Phu nhân không dễ chọc

Chương 150



Vẫn là khuôn mặ như rước không hay đổi, dường như năm háng không để lại chú dấu vế nào rên người anh.

Biển người liên ục đi đi về, giữa Võ Hạ Uyên và anh giống như là có mộ mảnh rời riêng.

Đương nhiên, Võ Hạ Uyên không có nổi chú niềm vui sướng được gặp lại bạn cũ nào.

Nếu như có hể, cô hà rằng cả đời này không gặp lại Lê Minh Khanh.

Ngay sau đó, còi báo động rong người Võ Hạ Uyên âm kêu vang, cô quay lại muốn chạy.

“Sợ cái gì? ôi cũng không ăn hị em.’ Lê Minh Khanh mở miệng, vẫn là giọng điệu lười biếng pha chú lạnh lùng.

Võ Hạ Uyên lùi về sau hai bước, cười lạnh: “Ai mà biế được? Dù sao chuyện năm đó anh Lê gây ra cho ôi đúng là cả đời khó quên!”

***

Mộ loại cảm xúc mà Võ Hạ Uyên không hiểu nổi nhanh chóng lướ qua đáy mắ của Lê Minh Khanh, sau đó cười nói: “Ngã xuống ừ nơi cao như vậy mà không hiếu cánh ay, gấy chiếc chân nào à?”

Nói nhảm! rong lòng Võ Hạ Uyên mắng, mù à?

“Mạng hậ lớn, nghe nói em còn sinh con cho rương ấn Phong”

Nhắc đến chuyện này, Võ Hạ Uyên ngay lập ức muốn hanh oán nợ nần với Lê Minh Khanh: “Nhờ phúc của anh Lê, vốn là song bào hai”

Ý cười Lê Minh Khanh hơi nhạ đi: “Sau đó?

“Chỉ sống só mộ đứa” Võ Hạ Uyên lãnh hừ: “Hắn anh rấ đắc ý đúng không?”

“Võ Hạ Uyên, dù em in hay không, lúc đó ôi…” Lê Minh Khanh rở nên nghiêm úc, vươn ay về phía Võ Hạ Uyên, nhưng còn chưa đụng phải đã nghe hấy cô nghiêm nghị quá lớn: “Đừng đụng vào ôi!”

Lê Minh Khanh chậm rãi hu ay lại, mặ không cảm xúc gậ đầu: “Được, ôi không đụng vào”

“ránh ral” Lúc Võ Hạ Uyên đi ngang qua người Lê Minh Khanh hì hung hăng va vào người gã.

Nếu như không phải ại gã hì sao cô lại bị rói ở rên sườn núi? Sao rương ấn Phong lại phải đưa ra quyế định kia? Mình rơi xuống biển, đau đớn mấ con, ra ấn lẫn nhau với rương ấn Phong mộ năm. ừng chuyện mộ đều liên quan ới Lê Minh Khanh, Võ Hạ Uyên đối với gã không đến mức hận hấu xương nhưng cũng không hề chào đón. hậ ra Võ Hạ Uyên rấ muốn đâm mộ dao vào người Lê Minh Khanh, nhưng sau khi suy nghĩ về vế xe đổ hì chạy vẫn là cách ố nhấ.

Võ Hạ Uyên lái xe về nhà, nửa đường còn bấm điện hoại gọi cho rương ấn Phong, sợ Lê Minh Khanh cản cô lại ở giữa đường nhưng không ngờ cả đường đều bình yên vô sự.

“Anh đừng đi ra” rương ấn Phong không nhìn hấy, đang ìm cô xung quanh hì bị Võ Hạ Uyên ngăn lại: “Em hấy anh rồi”

rương ấn Phong ngẩng đầu, cùng rông hấy Võ Hạ Uyên lái xe lại. Sau khi cô ắ máy xuống xe hì nhanh chóng lao vào lồng ngực anh “Sao hế?” rương ấn Phong nhẹ nhàng xoa đầu Võ Hạ Uyên.

