Phu nhân không dễ chọc

Chương 127



rương ấn Phong cảm hấy mình đã ngủ rọn vẹn ba ngày rồi mới nhàn nhã ỉnh dậy, dường như rước đây anh đã hoàn oàn cạn kiệ rong việc chống đỡ công y, hiện giờ mới ừ ừ hồi lại.

Chỉ là đã dọa Võ Hạ Uyên sợ rồi.

Bùi hịnh đã giơ ay xin hề đến ba lần, Võ Hạ Uyên mới hả lỏng mộ chú.

“Anh không biế anh a đã bị dày vò như hế nào, rên người có không í bệnh” Bùi hịnh ha hiế hành khẩn nói với Võ Hạ Uyên: “Anh đã làm kiểm ra oàn hân cho anh a, ngoại rừ vế hương lần này ra, mọi cơ quan rên cơ hể của anh a đều có dấu hiệu bị suy nhược, nguyên nhân của bệnh hẳn là do anh a đã làm việc quá độ cùng với việc hường xuyên ngủ không đủ giấc. Hạ Uyên, đây là mộ gánh nặng rấ lớn đối với cơ hể, em nhấ định phải giúp anh a điều chỉnh lại”

Chính là câu nói này đã kích động đến Võ Hạ Uyên rong ba ngày qua, ngoại rừ lo lắng và ức giận hì chỉ có bày ra đủ loại món ăn dinh dưỡng.

Lúc rương ấn Phong ỉnh dậy, Võ Hạ Uyên đang lậ xem sách dạy nấu ăn, cô cảm hấy góc áo bị người a lôi kéo, cúi đầu liền chạm vào mộ đôi mắ đen nhánh đang cười với mình.

Độ nhiên Võ Hạ Uyên muốn khóc.

***

Bùi hịnh nói vế hương lần này hế sức nguy hiểm, vào hời khắc cuối cùng rương ấn Phong đã nổi lên mộ ham muốn sống só, còn là vì ai hì Võ Hạ Uyên rõ ràng hơn ai hế.

“Chào mừng anh rở về” Võ Hạ Uyên đặ đồ vậ rên ay xuống, nhẹ nhàng nép vào rong lòng người đàn ông.

“Ừm” Khóe miệng rương ấn Phòng nhếch lên.

Lúc chiều Võ Đức Duy ôm Bào Ngư vào bệnh viện, đứa bé này rấ hiểu chuyện, mặc dù gần đây rấ í khi gặp mẹ nhưng lại không khóc cũng không ầm ï, khiến mọi người bớ lo hơn rấ nhiều.

Vừa nhìn hấy đứa bé, rương ấn Phong liền ngọ nguậy đứng dậy.

“Đừng động đậy!” Võ Hạ Uyên đè lại anh, ở phía sau người đàn ông ló hêm mộ cái ối đầu, lúc này mới dìu anh ừ ừ ngồi dậy.

Bào Ngư vừa nhìn hấy Võ Hạ Uyên liền vui vẻ vươn cánh ay ra, cặp mắ nhỏ quan sá khắp nơi, cuối cùng dừng lại rên hân hể Có ông rời làm chứng, ổng giám đốc.

rương chưa ừng hấp hỏm không yên bao giờ? Chứ đừng nói đến đối phương chỉ là mộ đứa bé “Ê a” Bào Ngư khua khua cánh ay nhỏ, dường như đang phân biệ người đàn ông này là ai.

Võ Hạ Uyên ôn hòa nói: “Đây là bố con.”

“a”

Võ Hạ Uyên phì cười: “hắng bé vẫn chưa hể nói chuyện”

“Ừm” rương ấn phong nhìn nhìn đứa bé, rong lòng mềm nhũn Đúng vào lúc này, Bào Ngư độ nhiên nghiêng nửa người ra, dĩ nhiên là muốn được.

rương ấn Phong ôm, Võ Đức Duy có chứ kinh ngạc, uy rằng Bào Ngư không sợ người lạ, nhưng cũng sẽ không chủ động gần gũi với người chưa gặp lần nào, vậy mà đối với rương ấn Phong lại hế sức gần gũi.

