiêm nghị dựa vào cửa phòng ngủ, không biế đã ỉnh lại ừ lúc nào: “Vả ná cái miệng của cô a cho ôi”

Phùng Bảo Đạ nhấc ay lên, mộ vệ sĩ áo đen bước vào ngay lập ức.

Đỗ Minh Châu bị giữ chặ, cô a có hể chịu đựng sự àn nhãn của rương ấn Phong, nhưng không hể chịu được sự hiện diện của Võ Hạ Uyên! Cô nhìn rương ấn Phong mà nước mắ giàn giục, hú hí phá ra ừng chữ: “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”

“ại sao ôi lại không được đối xử như vậy với cô?” rương ấn Phong hỏi lại Đỗ Minh Châu ngẩn người, đồng hời ý rong lòng đan xen điên cuồng, khiến cô a càng muốn xé ná Võ Hạ Uyên.

Ánh mắ cô bị rương ấn Phong chú ý ới, ánh mắ người đàn ông lóe lên ia lạnh lùng, anh bước ới, ôm lấy Võ Hạ Uyên, dự phòng không cho Đỗ Minh Châu làm chuyện gì nguy hiểm, đồng hời dặn dò Phùng Bảo Đạ: “Kéo người ra ngoài rồi hãng động hủ, còn nữa, rực iếp đóng băng “

Đỗ Minh Châu độ nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn về phía rương ấn Phong.

rương ấn phong không động đậy: “Chỉ là mộ năm cho sự rừng phạ, là cái giá mà cô đáng phải rả “

“Cái, cái giá gì chứ…” Đỗ Minh Châu run rẩy hỏi.

“Để rèo lên đến vị rí này, cô đã phạm vào chuyện gì còn cần ôi phải nói sao? “

Đỗ Minh Châu vội vàng nói: “Nhưng ấ cả cái đó là do anh đều đã che giấu giúp eml”

“Cô nghĩ rằng, ôi dựa vào đâu mà giúp cô?” Giọng điệu của rương ấn Phong rở nên lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười, giống như kẻ bấ lương sắp nuố chửng người khác: “ích lũy đủ nhiều, mới có hể mộ lần liền giế sạch”

Hai vai Đỗ Minh Châu run lên, những việc đã làm… Cô a đều cẩn hận nhớ lại, càng nghĩ càng sợ hãi, cho dù không chế, cô a cũng sẽ ở rong đó cả đời! Vậy đây là mục đích của rương ấn Phong hay sao? Đỗ Minh Châu chợ nhận ra, cô a luôn cho rằng có mộ người đàn ông cho mình chú hơi ấm, nhưng cô a không ngờ rằng anh lại làm cho mình sống dở chế dở, sống không được mà chế cũng chẳng xong!

“AI rương ấn Phong!” Đỗ Minh Châu hai mắ đỏ hoe, lúc này ấ cả yêu hích cùng chấp niệm ại giây phú đều biến hành nỗi hận hấu xương!

rương ấn Phong vẻ mặ bình ĩnh, râm giọng hỏi Võ Hạ Uyên: “hế này đã đủ chưa?

Hay là giao cho anh rai của em?”

Vốn dĩ anh muốn giữ Đỗ Minh Châu hêm mộ hời gian, nhưng hời gian của anh… Anh không muốn đợi nữa, đã có Võ Hạ Uyên ở đây, bây giờ, anh cần rực iếp, dứ khoá bàn giao lại cho cô.

“rước iên cứ như vậy đi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Nếu không đủ, em sẽ lại gọi anh rai”

“Ừ” rương ấn Phong nghiêm nghị nhìn vào mắ Võ Hạ Uyên, hiện ại cô đã có người dựa vào, uy rằng không phải chính mình, nhưng vậy cũng ố.

Võ Hạ Uyên không in rằng Phùng Bảo Đạ không biế mình đang ở đó, hẳn là rong màn vừa rồi Phùng Bảo Đạ cố ình làm vậy.

Còn về phía rương ấn Phong… Võ Hạ Uyên độ nhiên rợn rừng mắ, iến lên đỡ lấy người đàn ông này, rong lời nói có mộ ia lo lắng không che giấu được: “Làm sao vậy?”

rương ấn Phong nhận hấy hai ai bị ù, heo Võ Hạ Uyên mà ngồi xuống, đưa ay vuố rán: “Không sao, có lẽ huyế áp sụ mộ chú”

Sự lo lảng rong lòng Võ Hạ Uyên ăng lên, cô ngồi xổm xuống bên cạnh rương ấn Phong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặ của người đàn ông: “Anh đến bệnh viện chưa?”

“Anh đi rồi, Bác sĩ nói không sao, phải nghỉ ngơi hậ ố” Nói xong, anh khẽ liếc Phùng Bảo Đạ mộ cái, khóe miệng hơi hé mở của Phùng Bảo Đạ liền ngậm chặ lại.

“Đừng ngồi vậy nữa” rương ấn Phong kéo Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Bụng còn đau sao?”

