Phu nhân không dễ chọc

Chương 126



Sống lưng Võ Hạ Uyên hẳng ắp cứng ngắc, im đập như rống bỏi, rong nháy mắ rước mắ rở nên rống rỗng. Cô nghỉ ngờ bản hân mình đang năm mơ, mãi cho đến khi mộ hơi hở quen huộc đến gần, viên mắ cô chợ đỏ lên.

rương ấn Phong mặc mộ bộ âu phục đơn giản, khí hế lạnh hấu xương lại vừa có cảm giác áp bách, đủ để khiến cho người khác không chú ý đến vẻ mặ ái nhợ đến cực điểm của anh.

“ôi cũng không biế… rương ấn Phong nói ới đây, mộ bàn ay đặ lên bả vai của Võ Hạ Uyên, cho người phụ nữ ấy dũng khí vô ận: “Sau này sự sống chế của Phong hiên, là do bốn người các người làm chủ đấy: Người rẻ uổi nhấ rong ba vị cổ đông kia, vừa nghe lời này hì lập ức đứng lên “hả” sau đó lắp bắp: “ổng giám đốc rương hiểu lầm rồi”

“Hiểu lầm?” rương ấn Phong đầy hứng hú lặp lại lần nữa: “Các người in vào lời giậ dây của rương Văn hanh, rồi ới đây ép.

cháu rai của ôi và vợ của ôi, bởi vì cho rằng rương ấn Phong ôi sẽ chế ở bệnh viện?”

Mộ câu sau cùng giọng điệu của anh chỉ có lạnh lẽo, xen lẫn uy hế làm cho da đầu của người a run lên.

Võ Hạ Uyên nghe những lời này, cơ hể cũng run lên heo. Cô rấ muốn che miệng của người đàn ông này lại, nói lung ung cái gì vậy chứ Lúc này hai người cổ đông khác cũng.

***

ngồi không yên nữa: “ổng giám đốc rương hậ sự đã hiểu lầm rồi, chúng ôi cũng là vì lợi ích của ập đoàn chúng a mà hôi, vẫn xin ngài hông cảm cho.”

“ấ nhiên là ôi sẽ hông cảm.” rương ấn Phong rầm giọng: “Sau khi rở về hì lập.

ức rú cổ phần đi, mấy năm nay ở Phong hiên các người kiếm cũng ương đối rồi, iện hể ôi cho các người nhìn xem, không có ba mươi phần răm cổ phần này, Phong hiên của ôi có hể dừng lại được hay không!”

“Không phải, ổng giám đốc rương, chuyện này…”

“Cú!”

Ai cũng rõ rương ấn Phong là người như hế nào, vẻ mặ ba cổ đông xanh xao, lúc quay đầu nhìn rương Văn hanh hì chỉ hiếu điều muốn ăn ươi nuố sống ông a, cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng rời đi.

“Ông cũng cú đi” rương ấn Phong liếc qua rương Văn hanh, ánh mắ như đang nhìn cỏ dại hay hòn đá ven đường: “Hy vọng rước khi ôi rở về, ông có hể đã rời khỏi nhà họ rương, nếu không hì ôi nhấ định sẽ ặng ông mộ phần quà hậ lớn đấy:’ rương Văn hanh cũng xem như là chú của rương ấn Phong, nhưng giờ phú này, phong hái đến đây của ông a lại không ra xíu ư cách nào của mộ bậc cha chú, vào lúc đứng lên hì ông a suý chú nữa đã é ngã, lậ đậ chạy giống như bị ma đuổi vậy.

ừ đầu ới cuối, Võ Hạ Uyên vẫn bình ĩnh ngồi đó, cô lo lắng chỉ cần cô dùng sức, hì sẽ không hấy rương ấn Phong nữa “Không muốn nhìn hấy anh sao?”

rương ấn Phong nhẹ giọng hỏi.

Võ Hạ Uyên giậ mình, rong lòng mừng như điên đến mức mãnh liệ!

“ấn Phong…” Cô chỉ gọi mộ câu, hì liền nghẹn ngào đến nỗi khó mà hố ra iếng.

“ÚiI” Võ Đức Duy đứng cách rương ấn Phong gần nhấ, hấy hân hình người đàn ông lắc lư, vội vàng iến lên đỡ lấy.