*Á?” Võ Hạ Uyên nhìn hấy bộ dạng của đứa rẻ liền ngăn lại, nhưng mộ đôi ay đã nhanh hơn cô, rương ấn Phong đã vững vàng đón lấy Bào Ngư, đôi mắ sáng rực nhìn chăm chằm cậu bé.

rương ấn Phong cảm hấy quả bóng nhỏ rong lòng này mang heo rọng lượng và vẻ đẹp vượ ra khỏi hế giới “hậ đáng yêu” rương ấn Phong lẩm bẩm.

Võ Hạ Uyên liếc nhìn mộ cái: “Đứa bé giống anh đến ám phần, anh đang khen bản hân hay là khen Bào Ngư vậy?”

rương ấn Phong lộ ra mộ nụ cười có hể nói là rấ ngớ ngẩn: “Khen cả hai”

Võ Hạ Uyên độ nhiên mềm lòng, cô lại nhớ đến đứa con đầu iên của bọn họ..

rương ấn Phong miễn cưỡng cưới cô, răm ngàn lần không nguyện ý, nhưng hiện ại đã ố hơn, anh giống hệ như mộ người cha hiền hậu.

“Đứa bé ên là Đức Minh, không sai chứ?” Võ Đức Duy hỏi.

rương ấn Phong vẫn luôn có mộ ấn ượng rấ ố đối với người anh vợ này: “Đúng.”

“ên rấ hay, hay hơn ên Hạ Uyên đặ”

“Hả?” rương ấn Phong ngạc nhiên, chẳng phải Võ Hạ Uyên vẫn chưa đặ ên cho đứa bé sao?

Võ Hạ Uyên độ nhiên đỏ mặ, cấ cao giọng lên: “Anh!”

Võ Đức Duy ho nhẹ hai iếng: “Mộ nhà ba người các người cứ ừ ừ mà sum họp, ôi đi rước đây, có chuyện gì hì gọi điện hoại cho ôi”

Nói xong anh a iến lên vuố vuố hai má của Bào Ngư: “Buổi ối cậu sẽ đến đón con”

Bào Ngư ôm lấy ay của Võ Đức Duy, dính lên mộ chú nước miếng.

Võ Đức Duy không để ý chú nào, có điều lúc rú ay về, nói nhỏ với rương ấn Phong: “Lúc rước Hạ Uyên đặ ên cho hằng bé là Võ ưởng Phong”.

“Em nghe hấy rồi đấy!” Võ Hạ Uyên giận dữ gào lên, cả hai người đàn ông cùng cố gắng để ngừng cười.

Mãi cho đến khi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười rên gương mặ Võ Đức Duy vẫn không dừng lại được.

“Làm gì mà vui hế?” rần Anh hư hỏi.

Võ Đức Duy bắ gặp ánh mắ của của rần Anh hự, rái im độ nhiên nhảy múa “hình hịch”, rong đầu lại hiện lên dáng vẻ sắc bén như lưỡi dao của người con gái đang ìm cách cứu anh a đêm hôm đó, hoàn oàn không giống với hình ượng hục nữ bây giờ của cô: “Sao không vào mà xem hử?”

“Không cần” rần Anh hư lắc đầu, rong mắ hiện lên mộ sự hanh hản: “Biế bọn họ vẫn ổn là được rồi, vả lại, ôi có chú sợ ổng giám đốc rương”

‘Vớ vẩn, ối hôm đó lúc c‹ giế hại bốn phương, rõ ràng là dáng vẻ không sợ rời không sợ đấ “ôi đói rồi, anh hì sao?” rần Anh hư lại hỏi.

Đó chỉ là mộ lời mời lịch sự mà hôi, ai biế được Võ Đức Duy lại gậ đầu: “ôi mời cô ăn cơm.”

“Được hôi” rần Anh hư bước qua bên người Võ Đức Duy, mang heo mộ mùi hương rong rẻo lành lạnh.

Võ Đức Duy có chú bừng ỉnh, ối hôm đó anh a suý chú nữa đã bị người a đánh, là rần Anh hư cứu anh, lúc người phụ nữ dựa vào bên người anh, anh đã ngửi ra được mùi hương này.

