Phu nhân không dễ chọc

Chương 148



Nghe cô ấy nói như hế, Võ Hạ Uyên và Du Dương cùng lúc kêu lên: “rời ơi.”

“Đừng nói bậy, ngày vui mà cậu nói gì vậy?” Du Dương vỗ nhẹ nhẹ lên gáy rần Anh hư, giọng điệu kiên định: “Nghe ôi, mộ lá nữa cứ nhắm mắ giẫm lên hảm đỏ, sau đó cứ để đoàn phù rể quậy mộ rận rồi hì chuyện gì cũng xong.”

rần Anh hư ngây hơ gậ đầu: “Bọn họ sẽ quậy như hế nào?”

Du Dương nói đại cho í iền là xong”

rần Anh hư rấ rấ không muốn: “Không cho iền đâu! Kế hôn cưới hôi mà ôi đã đau hế cả ruộ gan rồi.”

“..” Du Dương quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Hiện ại nói hủy hôn với anh rai của cậu còn kịp”

Nếu hậ sự hủy hôn hì chỉ sợ người đầu iên không đồng ý là rần Anh hư. Nhăn nhó mộ hồi lâu, chờ đến khi rần Quốc Sinh đến đón, rần Anh hư lập ức rở lại bình hường.

***

Mộ năm không gặp, rần Quốc Sinh lại ròn hêm không í. Đầu ông a nhỏ, ròn như quả bóng, người hơn bốn mươi uổi rồi nên khi khóc cũng không dễ nhìn, lại làm cho mũi Võ Hạ Uyên và Du Dương đều cay. Ông a yêu iền hậ, nhưng cũng hậ sự yêu hương con gái, chính là vì yêu iền nên mới cảm hấy chỉ khi con gái mình gả cho kẻ có iền mới có hể hạnh phúc được.

Võ Hạ Uyên sớm rời đi, đứng ại Võ Đức Duy sau lưng, ngồi phía dưới rương ấn Phong, nàng cùng người đàn ông nhìn nhau cười mộ iếng.

Nhìn rần Anh hư mặc mộ bộ áo cưới rắng như uyế ừ xa đi ới, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng hở ra: “Rố cuộc anh cũng kế hôn rồi.

Võ Đức Duy cười yếu ớ: “Em đang chúc phúc anh đấy à”

“Nói gì hế, không phải là em…”

hề rước mặ mục sư, rao nhắn. ấ cả đều vô cùng huận lợi cho đến khi mộ người đàn ông lảo đảo vọ vào, vẻ mặ đau khổ nhìn rân Anh hư.

“Quậy sao cũng được, rong lòng Võ Hạ Uyên xuấ hiện linh cảm không lành.

Người đàn ông hẳn đã uống rượu, đụng phải mấy cái cái bàn liên ục. Quản lý bèn ngay lập ức ra hiệu vệ sĩ mang anh a ra ngoài. Ai ngờ người đàn ông giãy dụa vô cùng mạnh mẽ, mộ hơi vọ ới rước sân khấu nguyện hề, kéo váy rần Anh hư, đau lòng vô cùng nói: “ại sao em lại muốn bỏ anh?”

Ý nghĩa của câu này vậy mà lại rấ lớn…

Vẻ mặ các vị khách liền rở nên vô cùng phức ạp.

rần Anh hư quan sá ỉ mỉ người đàn ông: “Anh là ai?”

Người đàn ông hấy hế hì muốn khóc: “Bây giờ mới được bao lâu? Rõ ràng m: ngày rước em còn nói với anh, em muốn ở bên anh cả đời!”

So với mọi người đang kinh ngạc, rần Anh hư lại càng kinh ngạc hơn, nàng chỉ vào mũi mình, không hể in nổi: “ôi nói như hế à? Xin hỏi anh hấy ôi bị mù à?”

Võ Đức Duy đang định ức giận hì bị mộ câu nói này của rần Anh hư dập ắ, anh hậm chí còn cảm hấy hơi buồn cười.

Người đàn ông ước chừng ngoài ba mươi. Bộ dạng đàng hoàng, nhưng có đàng hoàng như hế nào cũng không hể so sánh với Võ Đức Duy, lại nhìn quần áo anh a đang mặc… Cũng không phải hàng hiệu, nhìn ra được là mộ người không có mấy. Mộ người phụ nữ bình hường ở giữa người đàn ông này và Võ Đức Duy gia ài bạc riệu hì sẽ chọn ai?

Đây không là mộ câu hỏi cho điểm à?

hông minh mộ chú là đã biế ngay, sợ rằng người này chuyên được được gọi đến để phá đám.

Phá đám hôn lễ của Võ Đức Duy?

Không đúng, chính xác là muốn làm cho.

rần Anh hư mấ mặ, hão huyền nghĩ rằng muốn hủy hôn lễ này.

“Ai bảo anh ới?” Võ Đức Duy nhẹ giọng hỏi, vẫn dịu dàng bình hản như cũ.

Võ Hạ Uyên nhỏ giọng nói với rương ấn Phong: “Xong, anh sắp nổi giận rồi.”

rương ấn Phong võ vỗ ay Võ Hạ Uyên ra hiệu cô nhìn xuống, anh a sắp ra ay rồi.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ của Võ Đức Duy, càng không kiêng nể chú nào: “Mày cướp người phụ nữ của ao, mày có biế quá khứ của ao với cô ấy không?”

Võ Đức Duy gậ đầu: “Rửa ai lắng nghe đây.”

Người đàn ông sững sờ. Kịch bản này không đúng, đàn ông bình hường nghe nói như hế không phải đều sẽ nhảy dựng lên ba hước sao?

