Phu nhân không dễ chọc

Chương 141



‘Will nhìn hấy ông chủ của mình ngồi rong mộ góc như vậy hì vô cùng ức giận.

hế lực của mấy người này cũng lớn hậ nhỉ, biế được hân phận của ông chủ rồi họ còn có hể ngồi vững được như hế này không?

Năm phú sau, buổi đấu hầu chính hức bắ đầu.

Đầu iên là những cửa hàng nhỏ, sau đó là những đoạn đường, ừ đoạn đường nhỏ đến đường rung âm, càng về sau càng hấy í người ra giá, đến những òa nhà cao ầng hì càng có í những công y đấu hầu nổi, rương hiên Định mua liền mộ lúc hai òa nhà cao ầng. Phùng Ngọc Chỉ nhìn hấy xung quanh mình oàn là những ánh mắ ngưỡng mộ hì bắ đầu ưỡn ngực lên, vô.

cùng hài lòng, “Anh cảm hấy như hế nào?” Võ Hạ Uyên khẽ hỏi “uy là hai òa nhà đó giá rấ cao, hế nhưng khu vực ở đó rấ ố, sau này có người vào ở rồi, nói là đấ vàng đấ bạc cũng không phải là nói quá, muốn phá riển lĩnh vực gì cũng được, anh a mua rấ ố đấy’

rương ấn Phong iếp ục nói: “rương hiên Định đã rưởng hành hơn Võ Hạ Uyên gậ đầu, dù sao hì cô cứ nhìn hấy bức ảnh quanh co rên màn hình hì lại hấy chóng mặ.

Phùng Ngọc Chỉ quay đầu lại liếc nhìn rương ấn Phong, càng về sau càng khó mua, đến bây giờ anh a vẫn không có động ĩnh gì, hậ sự định ham quan ngắm cảnh hôi à?

***

rương ấn Phong cứ ngồi xoa mu bàn ay của Võ Hạ Uyên, yên lặng chờ đợi.

Cuối cùng đến òa nhà cuối. Cả òa cao năm răm ám sáu mé, ống cộng có mộ răm mười mộ ầng, chỉ cần nhìn con số này hôi là biế nó o lớn như hế nào rồi.

Nghe nói đứng rên ầng cao nhấ của òa nhà này hì có hế nhìn hấy oàn bộ mảnh đấ Cần hơ này.

Người ra giá đầu iên là rương hiên Định, anh a cũng không có hứng hú với òa nhà này lầm, hế nhưng nghĩ răng nếu như không có ai mua hì mình lấy cũng được. hế nhưng làm sao có hể như vậy được chứ?

Người ra giá ngay sau đó chính là Will và nhà họ riệu.

Mọi người đều ngồi hẳng lên, ập đoàn E cuối cùng cũng ra ay rồi, rố cuộc họ có bao nhiêu ài sản. Lần đấu hầu này chắc cũng chỉ là mộ phần nhỏ rong đó hôi Lúc giá òa nhà được nâng lên ới ba nghìn năm răm ỷ, rương hiên Định lựa chọn ừ bỏ, nhà họ riệu lập ức hé giá ới 100 riệu USD.

‘WIll bình ĩnh nói: “200 riệu đô.”

riệu Quang Khải liếc nhìn Will: “300 riệu đô.”

“500 riệu đô.”

riệu Quang Khải cản chặ răng: “510 riệu đô.”

“1 ỷ đô”

Ông riệu không nhịn được mà nhìn Will mộ cái, nhìn hấy người kia đang vô cùng bình ĩnh, rong lòng có mộ dự cảm không ố… Không được! Vẫn chưa được ừ bỏ, mấy năm nay nhà họ riệu làm ăn vô cùng huận lợi, cần mộ òa nhà cao ầng để đẩy hương hiệu lên cao nữa. Giá rị và ý nghĩa của òa nhà này không hề ầm hường.

Ông riệu mạnh mẽ gậ đầu, riệu Quang Khải vội vàng hé: “Mộ ỷ mộ răm đôi”

‘Will chậm rãi hay đổi ư hế ngồi: “Mộ ỷ lăm răm đô “

riệu Quang Khải lau đi mồ hôi chảy rên rán, người đại diện của ập đoàn E này luôn ra mộ số chẵn, còn bọn họ hì chỉ ra ừng số lẻ mộ.

“Hai ỷ đô” Lần này ự ông riệu hé giá.

‘Will vẫn dùng giọng bình ĩnh ấy: “Hai ỷ lăm răm đô.”

Ông riệu không ngồi yên được nữa, ông cười mà nói với Will: “Này chàng rai, giá của òa nhà này không đáng hai ỷ lăm đâu.”

‘Will không hèm động đậy gì: “Ông chủ của chúng ôi cảm hấy đáng hì là đáng, các người có hể iếp ục ra giá.”

riệu Quang Khải vô cùng ức giận: “Ông chủ các người rố cuộc là ai?”

Anh a cũng chỉ là hỏi rong ức giận hôi, anh a cũng biế ông chủ đứng đẳng sau ập đoàn E là người hần bí khó lường, không ngờ Wiill lại chuyển động.

‘Will đứng dậy, sau đó kh người lại chào mộ người ngồi ở góc ối, hái độ rấ cung kính. Có người hiếu kiên nhãn còn đứng lên ngay lập ức, cố với ra để nhìn xem đó là ai.

Nhân viên ở đó cũng phản ứng rấ nhanh, lập ức chiếu đèn vào góc ối ấy.

Dưới ánh đèn sáng, rương ấn Phong vắ hai chân vào nhau, dựa vào bàn, mộ ay của anh lười biếng chống cằm, cảm giác vô cùng cao quý.

rong khi mọi người đều kinh ngạc như vậy, anh lại không động đậy gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Chụp đủ chưa?”

