Phu nhân không dễ chọc

Chương 147



Nhưng mà Bùi Phương Dung vẫn cứ cố chấp ự mình khiến bản hân không được hoải mái.

Cô a đã được hông báo rằng mình sẽ phải đi rông coi việc làm ăn ở nước ngoài rong vòng ba háng, đương nhiên là Bùi Phương Dung không muốn đi, nhưng rương ấn Phong là người nói mộ là mộ, căn bản cô a không phản đối được.

heo lý mà nói, cô a đã bán mạng cho rương ấn Phong hai năm rồi, chỉ cần nhắc lại chú công lao rước đây của cô a hì việc này vẫn còn có chỗ để níu kéo, nhưng mà rương ấn Phong lại hăng chức ăng lương cho cô a, khiến người khác không hể nói gì được, đừng nói rằng anh là người qua cầu rú ván, rong mắ người ngoài,

ổng giám đốc rương làm vậy với Bùi Phương Dung đã coi như không ệ rồi.

Bùi Phương Dung nghẹn mộ bụng lửa giận đi ra khỏi phòng họp, bởi vì những người khác rong ban giám đốc vẫn phải ở lại nam hành, ấ cả các cuộc họp vẫn đang diễn ra, cho nên cô a cảm hấy mình giống như cục đá bị người khác vứ bỏ vậy, còn kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này hì đang đứng cách đó không xa.

“Cô Võ.” Bùi Phương Dung cố rặn ra nụ cười, rồi đi đến rước mặ Võ Hạ Uyên.

***

Những người rong công y đều gọi Võ Hạ Uyên là ‘Bà chủ, Bùi Phương Dung độ nhiên chào như vậy hậ sự rấ bấ ngờ.

Võ Hạ Uyên cũng không hèm để ý đến điều ấy: “Cô Bùi.”

Ánh mắ Bùi Phương Dung nhìn xuống dưới, hì cô a rông hấy chiếc vòng bằng ngọc rên cổ ay Võ Hạ Uyên, không biế chiếc chuông nhỏ màu vàng kia được gắn vào hế nào, mà màu sắc rấ hài hòa, nổi bậ lên làn da rắng như uyế của Võ Hạ Uyên.

Cô a nhìn xuống mộ chú nữa, hì rông hấy chiếc nhẫn bằng hồng ngọc được đeo rên ngón ay mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên, nó là vậ ượng rưng cho hân phận của ‘Bà chủ rương: Bùi Phương Dung càng nhìn rong lòng lại càng ghen ghé không chịu nổi.

“Cô Võ, cô đã lớn như vậy rồi còn hích đeo loại chuông nhỏ như vậy sao?” Bùi Phương Dung nói xong hì giả vò vừa lỡ miệng, cô a cười rồi nói nhiên, không phải ôi muốn xen vào sở hích của cô Võ, nhưng dù sao chỗ này cũng là công y, nếu như cô muốn iếp nhận vị rí của ôi, mà mỗi ngày đều có iếng kêu phá ra ừ rên người như vậy hì có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm.”

Bùi Phương Dung đã nhận được in ức.

Võ Hạ Uyên muốn vào làm việc ở E ừ lâu rồi, còn mình hì rùng hợp bị điều sang nước: ngoài, như vậy Võ Hạ Uyên muốn hay chỗ ai, còn phải nghĩ sao?

Nhưng Võ Hạ Uyên lại không ức giận, cô còn lắc lư cái chuông nhỏ vài cái: “Cái này sao? Không phải do ôi muốn đeo đâu, mà do ấn Phong cứ bắ ôi mang đó, anh ấy nói buổi ối mới được háo ra, như vậy hì chỉ cần lúc nào ôi đến gần là anh ấy có hể nghe được.” Có rời cao chứng giám, không phải Võ Hạ Uyên đang khoe khoang chuyện ình cảm của mình, cô chỉ ăn ngay nói hậ mà hôi, những lời này đã khiến sắc mặ Bùi Phương Dung rấ khó coi.

Võ Hạ Uyên do dự mộ chú, cuối cùng kiên rì bổ sung cho đủ: “Hơn nữa, ôi sẽ không hay vị rí của cô, ấn Phong bảo ôi chịu rách nhiệm phòng ài vụ.”

‘Will đứng phía sau khẽ hí sâu mộ hơi, phòng ài vụ của E đó! Vị rí ấy còn cao hơn so với phòng kế hoạch nhiều! ổng giám đốc rương đúng là đã giao hế ay hòm chìa khóa cho vợ mình…!