“ấn Phong!” Võ Hạ Uyên ôm lấy rương ấn Phong “Không có vấn đề gì…” rương ấn Phong ừ ừ ngồi xuống dựa vào Võ Hạ Uyên, nhíu mày nhảm mắ lại: “Đứng hơi lâu hôi.”

Anh bị hương nặng mới khỏi, đáng ra nên điều dưỡng cho ố hì lại nghe in Võ Hạ Uyên bị mấy lão già ở Phong hiên kia bức bách, anh không dám chậm rễ lập ức đi ới.

Nếu anh còn sống, hì sẽ không để người phụ nữ của mình uấ ức lần nữa.

“Choáng đầu phải không?” Võ Hạ Uyên số ruộ hỏi.

“Ừm” rương ấn Phong rả lời, hậ ra hơi hở còn có chú gấp gáp và khó khăn, miệng vế hương hì đau ừng cơn ừng cơn.

“Quay về bệnh viện” Võ Đức Duy dứ khoá nói, anh nhìn ra ình hình của rương ấn Phong không hề ổn.

rên đường đi bệnh viện, rương ấn Phong ựa lên bả vai của Võ Hạ Uyên, đồng hời lấy lại những ý hức đã mấ đi rước đó, rái im dần dần an ổn lại. Anh ìm được đường sống rong chỗ chế, như vậy giữa việc của anh với Võ Hạ Uyên, có phải có hể lầu lại mộ lần nữa hay không?

“Muốn chế à!” Sau khi Bùi hịnh kiểm ra với vẻ mặ không đồng ý, anh nói: “Bị hương nặng như vậy, rên người vẫn còn rấ nhiều vấn đề nhỏ chưa ổn, anh mới nằm có nửa háng mà cũng dám đứng dậy à?”

rương ấn Phong híp hờ mắ nhìn Bùi hịnh, ấn ượng của anh đối với người này.

không ố chú nào, dù sao heo cách nhìn của anh, hì ên này suý chú nữa đã cướp đi Võ Hạ Uyên.

“Rấ nghiêm rọng sao?” Võ Hạ Uyên vẫn luôn nằm chặ ay rương ấn Phong, chỉ cảm hấy ay anh lạnh như băng, nghe vậy lòng càng ràn đầy lo lắng.

“Không kém đến vậy đâu, nhưng mà cũng không ố.” Bùi hịnh hay đổi bản báo cáo kiểm ra.

rương ấn Phong rầm giọng nói hay lời của Bùi hịnh: “Anh rấ khoẻ.”

“Anh là Bác sĩ hay ôi là Bác sĩ hả?” Bùi hịnh cười nhạ.

“Cơ hể của ôi hì bản hân ôi hiểu rõ nhấ.”

Anh hiểu rõ cái quỷ gì! Dưới đáy lòng của ấ cả mọi người có mặ ở đây đều gào hé những lời này.

Võ Đức Duy có chú bấ đắc dĩ: “Bùi hịnh, cậu đi heo ôi đi, giao mọi truyện còn lại cho em đấy, Hạ Uyên.”

Võ Hạ Uyên gậ đầu hậ mạnh: “Dạ”

Mãi cho đến khi rong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong, ánh mắ cô mới nhìn lên người người đàn ông đó, đôi con ngươi ĩnh mịch hâm rầm giờ phú này đang lóe lên ánh sáng nhàn nhạ, mộ luồng sáng này, Võ Hạ Uyên đã lâu chưa hấy qua rồi, rước đây cô cho rằng không sao cả, nhưng bây giờ lòng lại chua xó đến kịch liệ.

“Có đau hay không?” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng xoa nhẹ lên chỗ miệng vế hương của người đàn ông.

“Không đau.” rương ấn Phong khẽ rả lời. nếu như phải rả giá hế này mới có hể đổi được Võ Hạ Uyên và con rai quay về, hì dù anh có chế chín lần cũng không hối hận.

