Phu nhân không dễ chọc

Chương 133



Chú riệu ạm hời coi như không hấy mộ màn này, nhưng mà ông cụ cũng vẫn bị lời nói của Phùng Ngọc Chỉ làm cho dấy lên ngờ vực, đề ài không khỏi rơi rên xuống người rương ấn Phong mộ lần nữa, ông cụ “chậc” mộ iếng, nghiêng đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cháu gái, ấn Phong hồi phục có ố không?”

“Vô cùng ố ạ” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Bác sĩ nói chủ yếu là cần điều dưỡng, anh ấy còn rẻ, không bao lâu nữa là có hể hồi phục hoàn oàn.”

“Vậy hì ố” Chú riệu yên âm hơn mộ chú, rong lớp hế hệ nhân ài kiệ xuấ đồng rang lứa mới này, người mà ông cụ án hưởng nhấ chính là con rai hứ hai của nhà họ rương.

riệu Quang Khải nhanh chóng liếc mắ nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái, sau đó ưỡn ngực nói: “Đáng iếc, ấn Phong vừa mới bị hương mộ rận này, rên ay lại đã không còn hừa lại hứ gì.”

Những lời này của riệu Quang Khải cũng không phải là nói lung ung, mặc dù giọng nói của anh a chứa đầy hành khẩn mà iếc hay cho rương ấn Phong nhưng mà ánh mắ lại không ngừng mộ giây, luôn luôn quan sá sắc mặ của Võ Hạ Uyên.

Dưới mắ nhìn của anh a, người phụ nữ có nhan sắc mỹ miều như Võ Hạ Uyên, chỉ hích hai hứ duy nhấ: iền và quyền. Mà rương ấn Phong hiện nay đã không hể chiếm được bấ cứ hứ gì nữa ếu như bố rương đối với anh không ố, việc gạch ên người ra khỏi hộ khẩu là chuyện hoàn oàn có khả năng, dưới ình huống như hế này, Võ Hạ Uyên vẫn sẽ hích rương ấn Phong sao?

***

Mà những hứ rương ấn Phong không hể cho được, anh a lại có hể cho.

riệu Quang Khải cũng không biế chính mình đã xảy ra chuyện gì, hậ giống như vừa mới gặp Võ Hạ Uyên mộ lần này hôi lại đã bị cô câu hồn đi mấ rồi vậy. Nghĩ ới việc người phụ nữ này sẽ hừa nhận mọi sự vui hích dưới hân hể của chính mình, riệu Quang Khải cảm giác được cả người anh a lập ức nổi lên mộ rừng lửa cháy.

Không chỉ có hế, sự ồn ại của rương ấn Phong ựa cơn ác mộng rong mắ của những người đồng rang lứa giống như anh a, anh là đối ượng khiến cho người lớn rong nhà ranh nhau án dương, cũng là nhân vậ ruyền kỳ mà mọi người đều không heo kịp, nhưng anh vậy mà lại có ngày rơi xuống ừ rên bậc hềm của hần hánh, chỉ cần vừa nghĩ ới điều này, riệu Quang Khải cũng đã kích động không hôi, hậ giống như là chỉ cân không có rương ấn Phong hì anh a có hể mộ bước bay lên rời cao vậy.

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng cau mày: “Ai nói rên ay ấn Phong không còn lại gì: “Hả?” riệu Quang Khải kinh ngạc, hái độ của người phụ nữ này không hợp lý nhỉ.

“Chỉ cần anh ấy muốn, ấ cả mọi hứ đều sẽ không ngừng cuồn cuộn rơi vào rong ay của anh ấy” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói, ngữ khí vô cùng kiên định.

riệu Quang Khải bị mộ hòn đá hung ác chặn lại, nghẹn cứng rong cổ.

Chú riệu võ vai bố rương mà cười o, sau đó còn giơ ngón ay cái lên, có hể nhìn ra được là ông cụ hậ lòng án dương Võ Hạ Uyên, cuối cùng lại nghiêm nghị rách mắng riệu Quang Khải: “Với cái đầu óc này của con, đừng có lấy ra để mà làm mấ mặ chính mình nữa!”

riệu Quang Khải ỏ vẻ kiều căng không hành còn bị măng ngược lại, đám mày rên mặ nháy mắ nóng lên hừng hực.

Võ Hạ Uyên ghé nhấ chính là kiểu người giống như riệu Quang Khải, không có bản lĩnh để đứng ở vị rí sánh vai với rương ấn Phong, chỉ biế không ngừng mong mỏi đến hời khắc đối phương ngã xuống, nhung mà cho dù rương ấn Phong có ngã xuống, cũng có hể bỏ xa những người này mộ rắm lẻ ám cây số.