Võ Hạ Uyên khâu lắc đầu: “Không còn đau nữa”

hậ kỳ lạ, sau khi sinh Bào Ngư xong, mỗi lần kinh nguyệ đến, cô luôn cảm hấy đau như sắp chế đến nơi, nhưng lần này uống bá đường đỏ, đến bây giờ vẫn còn cảm hấy hoải mái.

Anh nắm ay chặ Võ Hạ Uyên, lòng bàn ay rỉ mồ hôi, rước đây anh có rấ nhiều điều muốn nói với người phụ nữ này, nhưng khi anh hậ sự chờ được người ở bên cạnh, lại không muốn nói mộ lời.

Đỗ Minh Châu bị đưa về Cần hơ, ngày hứ ba sau khi in ức bị đóng băng, Phùng Bảo Đạ nhận được in ức, Đỗ Minh Châu bỏ chạy.

“Đó là sơ suấ của ôi. rước đây Đỗ Minh Châu có quan hệ với mộ người. Người đàn ông đó đối xử với cô a rấ ố. Lần này anh a liều mạng cứu người khiến chúng a ổn hấ đi ba người.” Phùng Bảo Đạ rầm giọng huậ lại, phía sau lưng không khỏi oá ra ầng mồ hôi lạnh.

“Cậu hậ sự càng ngày càng vô dụng.”

rương ấn Phong sắc mặ khó chịu: “Cử người bí mậ bảo vệ an oàn cho Hạ Uyên, Đỗ Minh Châu là kẻ điên, cô a là chó cùng dứ dậu, đưa người về càng sớm càng ố!

“ôi hiểu rồi, ổng giám đốc rương.”

rương ấn Phong dự không sai, Đỗ Minh Châu quả hực điên cuồng, cực khổ heo đuổi anh bao lâu lại bị anh đặ dưới đế giày, rở hành công cụ dựa vào lôi kéo đám đàn ông mà sống qua ngày, đã hua dưới ay Võ Hạ Uyên, cô a ngoài việc muốn Võ Hạ Uyên sống không bằng chế, hì rong lòng không còn chú hy vọng nào cả.

Không biế Đỗ Minh bằng cách nào đó đã ìm hấy Bào Ngư. Sau khi người giúp việc đưa đứa rẻ đến bể bơi dành cho rẻ nhỏ, đứa rẻ liền biến mấ…

“ôi xin lỗi, hưa cô, đứa bé rõ ràng đã ở bên cạnh ôi, nhưng ôi vừa quay người đi đã không hấy đâu rồi” Người giúp việc khóc lóc.

Võ Hạ Uyên hai mắ đỏ hoe, dựa vào rên sô pha: “Đừng nói nữa.”

“Câm miệng” Võ Đức Duy sắc mặ rầm mặc hiếm hấy, lạnh lùng nhìn giúp việc: “Nếu hằng bé xảy chuyện gì, cô không không xong với ôi đâu!”

Ngay sau khi dứ lời, điện hoại đã vang lên.

Võ Hạ Uyên gần như nhảy bổ lên phía rước, cô nhanh chóng rả lời điện hoại: “Alo?”

“Đã lâu không gặp” Bên kia Đỗ Minh Châu nói với giọng đắc ý: “Đoán xem ai đang ở bên cạnh ôi.”

Võ Hạ Uyên nghe hấy iếng khóc của đứa rẻ, cô cuồng loạn hé lên: “Không được động vào con ôi!”

“Ha ha ha…” Đỗ Minh Châu cười điên cuồng: “Đau lắm sao? Đau là đúng! Võ Hạ Uyên, ôi sẽ rả lại cho cô gấp mười lần nỗi đau mà cô đã mang lại cho ôi!”

“Được rồi! Mười lần hay mộ răm lần, cô cứ nhằm vào ôi! Đừng làm hại đến đứa nhỏ!” Võ Hạ Uyên khóc.

“Suối nước nóng ở ngoại ô hành phố, ôi sẽ đợi cô. Đừng gọi Cảnh sá, nếu không ôi sẽ giế đứa nhỏ ngay lập ức!” Đỗ Minh Châu sau khi nói xong lập ức cúp điện hoại.

Võ Hạ Uyên bị rú hế sức lực, ném bỏ điện hoại, quay đầu nhìn Võ Đức Duy, nước mắ lập ức rào ra “Anh, em phải làm sao?”

Bào Ngư là điểm yếu của cô, hiện ại rong đầu cô đều hiện ên cảnh ngộ lúc này của đứa rẻ, liệu Đỗ Minh Châu có đối xử ố với hằng bé không?

rương ấn Phong vừa đi vào hì nhận được in ức, Võ Hạ Uyên vừa hấy anh hì hung hăng xông lên, cô hung hăng xé rách cổ áo của người đàn ông: “Không phải anh nói Đỗ Minh Châu sẽ phải rả giá sao? Cái giá cô a rả là việc đem Bào Ngư đi? rương ấn Phong, anh còn muốn giế bao nhiêu đứa con của ôi nữa hì mới can âm đây?”

Sau câu nói vừa rồi rên mặ rương ấn Phong biến sắc không còn mộ giọ máu, rong iềm hức anh muốn ôm Võ Hạ Uyên, nhưng Võ Hạ Uyên lại dồn hế sức lực mà á anh mộ cái
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status