Phu nhân không dễ chọc

Chương 129



“ổng giám đốc rương, ngài… Có hấy mấ mặ không vậy?” Bùi hịnh cố nhịn nhưng vẫn không hể nhịn nổi. Vừa mới nói xong, anh a đã ngay lập ức nhận được ánh mắ sắc như dao của Võ Hạ Uyên.

rương ấn Phong hoải mái ựa lên vai Võ Hạ Uyên, ăn bám mộ cách công khai: “Cậu không có vợ hì biế cái gì?”

Bùi hịnh: “…”

Được đấy, mộ mũi ên rúng đích.

Võ Đức Duy hận không hể xoay người bỏ đi. Sao cậu a đã bị hương mộ lần rồi mà vẫn còn vô liêm sỉ như hế?

“Nói chuyện chính đi” Võ Đức Duy hấp giọng nói: “Cậu giao Phong hiên cho rương hiên Định à? Hai ngày nay các bảng in ài chính và kinh ế lớn đều đang hay nhau hông báo in ức này. Có vài chỗ ruyền hông hông in biế được chuyện cậu đang nằm viện, đoán đại khái rồi đưa in rấ nhanh.”

***

“Kệ bọn họ đi” Giọng rương ấn Phong lạnh nhạ: “Phong hiên vốn là của rương hiên Định, rả lại rồi hì em còn có hể cảm hấy nhẹ hêm chú.”

Võ Đức Duy nghe vậy bèn ựa lên cửa: “Vậy xem như cậu mấ ấ cả rồi, sau này lấy gì nuôi em gái ôi?”

im Võ Hạ Uyên siế lại, lo rằng câu nói này có hể sẽ làm rương ấn Phong ổn hương: “Em không quan âm, em có hể nuôi anh ấy!”

rương ấn Phong nhếch miệng: “Đúng vậy, em sẽ ăn bám”

Võ Đức Duy: “…”

Bùi hịnh: “…”

Võ Hạ Uyên: “…” Cái này không đúng như rong kịch bản.

Võ Đức Duy dùng hế ấ cả những giáo dưỡng được dạy ừ khi sinh ra ới giờ mới khống chế được mình không nói ục, lại nhìn em gái mình kiên rì với rương ấn Phong như hế bèn xoay người rời đi.

Bùi hịnh giơ ngón ay cái với rương ấn Phong rồi heo sá phía sau.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi, rương ấn Phong mới hấp giọng cười.

“Anh đấy” Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ: “Đùa với các anh ấy làm gì?”

rương ấn Phong không rả lời mà còn hỏi lại: “Nếu anh hậ sự không còn gì cả, liệu em vẫn sẽ…”

“Sẽ.” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng rừng rương ấn Phong: “Cái em yêu cũng không phải là gia hế, bối cảnh của anh. Với lại chồng của em là mộ người vô cùng không †ầm hường, em không in anh không chừa lại cho mình mộ con đường lui.”

rong lòng rương ấn Phong cuộn rào nhưng ánh mắ vẫn bình ĩnh: “Hạ Uyên, em qua đây mộ chú.”

“Ừm?”

“Anh muốn hôn em.”

Võ Hạ Uyên bậ cười, chậm rãi đi về phía rước.

Mộ năm nay bố rương càng ngày càng hấ bại, bình hường chuyện lớn rong nhà làm phiền, ông cũng không nói cho anh biế.

Cho nên chờ đến khi sóng gió ở Phong hiên kế húc, hân hể rương ấn Phong hồi phục lại mộ chú hì bên đó mới nơm nớp lo sợ nói cho anh biế ình hình hực ế.

rương ấn Phong bị hương nhưng không ai quan âm, bọn họ nghĩ rãng bố rương chắc chắn sẽ quan âm rương hiên Định rước. Dù sao gia sản lớn như vậy, ai ngờ rằng sau khi bố rương biế in rương ấn Phong bị hương hì lại đặ vé máy bay đến An Giang rước.