“Bố, chú riệu, mọi người nói chuyện rước đi, con đi lên lầu xem qua mộ chú.”

Võ Hạ Uyên xem đồng hồ, hấy cũng sắp đến giờ rồi, ngay lập ức đứng dậy nói.

Bố rương khoá khoá ay: “Đi đi”

Giống như có được năng lực cảm ứng, âm linh ương hông, Võ Hạ Uyên vừa mới cấy cửa phòng ngủ ra, rương ấn Phong cũng lập ức ỉnh lại, nhưng mà rên người người đàn ông oàn là mồ hôi lạnh, rái im rong lồng ngực đập loạn, anh khàn giọng nhỏ iếng gọi “Hạ Uyên”, chăn lông bị đè ép nhăn nhúm ở dưới người.

Võ Hạ Uyên nhận ra được có điều gì đó không đúng, vội vàng mở đèn lên, đập vào mắ chính là dáng vẻ nhợ nhạ của rương ấn Phong.

“ấn Phong!” Võ Hạ Uyên bước ới đỡ người đàn ông ừ ừ ngồi dậy, nhìn hấy anh đang ấn ay lên vị rí rái im, nhấ hời rong lòng dội lên đau xó không hôi: “Lại đau sao?”

“Ừ” rương ấn Phong ựa đầu vào vai Võ Hạ Uyên, hai mắ nhắm nghiền rả lời mộ iếng Võ Hạ Uyên huận hế kéo ngăn kéo ầng hứ nhấ ra, nơi đó có huốc uống mà cô đã bỏ vào rước đó, ìm của rương ấn Phong bị viên đạn bản hủng mộ lỗ, nếu như ngày đó người làm phẫu huậ không phải là Bùi hịnh, anh chắc chẵn cũng không hể vượ qua được, nhưng mà Bùi hịnh cũng đã nói qua là sẽ để lại rấ ni di chứng sau phẫu huậ, mộ rong số đó chính là có lúc sẽ không cung cấp đủ máu, rái im co hắ quá nhanh dẫn đến ình rạng đau đớn cùng choáng váng cho rương ấn Phong.

Chứng ậ này không có biện pháp rị dứ điểm, chỉ có hể ừ ừ hích ứng, Võ Hạ Uyên đú rương ấn Phong uống huốc, sự chua xó rong lòng dâng lên ừng ầng ừng ầng mộ, đây đã ừng là người kiêu ngạo vô song đến như hế nào, hôm nay lại đau bệnh quấn hân, còn phải chịu sự bình luận rèm pha của loại mặ hàng giống như cái ên riệu Quang Khải kia nữa! Vừa mới nghĩ ới như vậy, Võ Hạ Uyên lập ức có chú hối hận, vừa rồi cô phải chỉ vào đầu cái ên riệu Quang Khải kia mà mắng o mộ rận mới đúng.

“Sao hế?” rương ấn Phong điều chỉnh lại nhịp hở mộ chú sau đó mới nằm lấy bàn ay nhỏ của Võ Hạ Uyên: “Sao lại rầu rĩ không vui vậy?”

“Không có” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng “Đối với anh mà vẫn còn có điều gì không hể nói sao?” rong mắ rương ấn Phong mang heo ý cười, sau khi cơn khó chịu do di chứng của vế hương qua đi, đáy mắ anh lại rong suố như cũ, không có nửa điểm khói mù.

rong lòng Võ Hạ Uyên bỗng nhiên rống rỗng, không kịp suy nghĩ đã mở miệng hố lên: “ấn Phong, bởi vì em mà bị hương hành hế này, sau đó lại phải giao lại oàn bộ Phong hiên không giữ lại hứ gì, rong hâm âm anh hấy công bằng sao?”

rương ấn Phong sửng số mộ chú, không nghĩ ới Võ Hạ Uyên sẽ hỏi như vậy: “Ai nói lung ung gì với em rồi sao?”

“Không” Võ Hạ Uyên cụp mí mắ: “Chỉ là cảm hấy anh không nên như hế này mà hôi”

rương ấn Phong bậ cười, đưa ay ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Ngốc, em không phải là anh, đối với anh mà nói hì như hiện ại đã là rấ ố rồi”

Đồng hời, rong lòng ổng giám đốc rương cũng đang ính oán xem, phải nói như hế nào cho cô vợ nhỏ xinh đẹp này của anh, anh vẫn còn có rấ nhiều iền, E mà hiện nay oàn bộ giới hương nghiệp đang điên cuồng bàn luận xôn xao chính là sản nghiệp của anh.

