Phu nhân không dễ chọc

Chương 143



rở lại phòng ngủ, Võ Hạ Uyên giúp rương ấn Phong cởi áo khoác ngoài, năm xuống cùng anh, người đàn ông ựa vào rong lòng cô, hô hấp dần rở nên vững vàng.

Võ Hạ Uyên khẽ vuố ve sau lưng anh, không cần nói nhiều lời an ủi.

“Buổi ối ăn không nhiều, chú nữa uống cốc sữa nóng được không?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi.

rương ấn Phong rầu rĩ lên iếng, đầu vẫn hấy choáng váng. Bùi hịnh đã dẫn dò, ngàn vạn lần đừng để âm rạng bị lên xuống hấ hường, nếu không sẽ để lại nhiều di chứng sau phẫu huậ, vốn anh không để âm ới nhưng xem ra bây giờ hậ đúng như vậy.

Cũng không có cách nào, xiềng xích rên người được gỡ bỏ, rong lòng anh không quá vui hích, chính là hấy hoải mái hơn.

“Mộ đêm nay hôi.” rương ấn Phong ôm chặ Võ Hạ Uyên.

***

Võ Hạ Uyên sửng số mộ lúc mới hiểu được anh muốn nói là mềm yếu đêm nay hôi, mỉm cười nói: “Bao lâu cũng được, em ở cùng anh.”

Đáy lòng của rương ấn Phong như có dòng suối reo veo, mang heo hy vọng dào dạ, nếu hế hảy mềm mại này là vì gặp được Võ Hạ Uyên, hì hời gian bao lâu anh cũng nguyện ý.

Đợi đến khi bố rương lên lầu nghỉ ngơi, rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên mới rời đi rong đêm.

rương rúc Phương còn có chú lo lắng, Võ Hạ Uyên phải cam đoan nhiều lần lúc sắp đi, cô đưa cho rương rúc Phương chỉ phiếu, lúc rước, rương ấn Phong hứa sẽ phụng dưỡng rương rúc Phương không phải là nói xuông.

“Cô cầm lấy đi, nếu không đủ hì nói với cháu, hiện ại Phong hiên đã giao vào ay rương hiên Định, khẳng định là chị dâu sẽ không chia cho cô nhiều hoa hồng, đây đều là do ấn Phong hiếu kính với cô.” Võ Hạ Uyên nằm chặ ay rương rúc Phương, nhẹ nhàng nói.

Mắ rương rúc Phương đỏ ửng, hơi gậ đầu: “Này” Võ Hạ Uyên đã giúp đỡ bà rấ đúng lúc, Phùng Ngọc Chỉ vẫn không hòa huận với bà, vì vậy bảo bà a đem chia hoa hồng của Phong hiên là việc không hể nào diễn ra, bà cũng đã lâu không cùng em gái đi g rà chiều: “Hai người cũng đừng quá vấ vả, chăm sóc ố cho rương ấn Phong, nú hắ với ông cụ đã được háo gỡ, nhưng cô vẫn lo nó…

“Không có cách nào.” Võ Hạ Uyên cười nói: “Cháu in ưởng anh ấy”

Bên này, Võ Đức Duy đã định đi ngủ, nhưng chuông cửa lại vang lên điên cuồng rần Anh hư đỏ mặ gấp quần áo lại, đẩy Võ Đức Duy mộ cái: “Nhanh đi mở cửa đi”

Võ Đức Duy hí sâu mộ hơi, ố nhấ đừng để anh biế là ai.

“Anh!” Võ Hạ Uyên ngọ ngào kêu lên.

Cơn ức rong lòng Võ Đức Duy chốc lá bị qué sạch sẽ, hôi bỏ đi, đó là em gái anh, có phải quỳ xuống cũng phải cưng chiều.

“ới đây?” Võ Đức Duy nhìn hấy vẻ mặ không ố của rương ấn Phong, vội vàng bỏ giữ cửa ránh ra: ‘Rấ nhanh sẽ mười hai giờ, đêm nay ở lại đây đi”

“Được” Võ Hạ Uyên gậ đầu.

ừ lúc đi vào, rương ấn Phong đều không nói mộ lời nào, để mặc cho Võ Hạ Uyên lôi kéo, cuối cùng ngã xuống giường, cơn bưồn ngủ nhanh chóng kéo ới, rong ay mờ hồ cảm hấy mềm mại, còn có âm hanh bì bõm của xốp mềm, bên ai vang lên iếng Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng: “Ngủ đi.”

hoáng chốc rong lòng yên ổn, được bao rùm bởi ấm áp.

Võ Hạ Uyên chờ cho ới khi rương ấn Phong ngủ say mới đi xuống lầu, ánh mắ đảo qua lại giữa Võ Đức Duy và rần Anh hư: “Nhanh kế hôn hôi”

“Khoảng hai háng nữa” Võ Đức Duy nhanh chóng nói, nhưng việc rên đầu vẫn còn nhiều, lại còn phải báo cho Sở gia nữa, anh cũng không muốn làm ủy khuấ rần Anh hư.

“Đúng rồi.” Võ Đức Duy nhớ ới mộ chuyện: “riệu Quang Khải có ới ìm em không?”

‘Võ Hạ Uyên không ngờ mộ người không quan rọng gì mà anh mình lại nhớ kỹ vậy, vẫn hành hậ nói: “Không ạ.”

“Ừ” Võ Đức Duy vuố cảm: “Người này âm ư bấ chính, em vẫn nên cẩn hận mộ chú”

“Đã hiểu rõ rồi chứ?” Ánh hoàng hôn hắ vào rong phòng vẫn còn ràn ngập hương vị ình dục chưa an hế.

riệu Quang Khải gẩy nhẹ điếu huốc: “Cô muốn làm gì? Cô điên rồi hay là ôi điên đây? Hiện ại rương ấn Phong là ổng giám đốc của E, hủ đoạn che rời, ai động vào Võ Hạ Uyên chỉ có chế.”

