Phu nhân không dễ chọc

Chương 140



Nhờ có rương ấn Phong, chỉ mộ uần sau, Võ Hạ Uyên đã có hể hiếu rõ và hông hạo các báo cáo ài chính.

Đúng vậy, rương ấn Phong muốn để cho Võ Hạ Uyên quản lí sổ sách, anh nghe Phùng Bảo Đạ nói rằng những gia đình bình hường đều như vậy, mộ ông chồng hương vợ sẽ giao hẻ lương cho cô ấy. Đương nhiên rương ấn Phong cũng rấ yêu Võ Hạ Uyên nên nguyện ý giao hẻ lương cho cô.

“Đúng là phải học không í đâu nhỉ” rần Anh hư nhận điện hoại của Võ Hạ Uyên, vừa nghe cô han hở vừa sơn móng ay.

Võ Hạ Uyên rợn mắ lên: “Không học mà được à? Cậu có biế là rương ấn Phong nghiêm khắc như hế nào không? ớ đang dần dân nghi ngờ nếu như ớ không phải là vợ anh ấy…”

“Vậy hì cậu không ngóc đầu lên được.

đâu” rần Anh hư nói: “ổng giám đốc rương chính là hình mẫu của những người sống heo chủ nghĩa hoàn hảo, cũng không phải là hôm nay cậu mới biế điều đó.”

***

“Còn nói cái gì mà ổng giám đốc rương cơ chứ?” Võ Hạ Uyên cười hì hì: “Đợi cậu gả cho anh ớ rồi hì phải gọi mộ iếng em chồng đấy, lúc đó hì sướng muốn chế nhỉ”

Suý nữa hì lọ sơn móng ay rong ay của rần Anh hư rơi xuống đấ, cô ấy hử ưởng ượng cảnh đó rong đầu mình rồi lắc đầu liên ục: “Không được, không được. ổn hại đến sức khỏe.”

Võ Hạ Uyên còn chưa kịp nói gì, có người đã mở cửa ra, cô nhìn hấy hình như rương ấn Phong có điều gì muốn nói nên chào rần Anh hư mộ câu rồi cúp điện hoại “Sao vậy?” Võ Hạ Uyên nhìn hấy sắc mặ của rương ấn Phong hồng hào như vậy, cho dù là rong hẻ không có iền hì vẫn hấy rấ vui, chăm sóc cho anh mộ hời gian dài hế, cuối cùng anh cũng béo lên mộ chú.

“Công y E cần mộ văn phòng lớn mang ính biểu ượng ở Cần hơ.” rương ấn hành nói.

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Ừ, hế hì sao?”

“Đường Vương Lâm là mộ con đường ài chính mới được xây dựng, có rấ nhiều người đang để mắ đến nó, anh muốn mua mi nhà cao ầng ở đó, ngày mai sẽ đi đấu hš em đi cùng anh đi.” rương ấn Phong cầm lấy ay của Võ Hạ Uyên: “Em cũng hử xem xem, nếu không hích hì chúng a có hể đổi”

“Được hôi” Võ Hạ Uyên đồng ý.

Những người huộc giới hượng lưu đều hích những hứ mới mẻ, sầm uấ, có hể ượng rưng cho hân phận và địa vị của mình. Con đường Vương Lâm được xây dựng là để hỏa mãn nhu cầu này. ưởng như nếu như bạn là mộ người có iền mà lại có địa vị hấp kém ở đường Vương Lâm hì là mộ điều vô cùng mấ mặ vậy.

Việc rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên xuấ hiện ở đây đã hu hú sự chú ý của rấ nhiều người. Bọn họ không còn xa lạ với hai khuôn mặ hanh ú này nữa, hơn nữa những in đồn về rương ấn Phong và vợ của anh rấ đa dạng, cho dù hế nào đi chăng nữa, mọi người cũng muốn đến xem cảnh ượng hiếm hấy này.

rong mắ của hầu hế mọi người, rương ấn Phong đã đến bước đường cùng rồi, hôm nay ới đây chỉ là để ìm cơ hội để iếp xúc, hợp ác để có hể rở lại như này xưa. Chắc chắn không hể rông cậy vào nhà họ rương nữa, hái độ của Phùng Ngọc Chi đã rấ rõ ràng, khó khăn lắm bà a mới lấy được chỗ ài sản ấy, sao có hể chia nửa ra cơ chứ?

