Phu nhân không dễ chọc

Chương 121



Nguyễn Quang Minh vắ chân ý đồ bỏ chạy, nhưng người kia lại cố hế sức nhào lên, đúng giây phú mấu chố hì Nguyễn Quang Minh kề ay lên cổ đứa bé, rõ ràng người kia hơi do dự khựng lại, đúng lúc này!

Nguyễn Quang Minh nhân cơ hội vội vàng xông ra ngoài Phùng Bảo Đạ hấp giọng mang mộ câu, anh a vừa định đuổi heo hì lại phá hiện, có mộ bóng người còn nhanh hơn anh a, đó chính là rương ấn Phong đang đuổi sá heo Nguyễn Quang Minh.

“hả đứa bé xuống ngay!” rương ấn Phong gầm lên: “Nếu không ôi sẽ giế Đỗ Minh Chậu. Đây là điều uy hiếp rí mạng của Nguyễn Quang Minh, độ nhiên anh a dừng ay lại rồi quay người sang nhìn hẳng mặ rương ấn Phong, ay phải lại đè lên cần cỗ đứa bé, điều này khiến rương ấn Phong cũng không dám iến hêm mộ bước. “ổng giám đốc rương nói hậ chứ?”. Nguyễn Quang Minh hỏi lại.

“ấ nhiên là hậ” rương ấn Phong gậ đầu: “Nhưng các người phải biến mấ hoàn oàn khỏi đây, mãi mãi không được xuấ hiện rước mặ Hạ Uyên nữa.”

*ôi có hể dẫn cô ấy ra nước ngoài! ôi sẽ chăm sóc cô ấy!” Nguyễn Quang Minh vui mừng, cười nói lời hứa hẹn.

Vừa dứ lời, bỗng nhiên nụ cười đọng lại rên mặ Nguyễn Quang Minh nương heo iếng súng vang lên, anh a ừ ừ xoay người lại, nhìn hấy khuôn mặ ràn đầy đau hương của Đỗ Minh Châu

“ôi đã nói rồi, ôi muốn báo hù! ôi sẽ không đi đâu hế!” Đỗ Minh Châu khóc nức nở lắc đầu: “ại sao anh lại phản bội ôi?”

***

“Anh… Anh không có..” Nguyễn Quang Minh bị bắn rúng đầu gối, cơn đau nhức óc khiến anh a không hể nói ròn câu, cứ đứ quãng ừng đoạn: “Anh đưa em đi khỏi đây, không được ư?”

“Không đi” Đỗ Minh Châu lạnh lùng rả lời, cô a duỗi cánh ay về phía Nguyễn Quang Minh: “Đưa đứa bé đây cho ôi”

Nguyễn Quang Minh ừ ừ đưa đứa bé qua heo hướng ay cô a, lúc gần đến ay Đỗ Minh Châu, anh a hình lình ném đứa bé ra phía sau, đôi mắ rương ấn Phong co rú kịch liệ, vội vàng nhào lên đón lấy.

“Nguyễn Quang Minh!” Đỗ Minh Châu gào lên.

Nguyễn Quang Minh bước lên ôm lấy Đỗ Minh Châu rồi dịu dàng đặ nụ hôn lên rán cô a: “Minh Châu, ổng giám đốc rương đã đồng ý với anh rồi, chúng a đi, chúng a đi khỏi đây được không?”

Đỗ Minh Châu không chú do dự nã súng bắn hêm mộ phá đạn vào đầu gối còn lại của Nguyễn Quang Minh, cô a hoá khỏi vòng ay người đàn ông đang ôm mình, nhìn về phía rương ấn Phong với ánh mắ hung ác.

Biểu cảm rên mặ rương ấn Phong vẫn không hay đổi, anh vào hẳng gian phòng phía bên ay phải, cùng lúc đó cũng giữ chặ ai nghe bên ai rồi hấp giọng nói: “Ra ay!”

Võ Đức Duy ra lệnh mộ iếng, hai bên nhanh chóng nhào ra ấn công kịch liệ.

ừ đầu đến cuối rương ấn Phong vẫn che chở cho đứa bé, cũng may phòng ốc ở đây được xây heo lối kiến rúc liên kế với nhau, vẫn có hể đối đầu mộ rận với Đỗ Minh Châu.

“Anh còn chạy! Anh còn chạy hì em sẽ ra lệnh cho người bên ngoài bản chế Võ Hạ Uyên!” Đỗ Minh Châu quá lên mộ câu.

Chẳng bao lâu sau, ấm màn che rước mặ Đỗ Minh Châu bị kéo ra ừ ừ, người đứng phía sau chính là rương ấn Phong.

