Phu nhân không dễ chọc

Chương 149



Đúng vậy, chỉ chú ý đến việc lấy người a về mà quên đi chuyện năng lực chiến đấu chênh lệch xa nhau rồi, Võ Đức Duy sờ cằm, mặc dù anh không cho rằng rần Anh hư sẽ ra ay nhưng vợ lại có hể nhảm vào anh để đánh như vậy, chuyện này í nhiều cũng khiến anh cảm hấy có chú không hoải mái.

Khi quay lại anh phải ìm mộ võ sư để làm hầy dạy mình, Võ Đức Duy âm hầm hạ quyế âm.

Đợi iệc cưới gần kế húc, chị em nhà họ Phan được mời ra phía sau.

Phan Minh ú vừa nhìn hấy ình cảnh này hì lập ức hoảng hố, không đợi Võ Đức Duy ra hỏi, cô a đã hú nhận mọi ội lỗi, nói rắng ra chính là rong lòng cô a nhấ hời nảy sinh cảm giác đố kị, sau khi nói rõ mọi truyện xong, Phan Minh ú vẫn có chú không vui vẻ, nhìn chằm chẳm vào rần Anh hư mấy lần: “Cũng coi như là xinh đẹp nhưng nhìn vào có vẻ yếu đuối, anh Đức Duy, rố cuộc anh hích điểm nào ở cô a vậy chứ?”

rần Anh hư vô cùng kinh ngạc: “ôi yếu đuối?” Nói đến đây cô liền cầm quả óc chó ở rên bàn lên, chỉ nghe hấy hai iếng “Răng rắc răng rắc”, oàn bộ vỏ quả óc chó biến hành vụn nhỏ, huận heo kế hở giữa những ngón ay của rần Anh hư mà lã chã rơi xuống.

Mọi người: “…

***

rần Anh hư cũng là lần đầu iên nhìn hấy mộ đối hủ hẳng hần như vậy, độ nhiên cảm hấy Phan Minh ú có chú đáng yêu: “Cô ìm mộ người đàn ông như hế đến, chỉ vì muốn phá hoại đám cưới của chúng ôi sao?”

“ôi biế ôi không hể phá hỏng được”

Phan Minh ú cũng không hề che giấu: “ôi chính là không cam lòng vậy hôi” Lúc cô a nói những lời này, giọng điệu ràn đầy sự hờn dỗi của mộ cô gái nhỏ, nếu như không phải do ính chấ ồi ệ của việc này, ấ cả mọi người sẽ hực sự cho rằng cô a chính là đang muốn đùa vui ầm ï mộ chú.

“Phan Minh ú” Võ Đức Duy lạnh mặ nói: “Điều cô không nên làm nhấ là để người đàn ông kia bôi nhọ danh dự của rần Anh hư: rước đám đôn: “Em không có!” Phan Minh ú vội vàng nói: “Em không bảo anh a nói như vậy, em chỉ dặn dò..”

“Được rồi” Độ nhiên Phan Minh Anh ừ rước đến nay vẫn luôn ôn hòa rầm ĩnh lên iếng, âm hanh của cô inh ế mà dịu dàng ấm áp, vừa nhìn đã biế là mộ người con gái phú quý được nuôi dạy ừ mộ gia đình giàu có, lúc mỉm cười hay cau mày đều rấ đúng chuẩn mực: “Sự việc đã đến nước này, sai hì chính là sai rồi, nói nhiều như vậy có ích gì không?”

Nghe hấy lời quở rách của chị gái mình, Phan Minh ú nén nước mắ lại, cúi đầu xuống nói: “Em biế sai rồi”

Võ Hạ Uyên bậ cười, cô gái này, ngược lại hừa nhận mọi việc cũng rấ mau lẹ đó.

Cuối cùng vẫn là nhà họ Phan đích hân đến đón người, người đến là mẹ của Phan Minh ú, mẹ kế của Phan Minh Anh, mộ người phụ nữ ở độ uổi ngoài bốn mươi hông minh háo vá, rước hế bà a xin lỗi Võ Đức.

Duy và rần Anh hư, đồng hời hứa rằng sau này nhấ định sẽ dạy dõ ố con gái của mình, suy cho cùng hì có chú nguồn gốc, lại nghĩ đến bản chấ của Phan Minh ú không xấu, Võ Đức Duy hỏi ý kiến của rần Anh hư, hai người đạ được sự đồng huận liền để người rời đi.

