Phu nhân không dễ chọc

Chương 128



rương hiên Định im lặng hồi lâu rồi mới cấ iếng hỏi: “ấ cả những hứ này đều giao cho cháu, vậy chú hai phải làm hế nào?”

rương ấn Phong nhìn rương hiên Định: “Không sao, bắ đầu biế quan âm người khác rồi đấy”

rương hiên Định mấ ự nhiên, quay đầu đi.

“Ký ên đi” rương ấn Phong nghiêm giọng nói: “rọng rách này ôi đã hay cậu gánh vác gần ám năm nay rồi, bây giờ hãy ự mình nhận lại đi. Về phần ôi, cậu không cần phải lo lắng gì cả: rương hiên Định cầm bú, lòng nặng ru, cuối cùng vẫn ký ên vào văn kiện. Luậ sư lập ức công chứng, mọi hủ ục đã xong xuôi, kể ừ lúc này anh a chính hức rở hành người đứng đầu nhà họ rương.

Cửa phòng bệnh không đóng chặ, Võ Hạ Uyên đứng bên ngoài lẳng lặng lắng nghe, cô không lên iếng cũng không ngăn cản.

Nhưng vừa nghe hấy rương ấn Phong ho khan hai iếng, cô không nhịn được mà đẩy cửa bước vào.

rương ấn Phong khoá ay, ra hiệu cho.

***

rương hiên Định cấ giấy ờ đi, sau đó cười nói với Võ Hạ Uyên: “Sao em đi ra ngoài lâu như vậy?”

“Em đi chuẩn bị bữa ối” Võ Hạ Uyên lắc lắc hộp giữ nhiệ rong ay.

Đôi mắ rương ấn Phong sáng lên: “Em làm?”

“Vâng” Võ Hạ Uyên chu môi: “Ban đầu bệnh viện không cho em mượn phòng bếp, nhưng may có anh Bùi hịnh đã đến nói giúp em?

rương ấn Phong nheo mắ lại: “Bùi hịnh giúp em không công sao?”

“Đương nhiên là không công rồi, anh a đòi hỏi được gì ừ em chứ?” Kỳ hực cũng không có gì, chỉ là Võ Hạ Uyên làm hêm mộ phần đồ ăn, Bùi hịnh liền vui vẻ cầm đi.

Nhưng đương nhiên không hể nói chuyện này cho rương ấn Phong, nếu không có rời mới biế anh sẽ lại ghen đến mức nào.

rương hiên Định cấ kỹ hợp đồng, quay sang Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lễ phép nói: “Vậy cháu đi rước đây, hím hai.”

Võ Hạ Uyên nhìn về phía rương hiên Định, đây là lần đầu iên anh a xưng hô với cô như hế này, rong lòng cô hầm hoải mái: “Được rồi.”

Võ Hạ Uyên dừng lại mộ chú rồi nói iếp: “hiên Định, ố Vân là mộ cô gái ố, hãy đối xử hậ ố với cô ấy”

Nhắc đến Huỳnh ố Vân, rong mắ rương hiên Định chợ hiện lên né ôn nhu: “Cháu biế rồi, hím hai”

Những vướng mắc rong quá khứ được giải quyế chỉ bằng mấy ừ ngắn ngủi này, ấ cả cuối cùng như đã biến hành khói bụi.

“Em nấu oàn là những món anh hích ăn đấy, anh hử đi” Võ Hạ Uyên lần lượ đặ những món ăn inh xảo lên chiếc bàn nhỏ, ngoài mặ cô ỏ ra bình ĩnh, nhưng hực ế cô đang rấ căng hẳng.

Phùng Bảo Đạ nói cho cô biế, rương ấn Phong mắc chứng chán ăn ở mức độ nhẹ đến rung bình, điều này khiến cô lo lắng không biế anh có hể ăn được hay không.

hực ế rương ấn Phong cũng không hề phá hiện ra, ừ khi ly hân mộ năm rước, anh chưa ừng ăn nổi mộ bữa cơm ử ế.

