Phu nhân không dễ chọc

Chương 134



Chờ rương ấn Phong nằm ay Võ Hạ Uyên bước ừ rên lầu xuống, phòng bếp vừa mới chuẩn bị xong bữa ối.

rong mắ người khác, uy rằng rương ấn Phong đang mặc mộ chiếc áo len cổ cao màu xám đen làm lộ ra dáng người hơi gầy, hế nhưng khí chấ ao nhã kiêu ngạo vốn đã khắc sâu vào xương ủy của anh lại khiến người a không sao học nổi. Vậy mà loại người như anh vẫn còn ồn ại rên đời, dường như sự ồn ại của anh chính là sự hoàn mỹ.

Nhìn hấy vẻ mặ của lão bạn học cũ hì ông rương lập ức ự hào nói: “ Đến đây đến đây đến đây, ăn cơm hôi”

rương ấn Phong cố ý nhìn về phía riệu Quang Khải, vố ăn dĩ anh cũng không có ấn ượng gì về người này. hế nhưng khi nhận hấy ánh mắ của riệu Quang Khải khi nhìn Võ Hạ Uyên lại vụ qua mộ ia không cam lòng, hì con ngươi rong mắ người đàn ông này lập ức rở nên àn nhãn, để lộ ra mộ vẻ lạnh đến hấu xương.

riệu Quang Khải bỗng nhiên cảm hấy sau lưng lạnh lẽo, vừa quay đầu lại liền đối mặ với đôi mắ ối ăm của rương ấn Phong. Anh a vô hức rụ cổ về, hế nhưng đến khi làm xong động ác này hì ngay cả anh a cũng ự cảm hấy khinh hường chính bản hân mình, có cái gì đáng sợ cơ chứ?

Bây giờ rương ấn Phong chỉ còn là mộ con hổ đã bị nhổ hế nanh vuố, hơn nữa rên người còn có hương ích, bấ kỳ mộ con hổ con báo nào cũng đều có hể giế chế anh!

Nghĩ như vậy, riệu Quang Khải vô cùng hả hê, ự cho là ao nhã mà ngồi xuống.

***

‘Võ Hạ Uyên cũng đã nhìn đến mức sắp ói ra.

“ấn Phong, mau ngồi xuống đi” rương rúc Phương vẫy vẫy ay với bọn cô: “Mấy hứ này đều là do ông cụ đã đặc biệ dặn nhà bếp làm đó, cực kỳ bổ dưỡng.”

Phùng Ngọc Chi không cam lòng khẽ hừ nhẹ mộ iếng. Ông cụ đã ra lệnh chỉ để mình rương rúc Phương lo cho bữa ối, hậm chí còn không cho phép bà a chạm ay vào, làm như hể bà a sẽ hạ độc chế rương ấn Phong vậy.

Nhìn hấy mẹ mình như hế hì rương hiên Định âm hầm hở dài mộ hơi, ự hỏi ại sao bà ấy lại không nhận ra cơ chứ?

rương ấn Phong hời hợ đáp lại mộ iếng. Bây giờ sức ăn của anh cũng không còn nhiều nữa, vừa mới ăn bánh gao xong đã cực kì no rồi. Nhưng mà Võ Hạ Uyên lại không muốn ăn nên rương ấn Phong bèn ngồi sang mộ bên, sau đó bóc ôm và gắp.

đồ ăn cho Võ Hạ Uyên.

“rước đây chú cũng không hề phá hiện ra là ấn Phong còn có cả iềm năng rở hành mộ người chồng ố nữa nha”

Chú ý ới hành động của rương ấn Phong, chú riệu không nhịn được mà rêu ghẹo.

“Còn ùy người” rương ấn Phong cười nói.

rong lòng riệu Quang Khải hì ràn ngập cảm giác khinh bỉ. rước khi đến đây anh a đã nghe cha mình nói rằng Võ Hạ Uyên ừng rời khỏi nhà họ rương mộ năm, rong lúc đó lại được nhà họ Võ nhận hức, hì ra cô chính là con gái của nhà họ Võ ở An Giang. Còn rương ấn Phong hì lại nhận ra rãng mình chẳng còn bấ cứ hứ gì nên đã dự định bám váy phụ nữ Có điều nói đi cũng phải nói lại… rong lòng riệu Quang Khải ràn đầy bọ chua, rố cuộc là ên rương ấn Phong này đã nhận được vận mệnh gì vậy?

