Phu nhân không dễ chọc

Chương 144



“Không có việc gì chứ?” rân Anh hư hai ba bước đi ới rước Võ Hạ Uyên, nhìn hấy vế hương sâu rong lòng bàn ay, cực kỳ ự rách: “Chúng a đi bệnh viện!”

“Không!” Võ Hạ Uyên úm lấy rần Anh hư: “Không nảm lấy cơ hội này, hai chúng a sẽ uổng công sao?”

rần Anh hư rầm xuống, cùng Võ Hạ Uyên nhìn về phía người đàn ông ở dưới đấ không dậy nổi.

Nửa giờ sau, người phục vụ run rẩy ấn chuông cửa phòng khách, đối phương chắc đang số ruộ chờ, vừa vang mộ iếng liền mở cửa phòng, khuôn mặ béo mỡ lộ ra: “Sao rồi?”

Người phục vụ chỉ về phía cuối hành lang, không nói gì.

riệu Quang Khải hưng phấn, quay lại phía sau hô: “hành công!”

***

Ngô hùy Anh cũng vội chạy ới. riệu Quang Khải hào phóng ném mộ xấp iền cho người phục vụ rồi hàm hồ nói: “Cầm lấy!”

Người phục vụ nhìn bóng dáng của bọn họ, chỉ hy vọng kế cục của hai người vẫn còn ố.

rong phòng khách o, rần Anh hư và Võ Hạ Uyên đang năm rên mộ cái giường.

Võ Hạ Uyên hôm nay mặc mộ quần lụa ím mỏng, da hị nốn nà, năm yên đó khiến người khác nhìn mà yêu hương, nhìn hấy Võ Hạ Uyên lúc này, riệu Quang Khải cảm hấy mọi mạo hiểm đều đáng giái Khó rách người a hay nói đàn ông chế vì đàn bà đẹp!

Ngô hùy Anh ghé bỏ nhìn vẻ mặ của riệu Quang Khải: “Anh mang Võ Hạ Uyên đi đi Âm hanh vừa vang lên, Võ Hạ Uyên và rần Anh hư đều kinh ngạc, Ngô hùy Anh?

hì ra chủ mưu không chỉ là riệu Quang Khải, Ngô hùy Anh cũng ham gia, không!

Không chỉ vậy! Còn có Phùng Ngọc Chỉ lừa các cô ới đ: “Còn người phụ nữ kia hì ính sao?”

riệu Quang Khải huận miệng hỏi.

“Đầu iên cào mặ cô a” Ngô hùy Anh nói iếp: “Sau đó ìm vài người ới hầu hạ cô a mộ phen, rồi iễn cô a lên đườn: riệu Quang Kh: Ngô hùy Anh buồn cười nhìn về phía anh a: “riệu Quang Khải, anh nghĩ muốn đưa Võ Hạ Uyên về cùng sao? Anh có biế rương ấn Phong sẽ ra ra anh rong hời gian ngắn không? Anh nghĩ xem anh a sẽ làm gì để đối phó anh?”

riệu Quang Khải bỗng nhiên nói không nên lời, đúng vậy, sự ình đã làm đến bước này, nếu hả người ra, nhỡ đâu Võ Hạ Uyên nhớ được gì, hoặc là rương ấn Phong ra ra được anh a, khẳng định chế ngàn lần cũng không hế cơn giận của đối phương!

“Nhưng là…. “ riệu Quang Khải vẫn có chú do dự, anh a hiểu được mình đã cùng huyền với Ngô hùy Anh, hiện ại muốn xuống đã quá khó khăn.

Chống lại ánh mắ đầy lửa giận của riệu Quang Khải: “Sợ cái gì? Cách iệc sinh nhậ của rương hiên Định còn hai giờ, không đủ hỏa mãn anh? Đến khi rở về, ìm vài người làm chứng cho anh là được, biế chưa?”

“Bên kia…

“ôi hỏi anh, nhắn in gọi bọn họ ới nơi này là ai?”

Được Ngô hùy Anh nhắc ới liền ỉnh ra, iệu Quang Khải liền sáng lên, đúng vậy, Võ Hạ Uyên và rần Anh hư ới đây là do Phùng Ngọc Chỉ, mà vấn đề năm ở chỗ, các manh mối liên hệ giữa anh a và Phùng Ngọc Chỉ đều là nặc danh!

Mộ khi anh a và Ngô hùy Anh có bằng chứng ngoại phạm hì việc này hoàn oàn chuyển sang cho Phùng Ngọc Chi! Phùng Ngọc Chí hận Võ Hạ Uyên và rần Anh hư, lừa các cô ới nơi này sau đó để người khác bạo hành, cuối cùng giế người che giấu, uyệ!

Nghe được cuộc đối hoại của bọn họ, Võ Hạ Uyên hở dài, Phùng Ngọc Chỉ điên rồi sao? Hận mộ nhà bọn cô đến ận xương ủy, vậy nhưng không biế đối phương như hế nào cũng dám hợp ác!

“ố, cô cứ mang rần Anh hư đi, ôi sẽ không khách khí haha” riệu Quang Khải hèn hạ cười, bàn ay lợn vươn ới rước mặ Võ Hạ Uyên.

Chính là không chờ anh a đụng ới Võ Hạ Uyên, cổ ay đã bị ê rần, lập ức hé chói ai “im lặng” rần Anh hư ừ rên giường ngồi dậy, ùy iện lấy áo gối nhé vào miệng riệu Quang Khải.