“Mày biế đặc điểm rên người cô ấy không?” Người đàn ông nói ra mộ câu cực kì hấp hèn. Men say án đi, con mắ không ngừng liếc phần hân rên của rần Anh hư.

“Biế” Võ Đức Duy chững chạc, đàng hoàng, phong độ cũng nhẹ nhàng nói ra mộ câu hấp hèn: “Mỗi ngày ôi ở bên cạnh cô ấy.

rên người cô ấy có cái gì, ôi lại quá rõ ràng.”

Võ Hạ Uyên không đành lòng nhìn hẳng che mắ lại. Sắc mặ rần Anh hư cũng ửng đỏ, đánh Võ Đức Duy: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

Vẻ mặ Võ Đức Duy ủi hân: “Anh biế hậ mà, rên người của anh có cái gì, em cũng biế.”

Hai người đường hoàng hảo luận rên người nhau có gì, người đàn ông đến phá đám lại bị gạ sang mộ bên. Gã nhìn về phía khách quý ở mộ chỗ nào đó, bỗng nhiên rống o lên: “ao mặc kệ, mày cướp người phụ nữ của ao, mày mau giải quyế đàng hoàng cho ao!”

“Chuyện này đương nhiên rồi” Võ Đức Duy hơi cúi xuống, nhìn chăm chằm vào.

người đàn ông cười: “Nhưng ao nghĩ người hôm này huê mày, chắc chắn không nói cho mày biế mày phá đám ai? rước iên ao sẽ ính rõ ràng món nợ của ao đã, xong rồi sẽ ính với mày.’ Võ Đức Duy hơi giơ ay, lập ức.

có vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh iến lên, bị miệng người đàn ông lại kéo về phía sau, căn bản không phá ra iếng động gì.

Võ Đức Duy ngồi hẳng dậy, hu lại ý cười. Giữa hai đầu lông mày anh a hiện ra sương uyế rấ dày: “Nhấ định phải móc được lời nói hậ ra cho ôi.”

“Hiểu rồi ạ”

Người ngồi chỗ gần phía rước không khỏi rùng mình.

Võ Đức Duy nâng ay rần Anh hư lên, đặ bên môi hôn mộ cái: “Chúng a iếp ục.

đi”

rong lòng rần Anh hư rào dâng, vẻ mặ nghiêm úc nhìn Võ Đức Duy chằm chăm. Phá sinh rường hợp này mà anh ấy lại không hề do dự in ưởng mình.

Nhờ có hái ủa Võ Đức Duy mà các khách mời cũng chỉ cảm hấy mộ màn khi nãy chỉ giống như mộ vở kịch hâm nóng.

Võ Hạ Uyên nhìn về vị rí mà rước đó người đàn ông đã nhìn, quả nhiên nhìn hấy được mộ khuôn mặ ức ưởi đang hở hồng.

hộc.

“Là cô a à…” Võ Hạ Uyên hì hào.

rương ấn Phong hấp giọng hỏi: “Ai?”

“Nhà họ Phan ở An Giang” Võ Hạ Uyên giải hích: “Vợ hứ hai của ông ngoại em là người nhà họ Phan nên hai nhà luôn qua lại, đến hế hệ này, con gái của nhà họ Phan – Phan Minh ú rấ hích anh rai của em.”

“Cô ấy làm à?” rương ấn Phong lại hỏi.

“Không phải” Vẻ mặ của Võ Hạ Uyên hơi sâu xa khó hiểu: “Phan Minh ú chỉ là mộ cô gái nhỏ điêu ngoa bốc đồng. Dù anh của em có lạnh lùng với cô ấy, cô ấy cũng có hể gào nửa ngày, cô ấy không giỏi, chị của cô ấy Phan Minh Anh mới hậ sự có hủ đoạn cao siêu.”

Lần này, ánh mắ của rương ấn Phong nhìn anh rể mình rở nên hơi kính rể: “Hai chị em đều hích anh ấy?”

“Không còn cách nào khác.” Võ Hạ Uyên cảm hán: “Sức quyến rũ quá lớn”

Chờ hôn lễ bình hường iến hành xong, rần Quốc Sinh đã ức sôi ruộ. Ông xông hẳng ắp ra phía sau xông, muốn xem xem hử ai mà o gan như vậy, dám làm loạn rong hôn lễ của con gái ông… Sau đó rần Quốc.

Sinh nhìn hấy hai chân người đàn ông kia máu hị be bé, đang dùng mộ ư hế kỳ dị cuộn lại mộ chỗ, ấ cả lửa giận lập ức hóa hành sự kinh sợ.

“Ngài rần đừng nhìn hì hơn” Có người ngăn rước mặ rần Quốc Sinh.

“Đó là…

“ổng giám đốc Võ ra lệnh.”

Sau lưng rần Quốc Sinh đổ mộ lớp mồ hôi lạnh, hàm hồ gậ nhẹ đầu rồi xoay người rời đi. Ông a biế Võ Đức Duy cũng không phải là loại người lương hiện như vẻ bề ngoài, nhưng không ngờ rằng anh a lại ra ay àn nhẫn như vậy.

“Con gái ơi” rần Quốc Sinh càng nghĩ càng không còn chú sức lực nào, hừa dịp Võ Đức Duy không có ở đây bèn dùng hế sức chạy đến bên người rần Anh hư, ấp a ấp úng dặn dò: “Nếu như… Cha nói là nếu như á, sau này Đức Duy đánh con, con nhấ định phải rở về ìm bố nhé!”

rần Anh hư rấ hẳng hắn: “Bố nói gì hế, chúng con vừa mới kế hôn” Cô nghiêm úc nghĩ: “Con không cho rằng Võ Đức Duy có hể đánh hắng con”

Võ Đức Duy vừa đi đến cửa nghe được.

câu này, rong nháy mắ im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status