ại sao mộ người phụ nữ ố như hế còn muốn nhấ quyế mộ lòng chung hủy với anh a chứ?

riệu Quang Khải không giấu được âm ư, oàn bộ biến đổi rên khuôn mặ của anh †a đều lọ gọn vào rong mắ rương ấn Phong, làm người đàn ông này híp mắ lại mộ cách nguy hiểm. Chỉ khua môi múa mép hay ba hoa chích chòe hì anh có hể không so đo, hế nhưng nếu anh a dám nảy sinh ý đồ xấu xa gì với Võ Hạ Uyên hì chính là chán sống rồi.

Sau khi ăn cơm xong, chú riệu và riệu Quang Khải liền chuẩn bị rời đi. rước khi đi riệu Quang Khải còn liếc mắ nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái, khi đó hì người phụ nữ còn đang cẩn hận lộ vỏ vải hiều cho ấn Phong. Anh a mím môi, iếp đó lại cảm nhận được mộ luồng lực áp bức bỗng nhiên đè ép ới, lông ơ phía sau lưng của riệu Quang Khải nhanh chóng dựng đứng lên. hậm chí anh a còn không dám nhìn rương ấn Phong mộ cái, lập ức quay đầu bước đi.

“Chú hai.. rương hiên Định mở miệng.

rương ấn Phong ngắ lời: “ôi biế rồi”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên, hỏi: “Biế cái gì cơ?”

rương ấn Phong không rả lời, anh.

mỉm cười cúi xuống nắm lấy ay của Võ Hạ Uyên rồi ăn quả vải vừa mới được lộ xong rong ay cô “Không có gì ‘Võ Hạ Uyên liếc mắ nhìn anh mộ cái nhưng cũng không hỏi gì hêm.

rương ấn Phong cầm lấy mộ lọn óc đen của Võ Hạ Uyên mà ngắm nghía, cảm hấy có chú không biế làm sao. Người phụ nữ này của anh ừ khi sinh ra đã cực kỳ có sức hú rồi, vậy mà cô vẫn cứ mộ mực ngây ngốc không nhận ra.

Đêm giao hừa hôm ấy, rong nhà cũ vô cùng náo nhiệ, không í người mượn danh nghĩa này mà ới nhà hăm hỏi. Suy cho cùng, nhà họ rương đã đổi rời rồi, hơn nữa còn nghe nói là rương ấn Phong đang ở nhà cũ, vậy nên họ rấ muốn nhìn xem dáng vẻ hai chú cháu đối chọi gay gắ sẽ như hế nào.

hế nhưng họ đã hấ vọng rồi.

rương ấn Phong và rương hiên Định lại sóng vai đứng cùng mộ chỗ, chỉ vào mộ cây mai nào đó ngoài cửa sổ nói mộ hồi lâu.

Cũng không biế hai người họ đang nói về cái gì, hế nhưng nhìn vẻ mặ vừa nói vừa cười kia hì rõ ràng là quan hệ cũng không ệ lắm.

“Chị Phùng, hế này cũng không phải là như bên ngoài đồn đại đâu” Mộ người phụ nữ iến đến bên cạnh Phùng Ngọc Chị, ra hiệu cho bà a nhìn về phía đó.

Phùng Ngọc Chi miễn cưỡng nặn ra mộ nụ cười gượng gạo: “ấ nhiên là không phải rồi? Đều là người mộ nhà cả mà”

Người mộ nhà ở đâu ra! Đáy lòng Phùng Ngọc Chỉ rí gào, chỉ hận không hể xông lên ách hai người ra! rương ấn Phong đang làm cái gì vậy? Hối hận rồi sao? Muốn bắ đầu xuống ay ừ hiên Định sao? Bà a biế ngay là nếu người đàn ông này ở lại nhà họ rương sẽ không có chuyện gì ố mà, ại sao.

cậu a lại muốn bắ nạ hiên Định chứ?

Võ Hạ Uyên đứng cách đó không xa nhìn hấy rõ ràng hành động mờ ám của Phùng Ngọc Chỉ, cô cảm hấy vô cùng không đáng giá hay cho rương ấn Phong. Mấy năm nay anh hế lòng hế sức như vậy, cuối cùng nhận lại được cái gì?

Võ Hạ Uyên cho Bào Ngư ăn no rồi giao đứa nhỏ cho rương rúc Phương rông n, sau đó cầm mộ ly nước ấm đưa cho.

rương ấn Phong: “Anh đã nói cả buổi rồi, uống mộ chú đi”

rương ấn Phong mỉm cười nhận lấy, đáy mắ xuấ hiện mộ ia dịu dàng lưu động.

Mỗi mộ hành động của anh đều có hể dẫn ới sự chú ý của người khác. Giờ phú này, khi mọi người nhìn hấy cảnh ượng như vậy hì chí có hể cảm hán rằng rương ấn Phong hậ sự rấ yêu vợ của mình.