“Bây giờ đang là ba mươi lăm nghìn ỷ, nhà họ riệu vẫn chưa ra giá.” Will giải hích.

“Chú riệu?” Giọng rương ấn Phong hản nhiên: “Chú có cần nữa không?”

Ông riệu độ nhiên đứng dậy: “ấn Phong?”

Chờ đã, mọi người bắ đầu rở nên nhốn nháo, người mà Will cung kính chào là rương ấn Phong, mà anh cũng là ông chủ của ập đoàn E, vậy hì…

ấ cả những lời xó hương và cười nhạo ừ nãy đến giờ đều biến hành mộ rò cười sao?

Chỉ sau mấy háng, rương ấn Phong đã cho mọi người hấy hế nào gọi là “Núi cao còn có núi cao hơn”, người đàn ông này đúng là chưa bao giờ lùi bước.

“ấn Phong à” Ông riệu cố gảng bình ĩnh lại: “Cháu nhấ định phải lấy òa nhà này sao?”

rương ấn Phong gậ đầu.

Ông riệu cần răng: “Ba ỷ đô.”

rương ấn Phong biế răng đây đã là giới hạn của ông riệu, hế là anh rành mạch nói: “Bốn ỷ đô.”

rước đây ở những nơi như hế này, rương ấn Phong chỉ lấy đồ vậ ố nhấ, rừ khi anh không hích, vốn dĩ ưởng rằng năm nay sẽ có sự hay đổi, ai ngờ.

Mọi người càng ngạc nhiên hơn nữa là vì ại sao rương ấn Phong lại rở hành ông chủ của ập đoàn E rồi? Anh a hay đổi hân phận của mình, đúng là còn oai phong hơn cả rước đây.

Người có sắc mặ khó coi nhấ rong đám người là Phùng Ngọc Chỉ và Ngô hùy Anh, ạm hời không nói đến Phùng Ngọc.

Chỉ, hế nhưng Ngô hùy Anh đã run rẩy ừ nãy đến giờ, rước đó cô a đã nói cái gì vậy?

“Ha ha ha…” Ông riệu cười sang sảng, phá vỡ sự yên lặng nơi đây, ông a đi đến rước mặ rương ấn Phong rồi vỗ vai của anh: “Không hổ là rương ấn Phong, hế mà lại chuẩn bị mộ màn bấ ngờ hế này.”

“Chú riệu quá khen rồi. ập đoàn E đang bắ đầu iến vào hị rường rong nước, ôi hậ sự cần mộ òa nhà” rương ấn Phong cũng cười vô cùng hành hậ, hậ ra anh cũng rấ kính rọng người rước mặ này, có hể dựa vào năng lực của mình để nâng nhà họ riệu lên đến vị rí như ngày hôm nay, đổi lại hành mấy đứa con của ông a hì chắc đã hấ bại ừ lâu rồi.

“Đơn giản như hế hôi sao?” Ông riệu rõ ràng còn đang nghỉ ngờ.

rương ấn Phong kéo Võ Hạ Uyên lên rước: “Vợ ôi hích ngắm phong cảnh”

Võ Hạ Uyên sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến mộ chuyện rước kia. Có mộ lân cô đùa là nếu như không còn òa nhà cao ầng của Phong hiên nữa hì cô không hể ngắm nhìn hoàng hôn đẹp đẽ rồi. Người đàn ông này cứ nhấ quyế phải lấy được òa nhà cao ầng ấy hóa ra là vì… Võ Hạ Uyên bỗng dưng đỏ mặ, mau chóng xua cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Ông riệu hơi kinh ngạc, sau đó cười lớn, gõ nhẹ rương ấn Phong mộ cái.

Không lâu nữa, in ức này sẽ bùng nổ rên hàng loạ báo ài chính.

Đợi buổi đấu hầu kế húc, rương ấn Phong nhận được điện hoại của bố rương, xem ra ông ấy đã biế chuyện rồi. rương ấn Phong phải nói mộ hai lời để đối phó rồi hẹn ối sẽ về ăn cơm.

“Chú hai, chúc mừng.” rương hiên Định đến chúc mừng rước. Lúc này Phùng Ngọc.

Chi không heo sau anh a, rước đây bà a làm nhục rương ấn Phong như hế nào, bây giờ lại phải nhận lại hế rồi.

Những iếng hì hầm bàn án ừ khắp nơi ruyền đến, cảnh ượng nhục nhã hế này là hứ mà mọi người hường hích xem nhấ.

Phùng Ngọc Chi đều nghe được hế những lời mỉa mai ấy, bà a cảm hấy mình mấ mặ đến chế mấ.

Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh nhìn người đàn ông đang ỏa ra ánh sáng rực rỡ này. Cô nghĩ rong lòng, may mà lúc ấy mình không buông ay, nếu không hì có hể ìm được rương ấn Phong hứ hai ở đâu cơ chứ?

“Đang nghĩ gì vậy?” Không biế rương ấn Phong đã nói chuyện xong ừ lúc nào, anh nắm lấy ay Võ Hạ Uyên: “Đưa em đi ngắm phong cảnh.”

Võ Hạ Uyên yên lặng, hậ sự là đưa cô đi ngắm cảnh sao?

rương ấn Phong đưa Võ Hạ Uyên lên sân hượng, đang đúng lúc gần ối, răng mây đỏ hơi ửng màu cam phủ kín cả bầu rời, dường như chỉ cần giơ ay ra là có hể chạm vào được. Mặ rời ròn vo đang lặn xuống, mang heo hơi nóng hầm hập, đố cháy rái im của Võ Hạ Uyên.

Món quà rương ấn Phong ặng cho cô đúng là có mộ không hai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status