Cứ như vậy, có người đã bắ đầu hấy hương hại rương ấn Phong, nhấ là sau khi nhìn hấy rương hiên Định và Phùng Ngọc Chỉ cùng xuấ hiện.

Đã lâu rồi Phùng Ngọc Chi không ham gia những sự kiện như hế này, rước đây uy rằng bà a có iền rong ay, hế những oàn bộ quyền lực lại huộc về rương ấn Phong, bà a đương nhiên không có mặ mũi nào để đi. hế nhưng bây giờ đã khác rồi, con rai bà a là chủ của nhà họ rương, Phùng Ngọc Chi rang điểm vô cùng sặc sỡ, hận không hể đeo rân châu đá quý lên ừng ngóc ngách rên người mình để những người bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ. hế nhưng niềm vui này lập ức biến mấ khi nhìn hấy rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên.

“Bọn họ đến đây làm gì vậy?” Phùng Ngọc Chỉ chau mày lại nói với rương hiên Định: “Những người có mặ ở đường Vương Lâm đều phải là người có iếng.”

Ánh mắ rương hiên Định lạnh lùng, anh a hầm nghĩ rằng rương ấn Phong đã ừng là mộ nhân vậ mà những người “Có iếng” cũng không sánh kịp.

“hiên Định, con không được mềm lòng đâu, nếu như anh a có nhờ con giúp đấu hầu hay gì đấy, con nhấ định không được đồng ý.” Phùng Ngọc Chi đã nghĩ đến rấ nhiều khả năng, hế nhưng điều có hể xảy ra, nhấ là rương ấn Phong đã biế rước được hai người sẽ đến đây nên định lợi dụng con rai bà a, không hì rương ấn Phong lấy đâu ra iền để mua nhà ở đường Vương Lâm?

Nghĩ như vậy, Phùng Ngọc Chỉ vô cùng ức giận, hế nhưng cũng cảm hấy kiêu ngạo hơn mộ chú. rương ấn Phong mà cũng có ngày hôm nay. rước đây anh iêu iền như nước, mua đồ không cần nghĩ ngợi gì, còn bây giờ hì sao?

rương hiên Định lười rả lời Phùng Ngọc Chỉ, bước đến chào hỏi rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên: “Chú hai, hím hai.”

“Này! rương hiên Định!” Phùng Ngọc Chỉ quá o, đầy vẻ không hài lòng.

“Cháu cũng đến rồi sao” Võ Hạ Uyên cười nói.

Phùng Ngọc Chỉ vội vã đến bên cạnh rương hiên Định, sợ rằng chỉ cần mình không chú ý hì người kia sẽ đạ được mục đích, ừ giây phú này rở đi, bà a phải rông chừng con rai cho hậ kĩ.

“Các người cũng ở đây sao?” Phùng Ngọc Chỉ đắc chí nói: “Những hứ được đấu hầu hôm nay không hề rẻ đâu.” Bà a còn cố ình nói hậ o, bắ đầu có không í người đứng lại xem.

rương ấn Phong híp mắ lại: “Rẻ hay không cũng không phải do bà định đoạ.”

Anh liếc nhìn bà a bằng nửa con mắ: “Mà là do ôi định đoạ.” Anh nói xong hì không hèm quan âm đến Phùng Ngọc Chỉ nữa, kéo ay của Võ Hạ Uyên rời đi. Võ Hạ Uyên vội vã vẫy ay với rương hiên Định.

“Đúng là làm việc quá khả năng của mình mà, không sợ chú nữa sẽ bị mấ mặ sao.”

Phùng Ngọc Chỉ chửi mắng.

rương hiên Định chỉ mong có hể lập ức rời khỏi đây, anh a cảm hấy đầu đau như búa bổ: “Mẹ, mẹ giữ lại cho nhà họ rương mộ chú hể diện được không?”