Ngô hùy Anh ngạc nhiên chới mắ, xoay người ính bỏ chạy, rần Anh hư làm sao có hể để yên, cầm lấy đèn bàn không chú do dự ném về phía đỉnh đầu của Ngô hùy Anh, làm cô a ngấ xỉu, rần Anh hư vỗ ay: “Hy vọng không bị mấ rí nhớ.”

Võ Hạ Uyên yên lặng quấn băng vải, nhìn về phía riệu Quang Khải đã bị rói chặ, ôn hòa cười: “Làm phiền anh riệu đi heo chúng ôi mộ chuyến để làm chứng.”

hực ra kế hoạch của Ngô hùy Anh và riệu Quang Khải không ồi, đã có kẻ chống lưng, hai người chỉ cần dọn dẹp dấu vế sạch sẽ, nhưng lại ính sai mộ chú, rần Anh hư không phải là cô gái rói gà không chặ, cô ấy chính là cô gái bạo lực.

Nơi diễn ra iệc sinh nhậ rấ náo nhiệ, Phùng Ngọc Chi mặc đẹp đẽ sang rọng đứng chào đốn khách ới, Võ Hạ Uyên nhìn hoáng qua, nói với rần Anh hư đi vào băng cửa bên hông, chị dâu liên hiệp với người ngoài ính kế em dâu, nếu chuyện này ruyền ra, nhà họ rương sẽ rấ xấu hổ.

Sau khi nhận được điện hoại, rương ấn Phong rấ nhanh đã ới bãi đỗ xe, anh liếc mắ đã nhìn hấy ay Võ Hạ Uyên đầy máu, chỉ cảm hấy im như ngừng đập, bên ai ù đi và đau đến ận xương ủy.

“Em không sao” Võ Hạ Uyên chạy ới rấn an người đàn ông: “Chỉ là nhìn hấy hơi ghê, chứ hực ra không nghiêm rọng.”

rương ấn Phong nhẹ nhàng ôm lấy Võ Hạ Uyên, rong mắ nổi lên cơn phần nộ, hung bảo hỏi: “Là ai làm ra chuyện này?”

Võ Hạ Uyên kể lại mọi truyện mộ cách đơn giản, rương ấn Phong nghe xong buông Võ Hạ Uyên ra, úm lấy riệu Quang Khải đang nằm ở ghế sau xe xuống đấ đánh cho hộc máu, nếu không có Võ Hạ Uyên ngăn lại, anh hậ sẽ đánh người đến chế!

“Nhanh” rương ấn Phong âm rầm phân phó Phùng Bảo Đạ đang hồn bay lơ lửng: “Đem ông cụ với người nhà họ riệu còn có rương hiên Định cùng người phụ nữ xấu xa kia, gọi hế vào phòng khách riêng!”

Võ Hạ Uyên ôm chặ lấy cánh ay rương ấn Phong, liếc mắ với rần Anh hư, anh cô cũng cần gọi ới.

Phùng Ngọc Chỉ chưa đến đã có iếng: “Chuyện gì xảy ra? Sao lại là hôm nay?”

Cô a vừa đi ới cửa, mộ cái chén liên bay ới rước mặ, nếu không có rương hiên Định phản ứng nhanh kéo ra, khẳng định Phùng Ngọc Chỉ sẽ phải hứng chịu.

Chờ hấy rõ được người rong phòng, rương hiên Định nhíu mày: “Chú hai?”

Mu bàn ay của rương ấn Phong dính đầy máu của riệu Quang Khải kiến người khác rấ sợ hãi, hai con ngươi đen lại như gió lốc đầy sá ý, nếu là hiện hực, sợ là Phùng Ngọc Chỉ giờ xương cố cũng không còn.

“Bà hực sự cho là ôi không dám động vào bà?” rương ấn Phong chỉ vào Phùng Ngọc Chỉ, nhìn đến hận không hể giế cô a.

Pùng Ngọc Chỉ chưa ừng gặp phải cảnh ượng này, sợ ới mức không dám nói lời nào, liên iếp lùi ra phía sau rương hiên Định.

Bố rương với bố riệu cũng heo sá.

Sau đó, nhìn hấy riệu Quang Khải oàn là máu, bố riệu kinh ngạc bước lên hai ba bước, vừa xem xé hương hế của con vừa chấ vấn rương ấn Phong: “Sao lại hế này?”

“Sao lại hế này?” rương ấn Phong đang giận mà cười, giọng điệu khá máu: “Hôm nay ôi sẽ làm cho nhà họ riệu chế không có chỗ chôn!”

Bố riệu kinh ngạc ngẩng đầu, heo bản năng nhìn về phía ông cụ.

“ấn Phong.” Bố rương lần đầu iên hấy con rai ức giận quá lớn như vậy, có chú bối rối: “Có chuyện gì hì ừ ừ n‹ “Sợ là không nói được gì” rương ấn Phong nhìn chãm chãm rương hiên Định cười lạnh: “ôi nể mặ của anh cả, làm mọi truyện đều vì các người nhưng cuối cùng lại đi bị ính kế với ôi?”

“Chú hai… Mặ rương hiên Định rằng bệch.

Ông cụ đập gậy xuống vang lên “cộp cộp”: “Ai nói cho ôi biế rố cuộc chuyện gì đang diễn ra đi?”

Vừa dứ lười, rần Anh hư liền lấy bú ghi âm ra nhấn phá
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status