Có người lớn đến hì ấ nhiên cả rẻ con cũng đến, rong đó hầu hế đều là những cô, cậu chủ nhỏ có chú coi rời bằng vung.

Chúng cùng ranh giành phần bánh ngọ mà nhà bếp bưng ra mộ hồi, sau đó lại hò hé chạy lung ung rong phòng khách Mộ hăng nhóc mập mạp mặc bộ quần áo còn dính đầy vụn bánh bỗng nhiên dừng lại rước mặ bọn họ, rợn rừng đôi mắ đen nhánh.

Đôi lông mày uấn ú của rương ấn Phong cau lại, anh không hích đứa nhỏ lắm.

Nhưng Võ Hạ Uyên cũng không để ý, cô hơi cúi người xuống rồi dùng giọng điệu dịu dàng nói “Ăn hế bánh ngọ rồi sao?”

hẳng nhóc mập mạp liếm môi rồi gậ đầu. Võ Hạ Uyên nhoẻn miệng cười, đang định bảo phòng bếp bưng ra hêm mấy đĩa bánh ngọ hì lại nghe hấy mộ giọng nói non nớ mà sắc bén: “Con ma ốm”

Khí huyế oàn hân Võ Hạ Uyên lập ức đông lại, độ ngộ quay đầu nhìn về phía đứa bé mập mạp rồi nói: “Cháu nói gì cơ?”

“Con ma ốm.”

hằng nhóc mập mạp nói xong hì cười “hì hì”, chỉ vào rương ấn Phong nói: “Bố ôi nói rằng chú chính là mộ con ma ốm Phùng Ngọc Chi đứng cách đó không xa sau khi nghe được hì che miệng cười cợ.

Sau mấy ngày bà a cấ công công bố chuyện đó ra ngoài, hì ai cũng biế rương ấn Phong chính là mộ con ma chế sớm.

Bà a rõ ràng không hể chiếm được bấ kỳ lợi ích mang ính hực chấ nào, uy nhiên chỉ cần có hể làm cho rương ấn Phong không hoải mái, làm cho anh biế khó mà lui là đủ ồi Ngay sau đó mộ iếng “chá” vô cùng bấ ngờ vang lên giòn giã rong phòng khách, đám người lập ức rở nên im lặng rong nháy.

mắ.

iếp heo đó chính là iếng khóc xé ruộ xé gan của hằng nhóc mập mạp kia. ay.

phải của Võ Hạ Uyên vẫn đang ngừng giữa không rung, hốc mắ của cô ửng đỏ, hấy vậy liền không chú do dự mà á hêm mộ cái, á cho đến khi hăng nhóc mập mạp không dám khóc nữa hì mới hôi.

Giọng nói của Võ Hạ Uyên vô cùng lạnh lẽo: “Bố của cháu là aï? Lời nói vừa rồi là do.

anh a dạy cháu nói sao?”

hắng nhóc mập mạp đưa hai ay lên bụm mặ, rong đáy mắ lộ ra vẻ hoảng sợ mà khóc hú ha hú hí.

“Dì hỏi bố của cháu là ail” Võ Hạ Uyên lặp lại mộ lần.

“AF ên nhóc mập mạp có chú sợ hãi Võ Hạ Uyên, hai má của nó rấ đau nhưng lại không dám cấ iếng khóc, vậy nên chỉ có hể há hốc miệng, nước mắ ào ào uôn ra.

Sau khi Phùng Ngọc Chi hoàn oàn sững sờ liền cấ bước nhanh về phía bên này, bà a không hể ngờ rằng Võ Hạ Uyên lại dám xuống ay như vậy.

“Chỉ là mộ đứa nhỏ mà hôi, cô so đo.

với nó làm gì chứ?” Phùng Ngọc Chỉ liền bảo.

vệ hằng nhóc mập mạp phía sau lưng. Nhận hấy đã có người bảo vệ mình, hằng nhóc mập mạp bắ đầu lấy lại ự in mà cấ iếng khóc lớn, giây iếp heo còn rấ có hể sẽ gào.

đến mức bậ ung nóc nhà.

“Đứa nhỏ sao?” Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Mộ đứa nhỏ ác độc như hế, mẹ nó không hể dạy bảo được cho ố hì ôi sẽ dạy, vậy hì có gì không hể chứ?”

Lúc này, rương ấn Phong cũng đã hoàn hồn lại, rong lòng anh rấ rống rỗng, hế rồi cảm giác đau lòng lại châm chậm bao rùm nó mộ cách dày đặc. Anh biế là Võ Hạ Uyên rấ quan âm đến hân hể của chính mình, hế nhưng anh không hể ngờ răng điều này lại khiến cho cô số ruộ và nhạy cảm đến mức này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status