Phu nhân không dễ chọc

Chương 152



Bây giờ ở rong nước, E là ập đoàn hàng đầu và vẫn không ngừng ăng rưởng, lựa chọn nhân viên cũng vô cùng khắ khe. Đồng hời cũng có không í người luồn cúi xin vào làm Cho nên rong nhóm người mới này, không phải người đi du học về hì cũng là người ố nghiệp đại học danh giá. óm lại đều là người có rình độ, không ai phục ai, còn chưa nhậm chức nhưng đã bắ đầu ranh đấu gay gắ.

Sau khi nhân viên kỳ cựu mở cổng nhân viên, hì mộ chàng rai iến sĩ đi du học về và mộ người phụ nữ có kinh nghiệm làm việc phong phú đang cãi nhau.

“hưa hầy, hầy nghĩ ở E, rình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc hì cái nào quan rọng hơn?” Nam iến sĩ không phục hỏi.

Người nhân viên kỳ cựu cười nhạo mộ iếng: “Bây giờ những điều cô cậu nói có làm được gì đâu? Không quan rọng là rình độ cô cậu cao hay là kinh nghiệm làm việc phong phú, cuối cùng không qua được bài kiểm ra và đánh giá của công y hì phải cuốn xéo đi”

Đám người cười vang.

Nam iến sĩ vẫn không phục: “Với rình độ này của ôi khi rở về, các công y lớn đều muốn giành lấy ôi “Nhưng cuối cùng vẫn phải chạy ới E ham gia huấn luyện người mới à?” Nhân viên kì cựu xem hường: “Chờ qua kì hực ập rồi nói sau” Nói xong ông a chỉ về hướng nào đó: “Học hỏi người a mộ chú đi, nghe nói cô ấy là sinh viên xuấ sắc ố nghiệp ba ngành ở đại học hành phố Hồ Chí Minh, khiêm ốn biế bao, chỉ với mấy cô cậu cũng đòi vượ qua à”

***

Võ Hạ Uyên bị gọi ên đầy vẻ mờ mị.

Nam iến sĩ nhíu mày nhìn Võ Hạ Uyên, sau đó hơi sửng số, chỉ cảm hấy dáng vẻ mở †o mắ của đối phương vô cùng lanh lợi, càng không nói ới nhan sắc cỡ này. Người phụ nữ giỏi giang kia hừ lạnh mộ iếng, đi phía sau người nhân viên kỳ cựu kia. Đoạn đường sau đó, nam iến sĩ ỏ vẻ vô cùng ân cần với Võ Hạ Uyên, kể hế lại mộ lần quá rình mấy năm đó làm sao mà mình được đặc cách uyển vào, được cử đi học, muốn nhìn hấy được sự sùng bái và kính nể rên mặ cô, nhưng lại không có.

‘Võ Hạ Uyên chỉ im lặng nghe, hỉnh hoảng ghi lại điều lệ chế độ của công y mộ chú, hầm nghĩ chỉ với kinh nghiệm này của anh a, có hể bị reo lên mà đánh rồi.

Người nhân viên kỳ cựu bận rộn nhọc âm, chỉ không chú ý mộ cái đã bị người khác hừa sơ hở len vào, cuối cùng vẫn là rợ lý đặc biệ Phùng ự mình nhắc nhở.

Khi hấy in nhắn, lòng người nhân viên kỳ cựu cũng lạnh xuống, vừa quay đầu quả nhiên đã hấy nam iến sĩ lượn quanh Võ Hạ Uyên, lập ức đi lên kéo anh a ra: “Vừa nấy ôi nói để các cô cậu xem sổ ay nhân viên, điều hứ nhấ chương hứ nhấ viế gì, đọc!”

Nam iến sĩ bị làm cho sợ, lắp bắp nửa ngày cũng không đọc nổi mộ chữ.

“Chỉ bằng cái hạng như cậu hế này mà còn mong vào được E?” Người nhân viên kỳ cựu không cho anh a hể diện. Dám án ỉnh bà chủ, đây không phải là muốn chế sao? Ánh mắ của ổng giám đốc rương ở phía sau đã sắp nhìn xuyên qua anh a rồi, anh a không cảm nhận được sao?

“ôi nói cho cậu biế, ừ nhân viên cấp cao của E lên, ùy iện kéo mộ người ra cũng có.

học lực cao hơn cậu, học ập đàng hoàng cho ôi! Ngông cuồng cái gì chứ hả?” Nam iến sĩ bị vả mặ ngay rước công chúng, đỏ cả mặ lên: “Sao hầy chỉ hỏi ôi mà không hỏi cô ấy?

Vừa nãy cô ấy nói chuyện cùng ôi mà!”

Võ Hạ Uyên: ôi không có đừng nói bậy nha, có mộ mình anh lải nha lải nhải hôi.