Cho nên lúc này anh không quan âm đến cơ hể của mình, mà chỉ muốn mộ lần nữa nếm hử ài nghệ của Võ Hạ Uyên.

hế nhưng cuối cùng anh cũng chỉ ăn được non nửa bá cháo nhỏ và chú í đồ ăn kèm. Bệnh rương ấn Phong rấ nặng lại vừa mới khỏi, không ăn được cũng là chuyện bình hường, Võ Hạ Uyên bèn ự an ủi mình như vậy.

Cho đến lúc cô đi vào phòng ắm để dọn dẹp bá đũa, mới nghe hấy mộ âm hanh như iếng nôn khan bị kìm nén lại.

“ấn Phong!” rong lòng Võ Hạ Uyên như: có ảng đá rơi ầm xuống.

rương ấn Phong nghiêng nửa người ra khỏi giường bệnh, vừa chuẩn bị ngã xuống.

hì Võ Hạ Uyên sải bước chạy ới đỡ anh lại, rương ấn Phong hơi chậ vậ: “Đừng… Hạ Uyên.”

“Anh hậ sự muốn nôn à?” Võ Hạ Uyên hấp giọng hỏi: “Em làm đồ ăn, anh cũng không ăn được sao?”

Nghe hấy câu nói này, rương ấn Phong chợ sửng số, Võ Hạ Uyên đã biế hế rồi sao?

Võ Hạ Uyên nói xong, đưa ay xoa nhẹ cái bụng đang căng cứng của rương ấn Phong, cảm hấy dạ dày anh như đang điên cuồng quặn lên.

Cô đau lòng, nước mắ chợ rào ra, rố cuộc là cô đã đẩy anh đến ình rạng như hế nào đây?

“Đừng khóc..” Nghe rương ấn Phong nói xong Võ lyên mới nhận ra khuôn mặ mình đã ướ đẫm, anh nhẹ nhàng đưa ay lên lau mắ cho cô, giọng nói có chú yếu ớ: “Là vấn đề âm lý, anh có hể ự điều chỉnh được, em đừng lo lắng”

“Đừng lo lắng?”

ừ lúc rương ấn Phong hoá khỏi nguy hiểm đến bây giờ, hần kinh Võ Hạ Uyên chưa lúc nào hôi căng hẳng. Cho dù muốn khóc nhưng cô vẫn cứng rắn đè nén lại.

Nhưng lúc này có làm hế nào nước mắ cũng không kìm được mà rào ra, cô nhìn cổ ay áo rống rỗng của rương ấn Phong, nước mắ càng giàn giụa: “Vế hương của anh đang ừ ừ lành lại, nhưng Bùi hịnh nói nếu điều rị không ố hì bệnh cũ sẽ lại ái phá. Bây giờ anh lại không hể ăn được gì, chẳng lẽ lại dựa vào dung dịch dinh dưỡng hay sao?”

rương ấn Phong đau lòng nhìn Võ Hạ Uyên, dỗ dành cô: “Lần sau anh sẽ ăn nhiều hơn, được không?”

Võ Hạ Uyên rú ay lại, không nói lời nào.

rương ấn Phong đành hở dài: “Ngày mai em sắp xếp Bác sĩ âm lý cho anh, được không?

Lúc này Võ Hạ Uyên mới lau nước mắ, gậ đầu.

Phải biế lời này đối với rương ấn Phong khó nói hế nào, Võ Hạ Uyên biế anh là mộ người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, để anh hừa nhận âm lý bản hân có vấn đề là điều rấ khó khăn.

Bác sĩ âm lý được đích hân Võ Hạ Uyên ìm đến, cô không muốn bấ cứ ai ngoại rừ Phùng Bảo Đạ biế chuyện, vị Bác sĩ kia đã nhận được số iền khám bệnh kếch xù, đương nhiên phải lữ bí mậ nghiêm ngặ.

Bác sĩ bước vào phòng bệnh của rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên đóng cửa lại, cho hai người nói chuyện với nhau rong hai giờ đồng hồ. Nếu lâu hơn nữa, cô lo lắng cơ hể của rương ấn Phong sẽ không chịu nổi.

“hế nào rồi?” Bác sĩ vừa đi ra, Võ Hạ Uyên đã vội vàng lo lắng hỏi.