Cái người phụ nữ ngốc này, e là ngay cả bản di chúc kia cũng không xem cho kỹ càng.

“Không sao, ở nước ngoài anh vẫn còn mộ chú sản nghiệp” rương ấn Phong an ủi Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên gậ đầu, cái này hì cô biế, nhưng mà chú sản nghiệp kia chắc chản không hể so sánh được với Phong hiên, có lẽ cũng chỉ đủ để đảm bảo cho bọn họ nửa đời về sau không lo cơm áo mà hôi, nhưng mà cái này cũng đủ rồi, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên có hêm lòng in, cô lui ra khỏi ngực.

rương ấn Phong, ánh mắ sáng lên: “Vâng, chú iền kia dù có iêu hế rồi cũng không sao, anh ài giỏi như vậy, đợi đến khi hân hể hồi phục rồi hì vẫn có hể kiếm lại”

rương ấn Phong giống như nghe được âm hanh lồng iếng phim vậy: “Vậy nếu không hồi phục lại được như rước kia hì sao?”

“Vậy em nuôi anh!” Võ Hạ Uyên nói giống như là chuyện đương nhiên: “Em ở rên hương rường cũng rấ lợi hại đấy! Em có hể mở cửa hàng hoặc là nhận phiên dịch, nói óm lại sẽ không để cho anh đói bụng”

Lần đầu iên rong đời ổng giám đốc rương bị người a bao nuôi nhưng lại không hề ức giận, ngược lại rong lòng càng hêm rở nên mềm mại, anh sâu sắc ý hức được, ăn bám cũng rấ ố…

“Được” Ánh sáng rong con ngươi của.

rương ấn Phong khế lay động, nhẹ nhàng đưa ay vuố óc Võ Hạ Uyên: “Em nuôi anh”

“Có đồ ăn không?” rước khi lên máy bay rương ấn Phong chỉ ăn có nửa chén cháo, hiện ại vậy mà lại hậ sự có chú đói bụng, quả nhiên, sau khi Võ Hạ Uyên nghe hấy được in ức này hì vui vẻ đến mức suý chú nữa là nhảy lên rồi, điều này rõ ràng đã cho.

hấy được ình rạng chán ăn của rương ấn Phong đang có chuyển biến ố đẹp!

Võ Hạ Uyên nhanh chóng lao xuống lầu, muốn nấu cho rương ấn Phong mộ bá canh rứng, lại bỏ hêm vào mộ chú dầu mè, người đàn ông kia nhấ định sẽ ăn rấ ngon miệng.

Đợi Võ Hạ Uyên đi ra ngoài, rương ấn Phong mới lấy điện hoại ra gọi cho Phùng Bảo Đại.

“ổng giám đốc!”

“Ừ” rương ấn Phong đáp lại mộ iếng: “Giọng nói vang dội, có hể hấy được cậu vẫn đang ràn đầy inh hần đấy nhỉ, Phùng Bảo Đạ, cậu không hổ là âm phúc của : rong lòng Phùng Bảo Đạ hiện lên mộ loại dự cảm xấu: “Anh, anh quá khen”

“Không quá đâu” rương ấn Phong yên âm hoải mái nói: “iếp heo đây cậu vẫn còn phải hao âm phí sức nhiều lắm, ôi sẽ ăng lương cho cậu.”

Dù cho có là Phùng Bảo Đạ hì cũng không nhịn được mà han phiền: “ổng giám đốc, anh cắ bớ nhiều hời gian như vậy ra để bận chuyện gì vậy?”

“Bận bịu ăn bám” rương ấn Phong nói chắc như chặ đinh chém sắ.

Phùng Bảo Đạ: “..” Này cmn nói hế nào được nữa.

Sau khi ổng giám đốc rương nào đó phân phó xong công việc hì quả quyế cúp điện hoại, không hề đồng ình chú nào ném Phùng Bảo Đạ vào rong mộ đại dương công việc bơi không hấy bờ.

Ăn xong bá canh rứng nóng hổi mà Võ Hạ Uyên vừa mới nấu, oàn hân rương ấn Phong cũng rở nên có sức sống hơn, lúc này anh mới có lòng rảnh rỗi mà hỏi: “Người khua môi múa mép với em là ai?

Ở nơi nào?”

“Bạn học cũ của bố là chú riệu ới đây”

Võ Hạ Uyên vừa nói vừa hơi nhíu mày lại mộ cái: “Con rai của chú riệu cũng ới.”

rương ấn Phong vừa nghe liên hiểu, đây là có người cảm hấy anh đã rở hành mộ ên vô dụng rồi, cho nên đến cửa khiêu khích?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status