“Em gặp Lê Minh Khanh” Võ Hạ Uyên nói.

Cả người rương ấn Phong cứng ngắc: “Anh a làm gì em?”

“Không làm gì hế, nói chuyện với em vài câu.’ Giọng điệu Võ Hạ Uyên chán ghé: “Nhìn hấy anh a đã hấy ức rồi! Còn quái gở nói mạng em lớn”

Sắc mặ rương ấn Phong ối xuống, nổi cơn hịnh nộ nhưng giọng vẫn rấ dịu dàng “Đương nhiên rồi, sau này Hạ Uyên của anh cũng sẽ luôn bình an.”

Lê Minh Khanh… rong lòng rương ấn Phong han nhẹ, quả nhiên không diệ rừ anh hì ôi khó mà yên ổn.

Qua mộ lúc sau, Võ Hạ Uyên lại nói với rương ấn Phong về chuyện của hai chị em nhà họ Phan, sẵn iện lấy ra áo ngủ in hình Pikachu, gấu nhỏ Winnie, mèo Poko.

“..” rương ấn Phong: “Em đừng hòng!”

‘Võ Hạ Uyên không hèm để ý, sấy qua áo ngủ mộ lần. Vào buổi ối, ổng giám đốc rương xụ mặ xuấ hiện ở cửa phòng ngủ, rên áo ngủ in các loại dáng vẻ đáng yêu của Pikachu.

Võ Hạ Uyên nhìn hoáng qua, cười ha ha.

rương ấn Phong hí sâu mộ hơi: “Khi nào hì được cởi xuống?”

Võ Hạ Uyên vẻ mặ vô ội: “Khi mặc ná rồi”

rương ấn Phong: “…

‘Võ Hạ Uyên kéo rương ấn Phong đang ra vẻ đời này không còn iếc gì ngồi xuống, ra hiệu anh nhìn mình và Bào Ngư: “Đồ gia đình nè, cả gia. đình ba người chúng a mặc đẹp mà?”

Bào Ngư dùng cả ay và chân bò đến bên cạnh rương ấn Phong, hình vẽ Pikachu rên người động đậy heo, sau lưng còn có mộ cái đuôi nhỏ hình sấm sé màu vàng. hấy hế, rái im của rương ấn Phong không hể kìm được mà rở nên rấ mềm mại, lại nhìn áo ngủ màu đen dài của Võ Hạ Uyên. Cô mặc áo ngủ kiểu dáng như hế này rông rấ giống rẻ con, rong lòng ngay cũng lập ức rở nên hậ mềm mại.

Nhìn kỹ… Vẫn rấ đẹp, ổng giám đốc rương bắ đầu hưởng hức.

‘Võ Hạ Uyên ôm lấy cánh ay rương ấn Phong, đắc chí: “Đúng không?”

rương ấn Phong nhếch miệng rồi cố nén lại: “Cũng được.”

Đêm đó, ba người mặc đồ ngủ gia đình ngủ Lúc Võ Đức Duy gọi điện hoại ới, Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị cơm rưa, nghe anh rai ở đầu dây bên kia nói có việc muốn nhờ, đến anh còn đang hưởng uần răng mậ, cả mộ đời chỉ có mộ lần này bèn không hề do dự đáp ứng: “Nói đi, có chuyện gì”

Đợi sau khi nghe xong, Võ Hạ Uyên bắ đầu buồn.

Đã qua hơn mộ năm, lại đổi sang hành phố, liệu còn có hể gặp lại nhau không?

Hội rà hoa ‘Võ Hạ Uyên ghé nhấ là hoạ động ngoại khóa, không hích nổi hoạ động nào! Cô phải mang đôi giày mười lăm cenime đi đi lại lại giữa các sảnh lớn, nghe mọi người phàn nàn các chuyện nhỏ rong sinh hoạ, còn phải luôn nho nhã hanh lịch.

“Anh à, với khả năng của anh, rần Anh hư không đến hì cũng không sao đâu” Võ Hạ Uyên phàn nàn.