Võ Hạ Uyên nhìn hấy người phụ nữ này vốn là đang nghiêm khắc chỉ rích Phan Minh ú mấy câu, nhưng rên rán bà a lộ rõ ra vẻ vô cùng không nð, đợi đến khi ánh mắ dừng lại rên người Phan Minh Anh, ngay lập ức rở nên nguội lạnh.

Quả là hú vị.

Võ Hạ Uyên nhớ đến mấy câu nói còn đang dang dở của Phan Minh ú, nếu đã không phải là do cô a dặn dò rước, vậy hì ại sao người đàn ông kia lại nói những lời lẽ bẩn hỉu đó? Là nhấ hời nảy sinh lòng ham hay là sau lưng ông a còn có người khác chỉ đạo?

Bộ dạng kia của Phan Minh ú, e răng cho dù có bị người khác xem như là mộ quân cờ hì cô a cũng không ự mình biế được.

Xử lý xong chuyện này, Võ Đức Duy đi hưởng uần răng mậ cùng với rần Anh hư rồi “Bố, bố..” Cuối cùng Bào Ngư cũng hức dậy, nói ra câu đầu iên rong ngày hôm nay.

Võ Hạ Uyên liếc nhìn hai bố con ở bên cạnh, rong lòng bắ đầu ràn đầy cảm giác ghen ghé “Bố, Bào Ngư… Muốn… Huyên huyên.

rương ấn Phong liếc mắ nhìn, nghiêm úc lắng nghe, xong xuôi gậ đầu nói: “Được rồi, ba đưa con đi”

Võ Hạ Uyên: “…” Anh nghe hiểu hả?

Du Dương ở bên cạnh gõ Võ Hạ Uyên: “Không đúng lúc rồi”

Suy nghĩ đến ình hình sức khoẻ của rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên dự định sẽ nán lại An Giang vài ngày, dù sao hì hai nơi đều có nhà, cô ở đâu cũng như nhau cả mà hôi.

Hôm nay sau khi đợi hai bố con đều đi ngủ rồi, Võ Hạ Uyên mộ mình đi ra ngoài, lái xe đến rung âm hành phố, cô định mua sắm hêm mộ í đồ đạc, hực ra những chuyện này bảo Phùng Bảo Đạ chuẩn bị là được rồi, nhưng cô lại nghĩ đến dạo gần đây Phùng Bảo.

Đạ bận đến mức chân không chạm đấ, mặc dù cô có hể gọi “ổng giám đốc rương”

nhưng Võ Hạ Uyên cũng không hề xấu hổ, cô ự mình giải quyế chuyện này, có mộ loại cảm giác hạnh phúc khó mà diễn ả bằng lời được.

Đợi đến khu vực của mẹ và rẻ sơ sinh, Võ Hạ Uyên làm hế nào cũng không đi iếp được.

Đồ đạc của rẻ con hậ sự quá đáng yêu.

rồi! Ngoài ra còn có quần áo gia đình, có mấy bộ có hình vẽ hoạ hình rấ đặc biệ, rong đầu Võ Hạ Uyên đã mường ượng ra dáng vẻ rông như hế nào của rương ấn Phong và Bào Ngư khi mặc chúng lên .

Nói mua là mua! Võ Hạ Uyên liền mộ mạch chọn ra ba bộ, sau đó lúc hanh oán cô gặp được Phan Minh ú.

Mặc dù Phan Minh ú và Võ Hạ Uyên chưa nói với nhau được mấy lời, nhưng hai bên đều quen biế nhau.

Phan Minh ú: “ại sao cô lại ở đây vậy?”

Võ Hạ Uyên chỉ vào mấy bộ quần áo gia đình: “ôi nhìn hấy mấy bộ quần áo này nên hích, cô hì sao?”

Phan Minh ú mỉm cười: “Con gái của nhà anh họ ôi đầy háng, ôi mua mấy bộ quần áo và đồ chơi nhỏ dành cho rẻ sơ sinh cho nó”

Nhìn hấy những đồ đạc được lựa chọn cẩn hận, Võ Hạ Uyên lại mộ lần nữa khẳng định, Phan Minh ú không phải là người bấ rị như vậy.

Phan Minh ú hấy độ nhiên Võ Hạ Uyên rơi vào rầm lặng, bĩu môi lấy oàn bộ những đồ đã mua xong hu vào: “ôi biế các người ghé ôi, ôi đi rước đây”

“Này chờ đã!” Võ Hạ Uyên không biế phải làm sao, nói: “Làm sao cô có hể nhìn ra vậy?”

Phan Minh ú vô cùng ngạc nhiên: “Không phải sao?”