ừ nhỏ rương ấn Phong đã sống rong nhung lụa, nhưng anh không phải là cái loại ăn chơi rác áng. Bởi vì chuyện của mẹ anh nên bố đã vô cùng nghiêm khắc với anh. Anh hiểu rõ, rọng rách của oàn bộ Phong hiên rong ương lai, bây giờ rương hiên Định chưa đủ khả năng để iếp nhận, hì anh phải đón lấy. Cho nên mọi truyện anh đều phải cẩn hận, kiêu căng ngang ngược rước mắ người khác, đều là dựa vào ừng giờ ừng khắc ính oán ỉnh vi mới có hể. Anh vẫn luôn vượ qua như hế, khắc chế đến hờ hững Mãi đến khi Võ Hạ Uyên xuấ hiện, lấy những ín ngưỡng ấy của anh đập an ừng cái mộ.

Mỗi lần nhìn hấy in ức của những cặp yêu nhau ự ử vì ình, anh đều phải cảm hán mộ câu “uổi rẻ”, hơn nữa còn xì mũi coi hường. Với anh mà nói, rên đời này vậ hấp lẫn người còn nhiều lắm, cũng không có điều gì anh muốn mà không chiếm được.

Những ình cảm yêu mến đó hì có gì ố?

Vậy mà còn có người vì nó mà rả giá bằng cả mạng sống, phải biế rằng mạng hì chỉ có mộ, mấ rồi hì không hể có lại được.

Nhưng mộ năm rước vào khoảnh khắc mấ đi Võ Hạ Uyên, hế giới của anh hoáng chốc rời long đấ lở, mặ răng mặ rời cũng không còn rực sáng nữa, hoàn oàn bị bóng ối và khói lửa bao phủ khó mà xua an đi được.

Gặp lại Võ Hạ Uyên, anh đã đem cả rái im ùy cho đối phương xử lý heo hái độ mà cô hích, nhưng Võ Hạ Uyên không chấp nhận. rương ấn Phong hiểu rõ, không phải ấ cả sai lầm đều có hể được ha hứ. Cho dù anh có hủ đoạn hông rời đi nữa.

Lúc anh đỡ mộ phá súng kia cho Bào Ngư, rương ấn Phong cũng không hề hối hận, mà còn rấ hoải mái. Anh biế có lẽ bản hân mình sẽ không sống được, nhưng í ra có hể bù đắp hy vọng rong lòng Võ Hạ Uyên, cái này là đủ rồi. Chứ càng đừng nói là vì con rai Bào Ngư hay là bản hân anh.

Sau những bước ngoặ sẽ mở ra mộ con đường mới, rương ấn Phong không muốn điều gì hơn điều này. Dù cho sau này anh không có ư cách ở bên cạnh Võ Hạ Uyên được nữa, hay cho dù ừ nay về sau mắ anh phải khép lại.

rên đời này, có hàng ngàn con đường để lựa chọn đi ới con đường đẹp đẽ nhấ.

Mà với rương ấn Phong mà nói, anh chỉ có mộ con đường là Võ Hạ Uyên này.

“Khụ khụ khu…” rương ấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên mộ lúc lâu, anh không nhịn được mà đè miệng vế hương lại rồi cúi đầu ho khan.

Võ Hạ Uyên nhấ hời căng hẳng, đầu quả im cũng run lên heo, cực kỳ đau lòng: “Anh khó chịu sao?”

“Không có.” Vâng sáng rong đáy mắ rương ấn Phong bắ đầu biến mấ, dần dần bị mệ mỏi hay hế.

Võ Hạ Uyên chú ý ới điểm này: “Anh ngủ đi nhé.”

rương ấn Phong cố giữ mộ ia rấn ĩnh cuối cùng: “Nếu như anh ỉnh lại, em còn có hể ở đây không?”

“Em sẽ ở đây”

“Hạ Uyên…”

“Dạ?”

“Em ha hứ cho anh được không?”

rương ấn Phong nhìn cô hậ sâu.

Võ Hạ Uyên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặ mũi của người đàn ông: “Em ha hứ cho anh”

Mộ iếng “loảng xoảng” vang lên, rương ấn Phong nghe được âm hanh xiềng xích rói buộc anh mộ năm nay cuối cùng cũng vỡ vụn. Anh nặng nề nhắm mắ lại, suy nghĩ chờ đến lúc ỉnh lại, nhấ định phải đem những lời cấ kỹ rong lòng này, ừng lời ừng lời nói cho Võ Hạ Uyên nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status