Phu nhân không dễ chọc

Chương 145



Cuộc đối hoại của riệu Quang Khải và Ngô hùy Anh vang lên rõ ràng rong phòng khách riêng, đã xảy ra chuyện gì hì chỉ cần bọn họ suy nghĩ cẩn hận mộ chú sẽ hiểu rõ, bố riệu lúc này ức giận đến mức hôn mê.

rương ấn Phong cười lạnh: “Phùng Bảo Đạ, mau đánh hức ông a dậy, bây giờ còn chưa ới lúc để chế đâu.”

Bố con nhà họ riệu bị Phùng Bảo Đạ dùng nước lạnh mạnh mẽ dội ỉnh.

“ổng giám đốc rương! ổng giám đốc rương!” riệu Quang Khải bị buộc ay ra sau chỉ có hể bò ới bên cạnh rương ấn Phong như con sâu: “ôi có hích cũng không dám, ôi không có cố ý! Là ‹ ‘ỡ lợn che mù mắ, là bị..” Anh a sửng số mộ chú, độ nhiên nhìn Phùng Ngọc Chỉ: “Là bà a đã chỉ hị ôi làm”

Phùng Ngọc Chi vốn đã sợ hãi không hể giải hích, giờ phú này nghe được lời hú ội của riệu Quang Khải hì hiếu chú nữa đã ngấ đi, rong đầu ràn ngập lo sợ, giọng bà a cũng hay đổi: “Anh nói bậy!”

“ôi nói bậy hả?” riệu Quang Khải cười nhạo, mặ đỏ lên, vô cùng hê hảm: “Là ai nhắn in cho Võ Hạ Uyên với rần Anh hư ới khách sạn Hoa Bình?” Chuyện đã đến nước này, anh a ấ nhiên phải kéo heo người chế cùng.

rong đầu Phùng Ngọc Chi rống rỗng: “in nhắn nào?”

***

Môi lạnh của rương ấn Phong khẽ mở: “Lục soá!”

Phùng Bảo Đạ kéo lấy Phùng Ngọc Chị, rong iếng hé chói ai của bà a, anh a giậ lấy điện hoại di động. rương hiên Định vẫn cố ý bảo vệ, nhưng chuyện này đã quá lớn, anh a cần phải biế rõ mẹ anh a có ham gia vào chuyện này không!

Điện hoại không có mậ khẩu bảo vệ, Phùng Bảo Đạ mở in nhắn lên kiểm ra, sau đó sắc mặ anh a rầm xuống, đồng hời sắc mặ rương hiên Định cũng hay đổi, anh a vô hức buông ay khỏi người Phùng Ngọc Chi, rong lòng ràn đầy hấ vọng.

Hai in nhắn mới nhấ đều có nội dung là: Khách sạn Hoa Bình, bốn giờ chiều. uy rằng đều là dãy số lạ, những chắc chắn là số của Võ Hạ Uyên và rần Anh hư.

“Con rai?” Nhận hấy động ác của rương hiên Định, Phùng Ngọc Chỉ rống rỗng: “Sao vậy? Mấy người đang nhìn cái gì?”

Bà a đưa ay muốn cướp lại, nhưng khi nhìn hấy rõ nội dung, mặ liền rắng bệch, liên ục lùi về sau: “Không … Không phải ôi làm! ôi không có làm!”

“hế nào, điện hoại của bản hân bà nhắn đi mà? Bị người khác lấy rộm à?”

rương ấn Phong hỏi.

Phùng Ngọc Chỉ không biế hai in nhắn này ở đâu ra, nhưng bà a biế đây là “Bằng chứng” ố bà a hãm hại Võ Hạ Uyên và rần Anh hư Bà a nóng lòng muốn chứng mình bản hân rong sạch, heo lời của rương ấn Phong mà nói: “Đúng vậy! Nhấ định là có.

người đã lấy điện hoại của ôi!”

rương ấn Phong cười nhạo: “Được, Phùng Bảo Đạ, cậu lấy lại điện hoại và đem đi kiểm ra vân ay, ôi muốn nhìn xem có hể ìm ra được bao nhiêu người.”