Phùng Ngọc Chỉ nhìn xung quanh lượ, mọi người đều đang hì hầm bàn án, bà a cũng cảm hấy hơi mấ mặ, đành đứng sá vào rương hiên Định, nói: “Dù sao con cũng phải nhớ kĩ lời mẹ nói.”

rước đây, cho dù là đấu hầu hay bán đấu giá, rương ấn Phong đều ngồi ở hàng đầu iên, hôm nay ình huống có chú ngượng ngùng. Anh cũng không để âm đến chuyện này. Anh kéo Võ Hạ Uyên vào mộ góc, việc này càng làm mọi người hấy hương hại, hay có những người cảm hấy hả hê.

“rước đây là bà chủ rương oai như vậy, bây giờ hì hay rồi, chỗ bên cạnh ôi vẫn còn rống này, có muốn ngồi không?” Mộ giọng nói đùa cợ vang lên, Võ Hạ Uyên quay đầu lại, phá hiện ra người đó là Ngô hùy Anh Sao Ngô hùy Anh lại xuấ hiện ở đây?

Chỉ đơn giản là rùng hợp, hay là vì… Anh rai?

Dù là gì đi chăng nữa hì Võ Hạ Uyên cũng không có hiện cảm gì với cô a: “Hai răm năm mươi riệu cô mượn của anh ôi cũng không đủ để mua đồ ở đây đâu”

Bên cạnh Ngô hùy Anh còn có mấy người phụ nữ xinh đẹp. Bị cô a vạch rần rước đông người hế này, Võ Hạ Uyên không.

khỏi xấu hổ và giận dữ: “Mượn cái gì chứ?

Giữ cái miệng cô cho sạch sẽ đi.”

“Cú!” rương ấn Phong lạnh lùng lên iếng.

Ngô hùy Anh bắ gặp ánh mắ của rương ấn Phong hì oàn hân ré run, cô a hừ lạnh mộ iếng, nói hêm mộ câu: “Để xem các người còn có hể kiêu ngạo được đến lúc nào” Sau đó cô a quay lưng đi mấ.

Mộ lúc sau, mọi người nhìn hấy mộ đám cổ đông lớn uổi ham gia vào dự án phá riển đường Vương Lâm vội vàng đứng dậy ừ bàn VỊP và chào đón mộ chàng rai rẻ uổi có dòng máu lai đang bước vào, chàng rai rẻ uổi ấy không phải ai khác mà chính là Will Mọi người đều đang đoán xem chàng rai này là ai mà lại được nhiều người nể mặ như vậy, đến khi nhìn hấy rong ay anh a cầm mộ ấm hẻ có ghi “E”, cả hội rường đều Đây là người huộc bộ phận nào của ập đoàn E vậy? Nếu là ổng giám đốc hì rẻ quá, hế nhưng xem ra anh a cũng là người huộc bộ phận cao nhấ, không hì làm sao có hể được các cổ đông lớn uổi nghênh đón như vậy?

Còn đại diện cho E ham gia nữa?

Nghĩ như vậy, nhiều người bắ đầu rục rịch, định làm quen với chàng rai rẻ này, dù sao hì ập đoàn E cùng là mộ ập đoàn vô cùng hần bí, vô cùng lớn mạnh.

Phùng Bảo Chỉ cũng không kiềm được mà dặn dò rương hiên Định: “í nữa phải nói với người a vài câu, biế chưa? Con là chủ của nhà họ rương, ở Cần hơ này nhà chúng a là o nhấ, anh a nhấ định sẽ nể mặ con.”

rương hiên Định nghĩ ở rong lòng, sự phá riển của ập đoàn E ở Cần hơ bây giờ còn vượ qua những gì mà bọn họ hể hiện ra bên ngoài, có nể mặ mình hay.

không hì cũng không đoán rước được. Nếu như quan âm hì họ đã liên hệ với anh a ừ lâu rồi, cần gì phải chờ anh a ự mình ìm đến cửa?

rương hiên Định quay đầu lại, đúng lúc nhìn hấy Will đang gậ đầu ra hiệu với rương ấn Phong, anh a nhấ hời kinh ngạc, rong đầu như đang có mây mù, mộ ý nghĩ đáng sợ hiện lên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status