Phu nhân không dễ chọc

Chương 120



rương ấn Phong rõ ràng cảm nhận được, Võ Hạ Uyên rấ hận anh.

Anh hấp giọng nói: “Anh nhấ định sẽ đưa con chúng a bình an vô sự rở về, in ưởng anh nhé”

Võ Hạ Uyên lạnh lùng liếc anh mộ cái, không nói mộ lời.

Bùi hịnh kéo Võ Hạ Uyên về phía sau, nói với rương ấn Phong: “Anh đi đi, Hạ Uyên không muốn nhìn hấy anh”

rương ấn Phong nhìn được ánh mắ cảnh giác của Bùi hịnh, nghĩ hầm người cứu con mình chính là người này chăng.

Võ Đức Duy bắ đầu lên kế hoạch kỹ càng và ỉ mỉ để cứu viện, ngay khi anh nhận được in không ố của rương ấn Phong, anh biế đối phương sẽ không ngồi yên mặ kệ, vì vậy hai người đàn ông ạm hời giữ quan hệ ăn ý, hế hảy đều vì đứa con.

***

Khu suối nước nóng vùng ngoại hành, c rong mộ căn phòng yên ĩnh, chỉ có iếng khóc rẻ con khàn khàn, Đỗ Minh Châu nhìn vào mắ của đứa rẻ, huận ay kéo hảm lông lên, người đàn ông bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Minh Châu, dừng ay lại đi!”

Đỗ Minh Châu cười lạnh: “Sợ chế hì anh rời khỏi đây đi, ôi chỉ nhờ anh cứu ôi ra khỏi đó, không cần anh lo lắng cho ôi”

“Em biế rõ..” Người đàn ông hấp giọng: “Anh sẽ không bỏ mặc em”

ừ khi anh a quyế định ra ay cứu Minh Châu hì đã ự bỏ đi đường lui cuối cùng của mình, anh a biế cô gái này có âm ư điên cuồng, nhưng anh a vẫn ự nguyện lo.

lắng cho cô a.

Mắ Đỗ Minh Châu chợ sáng chợ ối, lần đầu iên nghiêm úc nhìn người đàn ông đó, người mà cô a vẫn luôn khinh hường.

Người không hể nào để rong lòng cô a, lại ở khoảnh khắc cô a gặp khó khăn nhấ ra ay giúp đỡ, Đỗ Minh Châu rước giờ vẫn luôn cảm hấy những người đàn ông khác chẳng qua chỉ là ham muốn hân hể của cô a, người này cũng không ngoại lệ, nhưng khi hai người cùng co mình rong mộ căn phòng chậ hẹp.

Đỗ Minh Châu bỗng nhiên cảm nhận được mộ rái im chân hành, nhưng chú hạnh phúc nhỏ lẻ này quả hậ không đủ để san phẳng nỗi uấ hận của cô ai Nghĩ ới rương ấn Phong, nghĩ ới Võ Hạ Uyên, bình ĩnh rong mắ Đỗ Minh Châu rấ nhanh đã bị lửa giận hay hế, cô a đứng dậy đi ới bên cạnh người đàn ông, vươn mộ †ay cọ cọ vào gương mặ rẻ con: “hậ đáng yêu.”

Người đàn ông heo bản năng lùi về phía sau: “Minh Châu, đứa rẻ không có ội gì hế.”

Đỗ Minh Châu ỏ vẻ ngây hơ: “Cho nên ới bây giờ ôi vẫn chưa động vào hắng bé.”

“Có hậ vậy không?” Vẻ mặ người đàn ông nghỉ hoặc.

Đỗ Minh Châu hỏi mộ đăng rả lời mộ nẻo: “ôi đói bụng rồi, rước iên đi xuống ăn chú gì đó đã, anh coi rọng đứa rẻ này”

Cô a vừa nói vừa nhìn người đàn ông hậ sâu: “Nguyễn Quang Minh, đừng phản bội ôi”

“Sẽ không đâu” Nguyễn Quang Minh kiên định nói.

Chờ Đỗ Minh Châu rời khỏi đó, Nguyễn Quang Minh nhẹ nhàng ru đứa rẻ sắp ngủ, hấp giọng nói: “Xin lỗi nhiều.”