Bùi Phương Dung giận sôi người lên, cô a sợ rằng nếu mình iếp ục ở đây với Võ Hạ Uyên nữa hì sẽ xảy ra va chạm, đến lúc đó người chịu khổ vẫn là cô a, cho nên cô a khẽ hừ mộ iếng, rồi ôm cơn giận của mình nhanh chóng đi khỏi đó.

Võ Hạ Uyên nhìn heo bóng lưng của Bùi Phương Dung, rồi quay đầu hỏi Will: “Không phải ôi vừa nói sai gì đó chứ?”

‘Will lắc đầu, rong lòng hầm nghĩ, chỉ vì lực sá hương của cô quá mạnh, rực iếp khiến người a phải oán giận bỏ đi hôi.

Về chuyện Võ Hạ Uyên hay hế chức vụ hanh ra phòng ài vụ, rương ấn Phong chỉ hông báo với mọi người, chứ không có ý định muốn hương lượng, sau khi mọi người suy nghĩ kỹ, hì ngoài việc chấp nhận ra, đâu còn cách nào khác?

rương ấn Phong nắm giữ ám mươi phần răm cổ phần công ay, cho nên chỉ cần là chuyện anh gậ đầu, hì người ngoài sẽ không có ư cách phản bác.

hấy rương ấn Phong đi ra khỏi phòng họp, Võ Hạ Uyên khẽ lắc chiếc chuông nhỏ rên cố ay mình.

‘Will nhìn hoáng qua góc nghiêng của cô gái này, cô càng hiểu rõ hơn vì sao ổng giám đốc rương lại hích bà chủ như vậy, hậ sự đúng là quá đáng yêu, làm gì có người đàn ông nào có hể chịu đựng được?

“Nhìn cái gì đấy?” rương ấn Phong lạnh lùng rừng mắ với Will.

‘Will giậ mình, vội vàng nói: “ổng giám đốc rương cứ nói chuyện với vợ mình nhé, ôi xin phép đi rước.”

Nhìn hấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của ‘Will, Võ Hạ Uyên bậ cười: “Anh hung dữ như vậy làm gì?”

“Khoản nợ về việc lần rước khi anh a động ay động chân với em anh còn chưa hèm ính oán đó.’ rương ấn Phong ức giận, chứ đừng nói đến chuyện vừa rồi còn nhìn rộm cô nữa.

E vẫn chưa hoàn oàn ổn định lại, cho nên phải mấ mộ khoảng hời gian nữa Võ Hạ Uyên mới đến nhận chức được, vừa đúng lúc cô có hể đi học hêm mộ vài hứ gì đó.

“Đúng rồi, em đến để nói với anh, háng sau anh rai em sẽ kế hôn với rần Anh hư”

Võ Hạ Uyên vừa nói vừa cầm lấy cốc giữ nhiệ ở rên bàn.

rương ấn Phong hơi nhíu mày, sau đó cầm lấy cốc giữ nhiệ rên ay cô rồi vặn nắp mở ra đưa lại: “Sao nhanh vậy.”

“Ừ” Võ Hạ Uyên nhấp mộ hớp nước ấm: “Em đang nghĩ xem phải ặng quà gì mới ố đây”

“Không nghĩ ra được.” rương ấn Phong lắc đầu: “Anh ấy không hiếu hứ gì cả, hay là cứ rực iếp đưa iền đi.”

Nhìn kiểu gì cũng hấy rần Anh hư không giống con ruộ của rần Quốc Sinh, nhưng có mộ điểm cô ấy lại rấ giống cha mình, đó chính là có hể iêu xài hoang phí khoản iền nhỏ, nhưng khoản iền lớn hì giữ khư khư không dám bỏ ra.

Cô ấy cướp lấy chiếc máy ính rên đùi Võ Đức Duy, sau đó điên cuồng bấm vào nú quay lại, Võ Đức Duy hấy vậy cũng không ngăn cản cô ấy, chỉ rấ bấ đắc dĩ.

“Phòng cưới…”

“Căn phòng rước đây anh ở vẫn còn rấ ố” rần Anh hư cắ ngang.

Võ Đức Duy phản bác: “Không ố nữa, đã ở mấy chục năm rồi sao có hể dùng làm phòng cưới được? Em in anh đi, mấy căn biệ hự bên cạnh bở biển kia hậ sự không ệ.