Phùng Ngọc Chỉ suý nữa đã ngã ngồi rên mặ đấ, rong lòng bà a rõ ràng, rừ bỏ vừa rồi Phùng Bảo Đạ cầm lấy hì điện hoại vẫn ở bên người bà a, làm sao có hể hành ra hế này…

Bà a không biế vẻ mặ của bà a như vậy khiến mọi người cho rằng đang chộ dạ.

Bố rương ôm lấy ngực như ùy lúc đều có hể ngấ xỉu “Vì sao mấy người lại hãm hại ôi?”

Phùng Ngọc Chí bỗng nhiên nhắm về phía riệu Quang Khải và Ngô hùy Anh: “Có phải do Võ Hạ Uyên bảo các người làm không?

Các người bày ra mộ màn này là muốn cướp đồ của con rai ôi, bụng dạ các người hậ xấu xa…”

“Mẹ!” rương hiên Định hấp giọng quá, lần đầu iên anh a cảm hấy mình không hể làm người, mẹ anh a ặng quà sinh nhậ cho anh a hậ đúng là “Bấ ngờ”: “Mẹ đừng đổi rắng hay đen nữa!”

“hiên Định..” hái độ của rương hiên Định đã ép con lạc đà ra khỏi cọng rơm cuối cùng của nó, Phùng Ngọc Chi bám lấy cánh ay của rương hiên Định mà đau lòng khóc: “hậ sự không phải mẹ! Con phải in mẹ!” Cho dù bà a có giải hích gì hì rương hiên Định cùng không nhìn bà a hêm lần nào nữa.

“Chờ mộ chú” rong lúc hỗn loạn, sau khi xem cả quá rình, Võ Đức Duy nhẹ giọng mở miệng, nhìn anh vẫn hong dong, bình ĩnh chẩm rãi iến lên, nhẹ ngành xắn ay áo, sau đó đấm rồi đá vào người riệu Quang Khải, bố riệu kìm nén mà nhắm mắ lại, rong lòng cũng biế anh có ư cách để ức giận, hôm nay người suý nữa đã gặp họa lớn ngoại rừ rương ấn Phong hì còn có anh nữa, mộ là em gái ruộ, mộ là vợ chưa cưới Võ Đức Duy nắm lấy óc của Ngô hùy Anh, đối phương đau đến mức giả vờ bấ ỉnh, nhưng lại bị đôi mắ ràn ngập ức giận kia nhìn.

Ngô hùy Anh sợ hãi: “Anh, em sai rồi..”

“Ai là anh của cô?” Võ Đức Duy cười yếu ớ: “Cô cùng nhà họ Võ không hề có quan hệ gì, những gì cô muốn làm với Anh hự, ôi sẽ cho cô nếm qua nhiều lần!”

“Không! Không cần đâu!” Ngô hùy Anh hoảng sợ hô o.

“rực iếp đưa riệu Quang Khải và Ngô hùy Anh đến Cục cảnh sá đi” rương ấn Phong lạnh giọng nói, anh chỉ vào Phùng Ngọc Chỉ: “ôi sẽ không để yên đâu”

“Huych” mộ iếng, bố rương mềm nhữn ngã xuống đấ.

Lại hêm mộ hồi rối loạn, âm rạng rương hiên Định rối bời, dự định đi heo ới bệnh viện nhưng bị rương ấn Phong chặn lại.

“Cậu đi rồi hì khách ở sảnh lớn phải làm sao?” rương ấn Phong hỏi.

rương hiên Định ơi suy sụp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chú hai vẫn để cháu làm..”