Anh a không phải là mộ người ố, nhưng cũng sẽ không để mặc cho mộ đứa rẻ còn bé í phải chịu khổ, vừa rồi khi ôm đứa rẻ, cảm xúc của Đỗ Minh Châu vô cùng kích động, là anh a gắ gao bảo vệ.

rong lòng Nguyễn Quang Minh vẫn còn ảo ưởng, hy vọng sau khi ổng giám đốc.

rương hấy con mình bình an, sẽ ha cho Đỗ Minh Châu mộ con đường sống.

Lúc đó Nguyễn Quang Minh cho rằng Đỗ Minh Châu không gây ổn hương cho đứa rẻ, bởi vì rong lòng vẫn còn chú lương âm, anh a cũng không biế, Đỗ Minh Châu đã nghĩ ra vô số biện pháp ác độc, muốn Võ Hạ Uyên ận mắ nhìn hấy đứa con đẹp đẽ còn sống sờ sờ của cô chế ngay rước mặ cô.

Với Đỗ Minh Châu mà nói, hy vọng đầy cõi lòng độ ngộ biến hành hấ vọng, mới là lễ vậ ố nhấ mà cô a dành cho Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong.

Hoàng hôn xuống, suối nước nóng có vẻ rầm ĩnh lại hần bí, hai nhóm người lặng lẽ không iếng động iến đến gần.

“ổng giám đốc Võ, rong ngoài suối nước nóng đều là người của Nguyễn Quang Minh, đã xác định Đỗ Minh Châu và đứa rẻ ở bên rong.” Có người nhỏ giọng báo cáo lại.

Võ Đức Duy gậ đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắ của rương ấn Phong, anh a có chú khó hiểu, không rõ ánh mắ của rương ấn Phong là có ý gì.

rương ấn Phong dời mắ đi, quay đầu nhìn về phía rần Anh hư: “Như nào rồi?”

rần Anh hư đặ máy ính rên đùi, gõ bàn phím “lạch ạch”: *Võ Hạ Uyên, cậu gọi điện hoại cho Đỗ Minh Châu, bảo cô a là cậu ới rồi.”

Võ Hạ Uyên không chú do dự: “Không hành vấn đề”

Điện hoại gọi được, Võ Hạ Uyên khẩn rương đáp vài iếng, cô nghe được iếng hí hở nhỏ!

Sau khi ắ máy, rần Anh hư chắc chắn mở miệng: “Nếu cô a không đổi chỗ của đứa rẻ, vậy đứa rẻ đang ở căn phòng hứ hai rên ầng hai của hướng đông rước mặ”

Võ Đức Duy kinh ngạc: “Cô chắc chứ?”

“Vô cùng chắc chắn” rần Anh hư lấy máy ính ra, huận ay vuố óc lên, đồng hời nhận lấy khẩu súng ừ ay của vệ sĩ, lưu loá đeo vào bên hông, khí chấ cả người biến hành người khác rong nháy mắ.

Võ Đức Duy có chú kinh ngạc, anh a còn nhớ rõ lần đầu iên khi nhìn hấy rần Anh hư, cô gái này giống như cô chiêu của mộ gia đình lớn bình hường, nũng nịu, rừ xinh đẹp hì không có chỗ nào đặc biệ, nhưng hiện ại cô lại giống như mộ hanh kiếm sắc bén, Võ Đức Duy hiểu rõ, rước đó đều là do cô ngụy rang.

Hành động rước, rương ấn Phong nắm lấy ay của Võ Hạ Uyên, hấp giọng dặn dò: “Vạn sự cẩn hận, đừng chọc giận Đỗ Minh Châu”

Võ Hạ Uyên ngay cả đầu cũng không quay lại, ránh hoá khỏi ay anh rồi rời đi.

Cho dù là rấ nhiều năm sau, Võ Hạ Uyên vô cùng hối hận, ại sao lúc đó lại không nói mộ câu nào với rương ấn Phong? Dù chỉ là mộ câu hôi cũng được.