Võ Hạ Uyên không đi được nên để Võ Đức Duy mộ mình ới đón ông.

rên đường ới, Võ Đức Duy kể óm ắ lại chuyện anh nhận nuôi Võ Hạ Uyên như hế nào, quá rình cô nhặ về mộ cái mạng như hế nào. Ông cụ chỉ yên lặng nghe, đôi mắ rừng rừng nhìn chằm chằm nơi nào đó, không nói mộ lời, Võ Đức Duy hế cũng hơi mấ hứng Bố rương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, hấy Võ Hạ Uyên đang ngồi ở bên giường, ay rái cầm mộ quyển sách, ay phải nắm ay rương ấn Phong. Không biế Võ Hạ Uyên đang nói gì, đôi mắ rong veo như nước của cô lóe ra ánh sáng nhạ còn rương ấn Phong chỉ yên lặng nghe, mỉm cười.

Bố rương nhẹ nhàng hở ra, con của ông… Rố cuộc đã sống lại rồi.

rương ấn Phong là người chú ý ới bố rương đầu iên: “Bố?”

Võ Hạ Uyên nghe hấy hì độ nhiên quay lại nhìn, sau đó hì vội vàng đứng dậy. Cô há †o miệng, nhưng không dám kêu lên chữ kia.

Cô không biế sau khi xảy ra những chuyện này rồi, bố rương có còn đồng ý hừa nhận cô hay không.

“Sao hế, mới đi có nửa năm mà ngay cả bố con cũng không nhận ra rồi?” Bố rương rừng Võ Hạ Uyên. Nhưng hai mắ của ông lại hơi đỏ, giọng điệu cũng ràn đầy yêu hương.

Mũi Võ Hạ Uyên cay cay, nghèn nghẹn nói: “Bố…”

“Ừ”’ Bố rương lên iếng, liên ục gậ đầu.

Ông đang phải cố gắng chống đỡ, không để cho vẻ bề ngoài uy nghiêm của mình vỡ vụn mà phải lộ ra dáng vẻ nên có của mộ ông cụ. Ông chỉ mong cả nhà đều sung sướng, con cái khỏe mạnh: “Được rồi, được rồi. Đoàn ụ là ố rồi.”

Đến cả Võ Đức Duy cũng cảm hấy hơi cảm động.

rương ấn Phong nói chuyện với bố rương hêm mộ lá. Hai bố con bọn họ đã lâu chưa nói chuyện mộ cách nghiêm úc, nên cả hai đều hỏi đáp mộ cách rấ cẩn hận. Cuối cùng vì lo bố rương đi đường mệ nhọc nên bọn họ bèn khuyên ông đi về nghỉ rước. Chỗ ở không phải khách sạn mà là mộ biệ hự do Võ Đức Duy sắp xếp cẩn hận, có đầy đủ mọi hứ. Bố rương không khỏi nhìn người đàn ông dịu dàng chững chạc này hêm mộ chú.

Sau đó, bố rương lại gặp được rương Đức Minh. Ông cụ rố cuộc nhịn không được nữa, vừa khóc vừa cười ôm bé con hì hầm mộ lúc lâu.

Chờ đến khi rương ấn Phong xuấ viện đã là bốn háng sau đó. Ở bên ngoài, ấ cả in đồn liên quan đến nhà họ rương sớm đã gió yên biển lặng. Bọn họ chỉ biế răng người đàn ông đứng ở hần Vực nọ đã rời đi.

Mặc dù đã điều rị ở bệnh viện được gần nửa năm, nhưng rương ấn Phong vẫn rấ gầy. Vào hời iế cuối hu, ay của anh rở nên lạnh như băng.

Võ Hạ Uyên có í iền iế kiệm, cộng với iền Võ Đức Duy hỉnh hoảng gửi vào rong hẻ của cô, mua được mộ cái nhà rọ hai ầng ở rong nội hành. Mỗi ầng hai răm mé vuông, mộ nhà ba người dư sức ở.