“Vậy anh cam chịu sao?” Giọng người phụ nữ đầy mê hoặc: “Chỉ là nếm hử chú mùi vị xem sao hôi mà? Chờ ới lúc Võ Hạ Uyên bị xâm hại, rương ấn Phong còn muốn cô a sao? rở hành người của anh chỉ là chuyện sớm muộn hôi.”

“ại sao cô lại nhằm vào Võ Hạ Uyên?”

riệu Quang Khải nhìn về phía người phụ nữ.

“ôi không phải nhắm vào Võ Hạ Uyên, bởi vì anh hích nên mới coi như quà ặng kèm, ôi chính là nhắm vào rần Anh hư”

Người phụ nữa nói: “Sao nào, cậu cả nhà họ riệu không có lá gan làm chuyện đó hả?”

riệu Quang Khải nhìn người đẹp rước mắ lại nhớ ới vẻ đẹp uyệ rần của Võ Hạ Uyên, hấy hơi nhàm chán, nhưng anh a vẫn bóp điếu huốc ôm lấy người đè lên, giọng hương lượng nói: “Đến đây, hầu hạ ôi khoan khoái, việc gì cũng sẽ nghe heo cô.”

Đáy mắ của Ngô hùy Anh lướ qua ia chán ghé, nhưng vẫn hể hiện dáng vẻ yêu hích, chờ cho cô a đẩy ngã rần Anh hư rở hành vợ của ổng giám đốc hành Phá, những chuyện này có là “Anh nhấ định phải hành công”’ Ngô hùy Anh lo lắng dặn dò.

“Yên âm đi, ôi đã có á chủ bài.” riệu Quang Khải đắc ý nói.

Mắ Ngô hùy Anh sáng lên: “Á chủ bài gì hế?”

“Ha… Bấ kỳ ai cũng sẽ không nghĩ ới được á chủ bài này”

Sau khi sóng gió ở nhà cũ kế húc được ba ngày, Võ Hạ Uyên nhận được mấy cân huốc bổ ừ Phùng Ngọc Chị, ấ cả đều rấ quý, nhưng rương ấn Phong chỉ liếc mộ cái đã đem vứ hế vào hùng rác, anh căn bản lười phản ứng với người có âm ư vặn vẹo muốn làm hòa như Phùng Ngọc Chỉ.

Phùng Ngọc Chỉ cũng chỉ là con sâu nhỏ rên cây đại hụ là Phong hiên mà hôi, không ảnh hưởng nhiều ới căn cơ của anh.

rời đông lạnh giá, rấ nhanh đã đến sinh nhậ của rương hiên Định.

Sinh nhậ lần này của rương hiên Định có ý nghĩa hơn bình hường, anh a không còn bị hạn chế ở nhà cũ mà giờ đã là ổng giám đốc Phong hiên, được mọi người chào đón chúc mừng.

Địa điểm ổ chức sinh nhậ là do Phùng Ngọc Chỉ ự mình báo cho Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên cũng không nghỉ ngờ gì, rộn với rương ấn Phong xong liền vội vã mang heo quà chạy ới hội rường. Nhưng đến nới lại hấy xung quanh rộng hơn mà không gặp được mấy người?

“Hạ Uyên?” rần Anh hư võ võ sau lưng cô.

Vừa nhìn hấy rần Anh hư, Võ Hạ Uyên liền hấy an âm không í: “Anh em đâu rồi?”

“Bận rồi, hực ra anh ấy cũng lười phải đến, nhưng em lại là con dâu rưởng của nhà họ rương, anh ấy lại đang ở Cần hơ, không đến là không được” rần Anh hư nói xong liếc về cửa lớn: “Chúng a đến sớm quá sao?”

“Chắc là vậy” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Vào rong xem sao.”

Mộ phục vụ rẻ uổi hấy Võ Hạ Uyên và rần Anh hư liền dẫn hai người đi lên ầng rên, đang lúc đứng ở cửa hang máy, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên úm chặ lấy rần Anh hư, ngạc nhiên nhìn bồi bàn, chỉ vào ờ quảng cáo dán rên hang máy: “âng ba là phòng khách phải không? Chủ của các người ổ chức sinh nhậ ở phòng khách sao?”

Sắc mặ của người phục vụ hay đổi, rần Anh hư hiểu rõ, khẽ động ngón ay.

Giây iếp heo, người phục vụ đánh về phía các cô.

rần Anh hư ùy iện đánh cho đối phương không hể đứng dậy, cô vỗ vỗ ay: “Không cần biế hôm nay ai chủ mưu, hậ ngu ngốc” Mộ kế hoạch có nhiều lỗ hổng như vậy, coi các cô lè người ngốc sao?

Đúng lúc này, người phục vụ kia bỗng nhiên ừ rong ngực sờ mó lấy ra bộ màu rắng lập ức gây chú ý ới ánh mắ của rần Anh hư, Võ Hạ Uyên ở phía xa, khi hấy ánh sáng lạnh lóe lên, cô phản ứng rấ nhanh.

Võ Hạ Uyên nín hở, mộ ay nắm lấy cổ ay người phục vụ, mộ ay bắ lấy lưỡi dao dang hưởng vào mặ của rần Anh hư, đau xé da hị khiến cô cắn chặ răng, chờ cho khói huốc an đi, rần Anh hư đá mộ cước vào phía dưới người phục vụ.

iếng kêu hảm bé nhọn như ừ sâu rong âm hồn phá ra, Võ Hạ Uyên rong nháy mắ cảm hấy miệng vế hương đau hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status