Đỗ Minh Châu phá hiện cánh ay người đàn ông đang rống không, ruy hỏi: “Đứa bé đâu?”

“Dù sao cô cướp đứa bé cũng chẳng qua là vì rả hù ôi” rương ấn Phong cười châm chọc cô a: “Cho nên đứa bé đang ở đâu, liệu có phải là vấn đề quan rọng không?”

Đỗ Minh Châu nhìn khuôn mặ đẹp rai vô cùng đổi diện mình, sâu rong lòng bắ đầu dâng lên cảm xúc đau hương khó nén, nếu ngày đó cô a không chọn ra nước ngoài, có phải bây giờ ấ cả mọi hứ sẽ không rơi vào ình cảnh này không? “Đừng dùng ánh mắ đó để nhìn ôi rương ấn Phong lạnh lùng hố lên: Buồn nôn: Chú lưu luyến si mê còn só lại rong ánh mắ Đỗ Minh Châu, rố cuộc cũng an biến hế bởi câu nói này, cô a liên mồm cảm hán ba câu được, vừa rơi nước mắ vừa cầm súng chĩa vào rương ấn Phong: “Em rở hành dáng vẻ như ngày hôm nay, ấ cả đều là do anh gây ra! Nếu em chế, hì anh cũng phải chôn cùng xác em!” rương ấn Phong hừ lạnh với cô a: “Năm đó là do ôi ép cô đi yêu người khác à?

Hay là do ôi ép cô bỏ xứ ra nước ngoài?

ừng nước cờ ngu xuẩn của cô bây giờ đều là do ôi hãm hại sao? Đỗ Minh Châu, lòng ham của cô không có đáy, chẳng ai nợ nần gì cô cả”

Nhưng Đỗ Minh Châu nào còn khả năng nghe anh nói nữa, cô a lẳng lặng nhìn chằm chằm vào rương ấn Phong, ngay sau đó bóp cò: “Đi chế đi!”

Động ác đáp rả của rương ấn Phong cực nhanh, gần như song song với lúc Đỗ Minh Châu nổ súng, nhưng không biế Đỗ Minh Châu lại nghĩ gì mà cuối cùng mũi súng lại chếch sang mộ bên, còn rương ấn Phong hì mộ súng bản rúng bụng cô a.

Đỗ Minh Châu rên lên mộ iếng rồi đau đớn ngã nhào xuống mặ đấ, rương ấn Phong mặ mày nặng nề nhìn cô a, rố cuộc sâu rong ánh mắ anh cũng có chú cảm xúc phức ạp.

Đỗ Minh Châu hở phì phò lên iếng: “ôi cầm súng lên mà còn không nỡ”

Cô a hơi ngừng lại: “ôi làm hế này hì anh sẽ nhớ kỹ ôi phải không?”

Cho dù không yêu hì anh cũng sẽ khắc ghi mộ điều, rằng chính ay anh đã giế chế cô a.

“Không đâu” rương ấn Phong lạnh lùng rả lời.

Mộ giây say, rương ấn Phong bỗng nhiên phá hiện ra, có đốm sáng màu đỏ đang nhắm ngay bên rái ấm màn che, hố nhiên anh giậ mình, vị rí đó là..

oàn cảnh rương ấn Phong và Đỗ Minh Châu lời qua iếng lạ nào, Nguyễn Quang Minh nằm ngoài cùng đã chứng kiến rõ ràng ừ đầu đến cuối, mục đích của anh a là Đỗ Minh Châu được an oàn lành lặn, nhưng sau khi rương ấn Phong nhẫn âm nổ súng vào cô a, anh a cũng bắ đầu có ý giế người.

Anh a biế rương ấn Phong giấu đứa bé ở đâu.

iếng động của súng cách âm gây ra không lớn lảm, nhưng bông hoa máu hì vẫn nở rộ rên ấm màn che như mộ điều ấ nhiên, Đỗ Minh Châu hoảng sợ rợn rừng mắ, chốc lá sau, cô a khàn giọng gào lên mộ iếng.

Nhưng rương ấn Phong đã không nghe được gì nữa, cánh ay anh run lên khó in nổi, dường như máu hị cả người cũng vụ rở nên lạnh hấu ngay ức khắc, bàn chân anh rượ đi rồi cả người ngã xuống ngay rước mặ đứa bé.

Lúc rước đứa bé bị iêm huốc mê nên không ỉnh, bây giờ nó đã chậm rãi ỉnh áo lại, cứ như nó cảm nhận được điều gì đó, nhẹ nhàng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn về phía rương ấn Phong, sau đó nở mộ nụ cười mỉm ngọ ngào với anh.

rương ấn Phong vẫn chưa quan sá kỹ lần nào, khoảnh khắc này đối diện với đôi mắ kia, oàn bộ linh hồn anh đều chấn động.