Mộ mình Võ Hạ Uyên đẩy cửa lớn của suối nước nóng ra, rong quán rên dưới hai ầng, ấ cả đều được xây bằng gỗ, ở giữa có mộ hành lang dài, sau đó mới là khu suối nước nóng được che khuấ.

Mà Đỗ Minh Châu đứng ở ầng hai, ừ rên cao nhìn xuống Võ Hạ Uyên, mộ lá sau cười nói: “ới rồi à2”

Cô a biế, kế quả hôm nay mặc kệ như hế nào, bản hân khẳng định không hể ồn ại đi ra khỏi cửa này, nhưng không quan rọng, cô a chỉ cần Võ Hạ Uyên sống không bằng chế!

Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “Con ôi đâu?”

“Ở đây” Đỗ Minh Châu vừa nói vừa nhận lấy ã ló ừ ay của mộ vệ sĩ đãng sau, cô a quơ quơ với Võ Hạ Uyên, sau đó dưới ình huống ấ cả mọi người rở ay không kịp, ném đứa bé ừ rên ầng hai xuống.

“Đừng mài” Võ Hạ Uyên nháy mắ đã đỏ mắ, giống như biến hành kẻ điên mà xông lên.

Đứa rẻ “bịch” mộ iếng ngã rên mặ đấ, cũng không hề có iếng khóc nào vang lên, Võ Hạ Uyên đặ gối quỳ xuống, run rẩy vươn ay, cả người hoạ nhìn như muốn ngã ra.

“Võ Hạ Uyên!” iếng của rần Anh hư ruyền đến ừ ai nghe: “Cậu phải bình ĩnh mộ chú, kia không phải là đứa bé!”

iếng gọi này như ngọn lửa rại giữa bóng đêm, hắp sáng hy vọng của mọi người, rần Anh hư vẫn nói iếp: “Cậu nhìn kỹ xem, nghe iếng rơi xuống, chắc là mộ bó củi hay hứ linh ỉnh nào đó.”

Võ Hạ Uyên cuống quí mở lớp chăn mỏng ra, để lộ mộ đoạn, quả nhiên là hanh gỗ! Cô cảm giác bản hân đã sống lại rong nháy mắ.

“Giữ nguyên ư hế này đừng nhúc nhích, sau đó khóc lên, càng lớn iếng càng ố, Đỗ Minh Châu làm như vậy chính là vì muốn cậu phải khổ sở, cậu phối hợp với cô a đi!” rần Anh hư nói iếp.

Võ Hạ Uyên nghe lời, cô ưởng ượng nếu đây mà là hậ mộ chú… rong lòng lập ức xuấ hiện sợ hãi và ủy khuấ mãnh liệ, cô rầm giọng nức nở ra iếng, cánh ay đang ôm đầu gỗ vô hức co lại.

Qua ai nghe, iếng khóc của Võ Hạ Uyên như mộ hanh kiếm đâm hẳng vào lòng rương ấn Phong, biế rõ đây là giả, anh vẫn đau lòng không hôi, đầu ngón ay đều đang run rẩy, anh hí sâu mộ hơi, hần sắc nháy mắ kiên định rở lại.

“Ha ha ha ha..” iếng cười sung sướng của Đỗ Minh Châu vang vọng khắp bốn phía: “rời ạ, ôi quá vui vẻ! Võ Hạ Uyên, nhìn hấy cô khổ sở như vậy, ôi hậ sự vô cùng hích hú!”

uy nói người này là chủ, nhưng ánh mắ nhìn Đỗ Minh Châu của vệ sĩ phía sau đều hay đổi, đây còn ính là hù riêng?

Bên kia, Nguyễn Quang Minh đang nôn nóng chờ đợi, nhưng ngay lúc này, pha lê rong phòng ầm ầm vỡ vụn. Anh a nhanh chóng ôm đứa rẻ chạy ới cạnh cửa, phá hiện bên ngoài mộ chú động ĩnh cũng không có.

Nguyễn Quang Minh quá khẩn rương, cũng đang xác định đã xảy ra chuyện gì đó, anh a hoáng đến gần mộ chú, sau đó mộ bóng người nháy mắ nhẹ nhàng iến vào!

Xong rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status