Võ Đức Duy quan sá mộ khoảng hời gian, nhìn rương ấn Phong an phận ở nhà ĩnh dưỡng, hậ sự có ý định ăn bám “Cậu hậ sự không quan âm à?” Bùi hịnh nhắc nhở.

Võ Đức Duy chỉ cười: “Cậu nghĩ đó là ai?”

Người đó là rương ấn Phong.

Người đã ừng rong ruổi rong giới kinh doanh, lưu lại rấ nhiều ruyền huyế. Người đàn ông đứng đỉnh cao, người như anh dù có lùi lại hì cũng sẽ không rở hành ếch ngồi đáy giếng, Rấ nhanh đã đến mùa đông, bố rương rời khỏi An Giang. Ông không an âm về rương hiên Định bên kia nên đành phải ự mình đi xem hử, rước khi đi còn cố ình căn dặn rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên rở về ăn ế.

Cùng lúc đó, công y nổi iếng ở nước ngoài E iến quân vào rong nước. Dùng sức mạnh không hể đỡ nổi liên ục xé ra ừng lỗ hổng lớn của ài chính rong nước, vô cùng chuyên nghiệp như là hường xuyên làm như vậy. Các bản in ài chính và Kinh ế lớn gần như đưa in khắp các rang. Dù vậy, bọn họ cũng không hể điều ra rõ người đang đứng sau màn là ai.

rong lúc đó, kẻ cầm đầu kế hoạch quấy cho giới kinh doanh rong nước hành mộ vũng nước đục đang nằm rên ghế mây buồn ngủ, quanh chóp mũi là mùi canh xương hầm. Độ nhiên iếng rẻ con “ê a” vang lên, đầu ngón ay rương ấn Phong hơi động đậy, ngay lập ức rở nên ỉnh áo.

Anh ùy iện mặc mộ bộ quần áo rồi đi về phía phòng của con. Nhưng Võ Hạ Uyên đã nhanh hơn anh, cô đưa lưng về phía rương ấn Phong, nhỏ giọng dỗ dành con mình: “Ngoan, không có nước iểu mà, hay là con đói bụng? Chờ mộ lá nhé, chờ mẹ làm xong cơm ối hì sẽ cho con ăn, nhỏ iếng lại nào, không được khóc o sẽ làm bố ỉnh.”

rương ấn Phong ựa ở cửa, rong lòng cảm hấy ấm áp vô cùng Võ Hạ Uyên giống như cảm ứng được chuyện gì, bỗng nhiên quay người lại. Đầu iên cô cười với anh, sau đó đôi mi hanh ú nhíu lại: “rương ấn Phong! Anh lại không mang dép lê!”

rước đó nhà rọ không rải hảm lông, cộng hêm khí hậu ướ á ở An Giang, rương ấn Phong ở chưa được mấy ngày đã bị cảm. Võ Hạ Uyên dắ anh đi khám Bác sĩ, Bác sĩ nói là do bị nhiễm khí lạnh.

hế là Võ Hạ Uyên bèn dứ khoá rải mấy cái hảm lông hậ dày ở rong mấy căn phòng mà rương ấn Phong hường xuyên hoạ động, cái loại mà mang dép lê giẫm lên hì đế dép cũng không bị bẩn.

“Không có gì, rấ ấm mà.” rương ấn Phong hơi bấ đắc dĩ.

“Ấm cũng không được” Võ Hạ Uyên hái độ kiên quyế: ‘Anh đi mang dép lê cho em.

Lần rước Bác sĩ Đông y nói, anh không cảm hấy khí lạnh hì không có nghĩa là nó không ố. Năm nay ĩnh dưỡng rấ quan rọng, đừng làm em lo lắng”

Không còn cách nào khác, anh rương đành phải ngoan ngoãn quay về mang dép lê .
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status