Đây là.

Lồng ngực anh nặng nề phập phồng lên ừng nhịp, đến mức anh phải nôn ra mộ ngụm máu lớn, đôi mắ rương ấn Phong càng lúc càng sáng lên, anh gắng gượng chống đỡ cơ hể rồi cẩn hận ừng li ừng í ôm lấy đứa bé, sau đó xoay lưng về phía Nguyễn Quang Minh và Đỗ Minh Châu đang đứng bên ngoài, làm hế để chắc chắn rằng đứa bé sẽ không chịu bấ cứ ổn hương gì.

Có đôi lúc quan hệ máu mủ là điều hần kỳ như hế, chứ chưa nói đến việc khuôn mặ đứa bé này giống anh đến vậy, rương ấn Phong nhìn mộ chú rồi cười lên: “Bào Ngư…

Bào Ngư đúng không?”

Anh vẫn nhớ rõ Bùi hịnh đã ừng nhắc mộ lần, biệ danh của đứa bé là Bào Ngư.

Đây là con của anhI Là máu hị của anh!

rương ấn Phong vui muốn điên luôn rồi, đến mức vế hương rên ngực đang đổ máu ào ào mà anh cũng hoàn oàn bỏ quên nó, Không quan rọng nữa… rương ấn Phong cười mộ iếng rấ rầm, rố cuộc anh đã có hể bảo vệ được mộ lần.

*E eeí..” Bào Ngư khua khoảng cánh ay nhỏ bé, ỏ vẻ rấ hân hiế với rương ấn Phong.

Người đàn ông nâng đầu ngón ay nhuốm máu lên, nhẹ nhàng cọ vào gương.

mặ đứa bé: “Mẹ, mẹ con… Khụ khụ, mẹ con đặ ên cho con chưa?”

“Eíaí.”

“hậ sự rấ muốn nhìn con lớn lên.

Chú ánh sáng rực rỡ rong mắ rương ấn Phong cũng vụ ắ đi.

Có iếng động ruyền vào ừ bên ngoài, rương ấn Phong gắng gượng hơi àn để ỉnh áo lại, là ai? Nếu là người của Đỗ Minh Châu, anh…

“Bào Ngư!” Võ Hạ Uyên khóc nức nở gọi †o.

rái im rương ấn Phong đã hoàn oàn yên âm rồi, anh quan sá bốn phía xung quanh rồi iện ay kéo ấm chăn lông màu răng bên cạnh, cầm nó lên đắp rước người mình: “Hạ Uyên, ở bên này”

Võ Hạ Uyên nghe iếng anh gọi hì vội vàng bước đến, sau đó cô nhìn hấy rương ấn Phong đang dựa lưng vào ấm màn che, Bào Ngư hì bình yên nằm rong ngực anh.

“Bào Ngư! Bào Ngư!” Võ Hạ Uyên đưa ay đón lấy đứa con, ôm chặ nó vào lòng rồi hôn lên khuôn mặ nó.

Ngay sau đó, nhóm người của Võ Đức Duy và rần Anh hư cũng đuổi đến nơi, Võ Đức Duy sai người khiêng Đỗ Minh Châu và Nguyễn Quang Minh đang rong rạng hái nửa sống nửa chế đi, đặc biệ dặn Bác sĩ nhấ định phải cứu sống hai người, anh a muốn ự ay xử lý họ!

“Khoan đã..” rần Anh hư đứng gần đó, cô gái cúi đầu phá hiện vũng máu đang chảy ràn dưới chân mình, nhíu mày hỏi: “Máu của ai vậy?”

ấ cả mọi người sững sờ, đúng hế, máu của ai vậy?

Bỗng nhiên Võ Đức Duy nhìn sang rương ấn Phong.

“Đứa, đứa bé… Đứa bé đã được đặ ên chưa?” rương ấn Phong mỉm cười hỏi Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên ngây dại cả người, nỗi sợ hãi ngập rời nhanh chóng rùm kín rái im cô, cô run rẩy kéo ấm chăn lông che rước người đàn ông ra: “Vẫn chưa”

“Đặ ên là rương Đức Minh được, được không? Đức… Đức rong nhân đức, Minh rong ánh sáng” rương ấn Phong sắp.

không còn sức để nói nữa, anh chẳng biế bao giờ hì cuộc đời sẽ đặ dấu chấm hế cho sự ồn ại của mình, anh chỉ muốn được nhìn hai mẹ con cô hêm chú nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status