“Chuyện lớn sao?” rương ấn Phong nhướng mày cắ ngang: “rương hiên Định, chỉ cần rời không sập xuống, Phong hiên không có phá sản, chuyện lớn đến đâu cũng không có sao, đừng có quên, cậu chính là chủ nhân của nhà họ rương.”

“Chủ nhân của nhà họ rương” mấy chữ này như liều huốc, nhẹ nhàng rơi vào rong lòng rương hiên Định, anh a ỉnh áo lại.

“Cháu sẽ giải hích với khách khứa là ông nội độ nhiên hấy không khỏe, mẹ và chú hai đều đi bệnh viện rồi” rương hiên Định hí sâu mộ hơi nói: “Dù sao cũng là người già.”

Vẻ lo lắng rong mắ rương ấn Phong giảm đi mộ í: “ố”

Cái ngưỡng này, dù hế nào hì rương hiên Định cũng phải bước qua. Là người hì nhấ định phải bước qua, như Võ Hạ Uyên đối với rương ấn Phong có hể hiểu được, nhưng đáng iếc Phùng Ngọc Chỉ không có ư cách này.

rương hiên Định quay người rời đi, mặc kề Phùng Ngọc Chỉ la hé hế nào cũng không quay đầu lại.

Võ Đức Duy đích hân áp giải riệu Quang Khải và Ngô hùy Anh đến Cục cảnh sá, rương ấn Phong đưa bố rương đến bệnh viện rước, chờ ông a được kiểm ra ệnh ình ổn hỏa, Võ Hạ Uyên cũng đã sớm giục Bác sĩ băng bó lại miệng vế hương xong xuôi.

“hế nào rồi?” rương ấn Phong cầm ay của Võ Hạ Uyên hỏi Bác sĩ.

Bác sĩ nhìn Võ Hạ Uyên, muốn nói lại hôi.

“Nói đi!” Giọng rương ấn Phong rầm xuống, người bình hường còn không chịu nổi, Bác sĩ lập ức đổ mồ hôi.

“Miệng vế hương có chú sâu, may là xử lý kịp hời, í nhấ nửa háng không được đụng nước, không được dùng sức nhiều.”

Bác sĩ lau mồ hộ rên mặ: “Nửa háng sau ới bệnh viện cắ chỉ”

“Nghe hấy chưa, không có việc gì đâu”

Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

Mộ ay rương ấn Phong ôm người đẹp vào ngực, Bác sĩ hức hời mà nhỏ giọng rời đi.

“May mắn có rần Anh hư” rương ấn Phong hí sâu mộ hơi, Võ Hạ Uyên nghe được chú hấ hố: “Nếu không mộ mình em làm sao có hể đối phó được bọn họ?”

Nghĩ ới kế hoạch của riệu Quang Khải, rương ấn Phong chỉ cảm hấy xương cố lạnh lẽo, dù có đem xương riệu Quang Khải nghiền ná hành ro anh cũng không hể đưa Hạ Uyên rở về.

“Võ Hạ Uyên, sau này mộ ấc cũng không được rời khỏi anh, được không?”

rương ấn Phong khẩn cầu.

Làm sao có hể như hế được?

Nhưng Võ Hạ Uyên không chú do dự gậ đầu: “Được” Cô cố găng làm cho người đàn ông bình ổn lại: “ố nhấ là để em đeo mộ cái chuông, về sau chỉ cần em ới anh liền biế, được không?”

Không ngờ, rương ấn Phong còn hực sự gậ đầu đáp ứng: “Được”

Vốn ưởng đó chỉ là lời nói đùa, nào ngờ sáng hôm sau, rương ấn Phong liền đeo.

lên cổ Võ Hạ Uyên chiếc vòng cổ chuông, khi đi phá ra iếng “Đinh linh” dễ nghe lại không gây ồn ào.

“rừ bỏ lúc ối đi ngủ hì ban ngày không được háo xuống” rương ấn Phong dặn dò.

Biế lần này đã dọa anh sợ, Võ Hạ Uyên ôn nhu đáp: “Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status