“Đương nhiên là không ệ rồi!” rần Anh hư chỉ vào giá iền rên máy ính: “Hơn mộ răm bảy mươi ỷ đó, ăn cướp àI”

“Anh hư, anh không hiếu…”

“Vậy cũng không được.” hái độ của rần Anh hư rấ kiên quyế: “rừ khi khoản iền mộ răm bảy mươi ỷ ấy ừ rên rời rơi xuống, nếu không hì anh đừng có nghĩ nữa.”

Cô ấy vừa dứ lời, hì điện hoại của Võ Đức Duy vang lên, anh vừa mở ra nhìn qua, hì lập ức mặ mày rở nên hớn hở, sau đó đưa điện hoại của mình ra rước mắ rần Anh hư: “Nhìn này, iền ừ rên rời rơi xuống rồi đó, ấn Phong ặng quà cưới.”

Không nhiều không í, vừa đúng mộ răm bảy mươi ỷ.

rần Anh hư: “…

Võ Đức Duy lấy lại máy ính, âm rạng rấ sung sướng: “Mua nhà hôi…”

Mộ háng sau.

Sáng sớm hôm đó, rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên dậy rấ sớm, hai người định bay đến An Giang rước rưa nay, Bào Ngư hì ngáp mộ cái rồi ngơ ngác nhìn hai người.

“Đừng mặc bộ này” rương ấn Phong cấ bộ váy màu hồng nhạ mà Võ Hạ Uyên vừa lấy ra, sau đó xem xé mộ lượ số quần áo rong ủ rồi nói: “Mặc bộ này đẹp quá sẽ hu hú người khác hơn cả rần Anh hư, người khác không biế sẽ cho rằng em đến để phá hủy lễ cưới này đấy”

Võ Hạ Uyên: “…”

rương ấn Phong nhíu mày chọn lựa mộ lúc lâu, lấ lên rồi hả xuống, không biế phải làm sao bây giờ đây? Vợ anh quá xinh đẹp, mặc kiểu nào cũng hu hú người khác.

cả ổng giám đốc mãnh liệ chọn cả buổi, cuối cùng mới cầm lấy mộ chiếc váy màu rắng dài quá gối lên, cổ áo được phối hêm vải voan inh xảo mềm mại, lúc Võ Hạ Uyên mặc vào hì giống như rẻ hơn vài uổi.

“Nhìn rấ giống sinh viên.” rương ấn Phong mỉm cười đánh giá Võ Hạ Uyên, rong mắ anh dường như đang nhớ về quá khứ: “Nếu rong hời gian học đại học anh gặp.

được em, hì chắc chắn anh sẽ heo đuổi Võ Hạ Uyên nghe hấy anh nói hế hì hai ai đỏ hồng cả lên, cô cúi đầu xuống vân vê lọn óc mình: “hời đại học anh quá ài giỏi, chỉ sợ em không lọ được vào rong mắ xanh của anh.”

“Được mà” rương ấn Phong nhẹ nhàng nói, bây giờ cũng không muộn, anh không có nhiều kỷ niệm về hời hanh xuân của mình, bây giờ nhớ lại, bỗng nhiên anh lại cảm hấy, nếu như hậ sự hai người gặp được nhau ở đại học, hì chắc chẳn sẽ ạo hành mộ đôi rai ài gái sắc.

Võ Đức Duy cũng ừng là người đàn ông độc hân đắ giá của An Giang, lần này bỗng nhiên lại kế hôn đã làm an vỡ rấ nhiều rái im của các cô gái rẻ nơi này. Võ Hạ Uyên cẩn hận quan sá mộ lượ, cô cảm hấy í nhấ có mười người đang muốn ăn sống nuố ươi rần Anh hư rồi.

rương ấn Phong đi đến đâu cũng là âm điểm ở chỗ đó, hôm nay anh ở chỗ này ấ nhiên là phải giúp đỡ anh vợ chuẩn bị đám cưới rồi. Mọi người rông hấy cảnh hai nhân ài kiệ xuấ rong giới kinh doanh đã đứng cùng mộ phía, đã hân lại càng hân hơn, hì rong lòng đều nảy ra ý nghĩ, í nhấ rong vòng hai mươi năm nữa, hiên hạ này đều là của bọn họ.

Lúc này ở rong phòng, Võ Hạ Uyên và dư dương đang nói chuyện với rần Anh hư, ừ rước đến giờ rần Anh hư luôn luôn không sợ rời không sợ đấ, nhưng hôm nay lại vô cùng căng hẳng, bàn ay cô ấy đang đặ rên gối vẫn không ngừng run rẩy.

“Làm sao bây giờ?” rần Anh hư nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “ớ muốn đào hôn quá”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status