Bác sĩ nhìn Võ Hạ Uyên và mỉm cười: “hưa cô, cô đừng lo lắng, anh rương biế rấ rõ ình hình của mình và anh ấy cũng rấ hợp ác với cách điều rị của ôi. Mặc dù chứng chán ăn của anh ấy hơi nghiêm rọng, nhưng hực chấ đó là mộ loại phản ứng căng hẳng, chỉ cần anh ấy không bị kích hích vào điểm nhạy cảm của mình, hì việc khỏi bệnh chỉ là vấn đề hời gian mà hôi.”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Vậy ôi cần chú ý những gì?”

“rước iên cô phải biế rằng phản ứng căng hẳng của anh rương bắ nguồn ừ việc bị vợ ừ chối. ự rong đầu anh ấy sẽ sản sinh ra mộ âm lý ám hị rằng nếu anh ấy không ăn gì hì sẽ bị rách phạ nghiêm khắc” Bác sĩ rầm giọng nói rong lòng Võ Hạ Uyên lập ức co rú, hậ sự là do cô.

“Liên ục hỏi anh ấy muốn ăn gì, ép anh ấy duy rì inh hần luôn vui vẻ, làm như vậy là sai” Bác sĩ nói iếp: “Do hể chấ của anh rương, ôi sẽ không kê hêm đơn huốc, âm bệnh hì cần âm ý chữa rị, nếu cô có bấ cứ hắc mắc gì xin cứ gọi cho ‹ Võ Hạ Uyên nặng nề gậ đầu: “Được rồi”

rên hực ế, Võ Hạ Uyên đã đánh giá hấp sức mạnh âm lý của rương ấn Phong, niềm in của anh bị sụp đổ rong nháy mắ, nhưng anh đã lấy lại được hy vọng và sẽ hồi phục nhanh hơn bấ cứ ai.

Sau khi được Võ Hạ Uyên chăm sóc mộ lúc, nhận hấy được sự cẩn hận ừng li ừng í của cô, ý đồ đen ối của ổng giám đốc rương đã bắ đầu lộ ra ngoài.

“Hạ Uyên, ối nay anh muốn ăn đồ gì đó cay cay, mấy ngày nay oàn ăn cháo rẳng nhạ hế cả miệng rồi” rương ấn Phong mở lời.

Võ Hạ Uyên vô cùng vui mừng, hiếm có lúc nào người đàn ông này ự mình đưa ra yêu cầu, cô vội vàng gậ đầu: “Không hành vấn đề!”

Vào ngày đầu iên, rương ấn Phong vẫn còn buồn nôn, sau đó nôn hai lần rồi mới miễn cưỡng ăn mộ chú. Vấn đề này không dễ loại bỏ như vậy, ngay cả khi anh làm heo những lời khuyên về âm lý, nhưng cơ hể anh vẫn còn những dấu hiệu bài xích. Những lúc như vậy, Võ Hạ Uyên luôn ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa bụng cho anh, dạ dày anh cũng đã không còn quặn lên nhiều như rước nữa Cho đến hôm nay, mặc dù rương ấn Phong vẫn cảm hấy nôn nao mỗi khi nói đến chuyện ăn uống, nhưng ình rạng của anh cũng xem như đã được cải hiện đáng kể.

Buổi ối, Võ Đức Huy và Bùi hịnh đến hăm rương ấn Phong, ngay lập ức bị mộ màn ình cảm của đối phương đập vào mắ.

“Hạ Uyên, con cá này nhiều xương quá.”

“Để em nhặ sạch cho anh.”

“Canh nhạ quá”

“Em đã cho cả ớ da hổ vào rồi đó, canh phải ăn nhạ mộ chú!”

“Dạ dày anh khó chịu…”

“Để em xem nào” Võ Hạ Uyên vội vàng.

buông đĩa hức ăn ra, mộ ay hò vào chăn bông, nhẹ nhàng xoa bụng rương ấn Phong. Lúc cô quay đầu lại mới phá hiện ra ngoài cửa có hai người đang đứng nhìn với vẻ mặ phức ap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status