Võ Hạ Uyên hanh oán iền mộ cách có rậ ự, nhìn về phía cửa hàng đồ uống lạnh ở phía xa: “Có khá không? ôi mời cô uống rà sữa”

“Nghiêm úc” Sau khi Phan Minh ú ngồi xuống, lại bắ đầu cảm hấy khó xử: “rần Anh hư không sao chứ?”

“Hối hận rồi sao?” Võ Hạ Uyên quan sá vẻ mặ của cô a: “Lúc đó không hành công, ôi hấy cô vẫn có vẻ rấ không vui cơ mà”

“ôi không vui bởi vì người đàn ông kia nói năng bậy bại” Phan Minh ú sửa chữa ‘Võ Hạ Uyên do dự mộ chú: “Cái cách ngu ngốc kia là do cô ự nghĩ ra à?”

“Cho là như vậy đi” Nụ cười rên mặ của Phan Minh ú nhạ đi, có chú xấu hổ nói: “ôi chính là muốn làm cho rần Anh hư khó xử, khiến bầu không khí căng hẳng để cô a huận heo, cô cũng biế ôi heo đuổi anh cô bao lâu như vậy, chị gái ôi cũng cảm hấy cách này không có vấn đề gì hế, ai mà biế được rằng người đàn ông kia lại nói năng xăng bậy ấ cả chứ”

Quả nhiên rong lòng Võ Hạ Uyên nghĩ cách này không hề có vấn đề nhưng cuối cùng những gì xảy ra lại khác xa so với những dự ính ban đầu của Phan Minh ú, ở giữa nhấ định đã rải qua rấ nhiều bước ngoằn ngoèo, nếu như nói Võ Đức Duy là mộ người đàn ông vô cùng nam ính, là mộ người quá để âm đến danh dự, vậy hì sau khi người đàn ông kia nói ra những lời đó đã đủ khiến anh a phán quyế cho rần Anh hư ội chế rồi Mục đích hực sự của người sắp đặ kế hoạch chính là ở đây.

“Chị gái cô không ham gia sao?” Võ Hạ Uyên lại hỏi “Người là do chị ấy ìm” Phan Minh ú khó chịu vò đầu bứ óc: “Sau khi rở về, chị ấy đã xin lỗi ôi rồi, chị ấy nói bản hân không ngờ rằng người đàn ông đó chắc lại muốn lấy nhiều iền hơn.”

Võ Hạ Uyên: “..” Ông rời ơi, chuyện này hoàn oàn là mộ sự ngu ngốc.

“ôi hấy ngày hôm đó mẹ cô có vẻ rấ bực ức” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng khách sáo nói.

“Mẹ sẽ không quở rách ôi đâu, ừ rước đến nay nếu bà ấy có nổi nóng bấ cứ chuyện gì hì sẽ đều rú giận lên người chị gái” Phan Minh ú cau mày: “hậ ra chị gái ôi cũng rấ ố ‘Võ Hạ Uyên gậ đầu, rong lòng cô nghĩ quả là rấ ố, cho dù có bán cô đi hì cô vẫn sẽ đếm iền cho cô a.

“Suy cho cùng hì chị cô cũng không phải do mẹ cô sinh ra, không hân hiế với nhau cũng là chuyện bình hường hôi” Võ Hạ Uyên hanh oán xong rồi nói: “ôi nghỉ ngơi ổn rồi, cô hì sao?”

“Ừừ, cùng nhau đi đi”

rong lúc đợi ạm biệ nhau, độ nhiên Phan Minh ú nhé cho Võ Hạ Uyên mộ con vị nhỏ màu vàng, ỏ vẻ ngạo mạn nói: “Cầm lấy đi, con vị này biế há, cậu bé nhà cô nhấ định sẽ hích nó”

Độ nhiên âm rạng của Võ Hạ Uyên có chú phức ạp, cô nhìn vẻ mặ hờn dỗi của Phan Minh ú, cười nói: “Cám ơn.”

rước mắ xem ra hì khả năng lớn người sắp xếp kế hoạch quấy nhiễu đám cưới ngày hôm đó chính là Phan Minh Anh, Phan Minh ú là mộ hiệp sĩ vác nồi cái gì cũng không biế, nhưng mà chỉ số hông minh của cô a cũng không được kế nối, Võ Hạ Uyên hở dài mộ hơi, chỉ có hể hay cô gái này uấ ức mộ chú, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, lại chạm phải mộ đôi mắ cười đẹp đẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status