“Nói hươu nói vượn:’ Võ Đức Duy bấ mãn: “Anh rai của cô rấ khoan hậu, chính rực.

Không ính rường hợp hông hường, ngày đó không í cổ đông cũ của ập đoàn hành Phá sẽ đến. Vợ của ổng giám đốc hành Phá hoặc là cô ấm hành Phá, dù sao cũng phải đến mộ người, nếu không rơi miệng lưỡi của người khác hì sau này Anh hư sẽ bị hiệ.”

Anh của cô hế mà đối xử với rần Anh hư hậ ố.

Đã nói đến mức như hế này, Võ Hạ Uyên còn có hể ừ chối sao? Không hể.

So với Võ Hạ Uyên như đang bị ra ấn, những bà chủ cô chủ khác lại vô cùng ích cực. Đến ngày đó, khi Võ Hạ Uyên đến được nơi ổ chức hì ngay lập ức bị những màu säc rực rỡ ở rước mặ làm cho lóa mắ.

‘Võ Hạ Uyên mơ hồ nhớ lại mấy bà chủ quan rọng rong nhà họ Võ, lập ức đi lên chào hỏi. Cô nói chuyện không a dua nịnh hó, lại nho nhã chịu lắng nghe, không lâu lắm đã làm cho các bà nở hoa rong lòng.

“Anh rai và chị dâu nhà con vẫn còn đang hưởng uần răng mậ. Đợi chị dâu rở về, nhấ định con sẽ bảo chị ự đến gặp các hím” Võ Hạ Uyên cười nói.

“Ôi chao, chuyện này có gì đâu mà lo? Hội rà hoa háng nào cũng có, lần sau gặp Anh hư cũng được”

Ồ? Ở An Giang háng nào cũng có à? Cần hơ bốn háng mới có mộ lần.

Võ Hạ Uyên liếm môi, hơi đồng cảm với rần Anh hư.

Đuổi được bọn họ đi xong, Võ Hạ Uyên buồn bực ngán ngẩm đứng đấy. Vừa mới dị ánh mắ đã hấy được mẹ của Phan Minh ú đang dẫn heo cô và Phan Minh Anh.

‘Võ Hạ Uyên mơ hồ nhớ rằng, mẹ của Phan Minh ú ên là ô Vân Phương, là mộ người quản lý gia đình giỏi giang. Đương nhiên, dáng dấp của bà cũng rấ ố, dù đã qua uổi bốn mươi nhưng vẫn còn vẻ quyến rũ, nếu không cũng sẽ không chiếm được vị rí của mẹ Phan Minh Anh.

ô Vân Phương nắm ay Phan Minh ú.

Phan Minh Anh yên lặng đi sau lưng hai người, hơi cúi đầu, không nhìn hấy được vẻ mặ cô a Quả hậ không có ai ở đây có hân phận rên Võ Hạ Uyên. ô Vân Phương rấ biế cách làm người, nhanh chóng vui vẻ chào hỏi cô.

“Là cô à” Phan Minh ú nhìn rấ vui vẻ.

‘Võ Hạ Uyên nhẹ gậ đầu, ô Vân Phương lập ức hấp giọng khiển rách: “Sao lại không lễ phép như vậy?”

“Không sao đâu.” Võ Hạ Uyên khoá ay: “Cô chủ Phan ính ình hoạ bá, cháu rấ hích.”

Lời này đã hành công lấy lòng ô Vân Phương. Bà che miệng cười khẽ, ánh mắ ràn đầy yêu hương nhìn về phía Phan Minh ú: “Bà chủ rương quá khen”

Võ Hạ Uyên chú ý ới Phan Minh Anh hơi ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống, vô cùng giống như đang gõ nhịp.

Lạnh nhạ như hế này hậ sự không sao chứ? rong lòng Võ Hạ Uyên hầm nghĩ, Phan Minh Anh cũng không phải là nhân vậ nhỏ gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status