Mặ hồ ĩnh lặng mấy năm nay của Võ Đức Duy lại gợn sóng.

hể lực của rương ấn Phong không ố, mới chơi cùng Bào Ngư có mộ iếng hì lập ức rở nên vô cùng mệ mỏi, cũng may là cả hai cha con đều mệ rồi, Võ Hạ Uyên ở mộ bên nhìn chằm chằm rương ấn Phong, mộ bên dỗ Bào Ngư đi ngủ, sau đó mới đặ đứa bé xuống bên cạnh anh.

Ngoài cửa sổ, làn gió hổi nhẹ nhàng mang heo hương hơm hoang hoảng của cỏ cây, quanh quẩn bên đầu mũi mộ lúc không an, Võ Hạ Uyên lẳng lặng nhìn hai cha con, hầm nói với bản hân rằng sẽ không bao giờ để uộ mấ nữa.

ừ Phùng Bảo Đạ, Võ Hạ Uyên đã biế được oàn bộ bệnh án của rương ấn Phong, chuyện đã đến nước này, Phùng Bảo Đạ cũng không dám giấu diễm nữa, lúc giao đồ cho Võ Hạ Uyên đã rối rằm mộ lúc lâu, hấp giọng khẽ nói: “Bà chủ, rước khi xảy ra sự việc, chứng kén ăn của ổng giám đốc rương lại nặng hơn, mong bà chủ hãy chăm sóc cho ông chủ nhiều hơn”

Võ Hạ Uyên run rẩy iếp nhận bệnh án rong ay, rũ mắ xuống: “ôi biế rồi”

Lúc Võ Hạ Uyên rở về, rong phòng bệnh đã có hêm hai người.

Hai chú cháu ngồi đối diện nhau, rên chiếc bàn nhỏ rước mặ rương ấn phong đặ mộ vài xấp ài liệu, im lặng mộ lúc, rương ấn phong mở miệng rước: “Việc mở rộng hị rường Châu Âu lần này, ôi đã xem bản báo cáo rồi, cậu làm rấ ố”

rương hiên Định cũng không biế nói gì, anh a đã quen với những lời chỉ rích khó nghe của rương ấn Phong, đây chính là lần đầu iên anh a được khen ngợi.

“rương hiên Định, cậu đã rưởng hành rồi” rương ấn phong rầm giọng nói: “Những năm nay mặc dù ôi luôn nhắm vào cậu, nhưng ấ cả đều là để rèn dũa cậu, cậu đã không làm mọi người hấ vọng”

rương hiên Định giương mắ nhìn về phía rương ấn Phong: “Ý của chú hai là gì?”

rương ấn Phong nâng ay, Luậ sư ở bên cạnh đem con dấu đến: “rương hiên Định, hứ ôi có hể dạy cậu hì ôi đã dạy rồi, hiện ại vậ rả về chủ, ôi giao Phong hiên mà bố cậu để lại cho cậu.”

“Chú hai…” rương hiên Định kinh ngạc.

“Nhà họ rương có không í người rục rịch rời đi, nhưng dựa vào năng lực hiện ại của cậu, cậu có hể xử lý được” rương ấn Phong không chú do dự đóng dấu lên xấp ài liệu, vô số ài sản, anh chắp ay đóng dấu: không hể đi heo bảo vệ cậu suố cuộc đời được.”

rương hiên Định nghẹn họng, gắ gao nhìn chằm chằm vào xấp ài liệu kia. ừ nhỏ mẹ đã nói với anh a, ấ cả ài sản mà bố anh a để lại đều bị rương ấn Phong cướp hế, anh a chấp nhận hế, rương ấn Phong lợi hại như hế kia, đã ừng để lại ấn ượng cao lớn, vĩ đại rong lòng rương hiên Định lúc còn nhỏ, nhưng nguyên nhân chính là như vậy, cuộc heo đuổi không đến nơi đến chốn, đã khiến anh càng hêm mấ cân bằng hơn chứ đừng nói đến là chuyện của Võ Hạ Uyên.

Nhưng đến ngày hôm nay, rương hiên Định mới hoàn oàn hấy rõ được, rong lòng chú hai của anh không hề ham muốn gì với ài sản của nhà họ rương, rái lại, anh đã hy sinh cho nhà họ rương, cho bản hân mình quá nhiều rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status