“Điều hứ nhấ chương hứ nhấ?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “rong lúc làm việc không được đi muộn về sớm, không được chưa báo cáo đã ự ý rời khỏi vị rí làm việc, vi phạm sẽ ghỉ lỗi mộ lần, gộp lại ba lần hì sẽ bị sa hải”

Người nhân viên kỳ cựu sửng số mộ chú rồi lập ức mở sổ ay ra, sau đó đắc ý nói với nam iến sĩ: “Nhìn hấy chưa? Nhìn hấy chưa? Không sai mộ chữ! ôi nói cậu nghe, cậu không muốn học hì đứng xa ra chú, đừng ảnh hưởng đến người khác.”

Lúc mới đầu, mọi người còn hơi kiêng dè nam iến sĩ. Dù sao hì bằng cấp cao dù hế nào cũng vẫn được ưa chuộng, giờ nhìn lại, không khỏi vui sướng khi người gặp họa. Ngay cả hầy giáo cũng chướng mắ với anh a, e là khó mà vào làm chính hức rồi~ “ôi là đang cho cô cơ hội!

Đợi khi ôi vào làm chính hức rồi sẽ chăm sóc cho cô, không được sao?” Nam iến sĩ đi ới bên cạnh Võ Hạ Uyên, hấp giọng nói Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng nhìn anh a mộ cái: “Phiền anh ránh xa ôi ra mộ chú, ảnh hưởng ôi học ập.”

Nam iến sĩ: “Không biế ố xấu!”

‘Võ Hạ Uyên im lặng lắc đầu, đúng là ự in mù quáng.

“ổng giám đốc rương, anh xem người đó có cần rực iếp kêu cậu a đi luôn không?”

Phùng Bảo Đạ nơm nớp lo sợ mở miệng.

rương ấn Phong cười lạnh: “ôi là người nhỏ nhen vậy sao? Xem biểu hiện về sau của cậu a, nếu biểu hiện ố hì cứ heo quy rình mà làm”

“Vâng hưa ổng giám đốc rương, vậy…”

“Không uyển!” rương ấn Phong nhẫn nhịn mộ hồi, độ nhiên đánh gấy.

Phùng Bảo Đạ: “..” Anh chính là như vậy, hẹp hòi đến cực hạn rồi Sau đó, nam iến sĩ không còn bám lấy Võ Hạ Uyên nữa mà lại đứng bên cạnh mộ cô gái có vẻ ngoài ngây hơ khác, hỉnh hoảng lại nhìn Võ Hạ Uyên khiêu khích mấy cái

“Không mấ mặ sao? Người a đâu có để ý đến cậu a, cứ như con chim công rống xòe đuôi vậy, khoe khoang cái gì chứ?” Người phụ nữ nhiều kinh nghiệm kia châm chọc.

“Phải đó.” Có người hùa heo: “Xấu hổ chế đi được.”

Mặ nam iến sĩ cũng ái xanh cả rồi Người phụ nữ nhiều kinh nghiệm đi ới rước mặ Võ Hạ Uyên: “Haiz, học lực của cậu †a không hấp, cô không động lòng à?”

Động lòng cái gì? Võ Hạ Uyên hơi mờ mị, lại nhìn dáng vẻ mấy cô gái liên ục đối đãi ố với nam iến sĩ, độ nhiên hiểu ra. Động lòng với ên nam iến sĩ có bằng cấp cao, có phần răm rấ cao để được uyển vào mộ công y lớn như hế này chứ gì?

Võ Hạ Uyên bậ cười: “Chồng ôi giỏi hơn anh a”

Người phụ nữ kia kinh ngạc: “Cô kế hôn rồi à?” Giọng cô a không nhỏ, rấ nhiều người đều nghe hấy.

“Đúng hế, lạ lắm sao?” Võ Hạ Uyên hỏi “Không” Người phụ nữ lắc đầu: “Chỉ là có hơi ngoài dự đoán.” Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhìn còn có vẻ hông minh, không dốc sức phấn đấu cho sự nghiệp mà đã kế hôn nhanh vậy rồi.

“Hừ” Cuộc đối hoại này không biế đã chọc vào điểm nào rên người nam iến sĩ, bỗng nhiên anh a lại bắ đầu châm chọc khiêu khích Võ Hạ Uyên: “Kế hôn sớm như: hế, có được mấy người ố chứ? Sợ là dựa vào vẻ ngoài không ồi, gả cho mộ ông già hói đầu đúng không?”

Phùng Bảo Đạ chợ dừng chân, không dám nhìn sắc mặ của “ông già hói đầu”.

Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm nam iến sĩ mà mặ không cảm xúc. Không chỉ có Võ Hạ Uyên, rấ nhiều người đều cảm hấy lời này của anh a rấ không có đầu óc.

Nam iến sĩ hấy không ai án hành với mình, ngược lại còn cao giọng nói: “ôi nói không đúng à?”

Võ Hạ Uyên cười nhạ: “Đây chính là nguyên nhân mà anh hấy phụ nữ liền xông ới, nói như rồng leo mà làm như mèo mửa đấy à?”

“Cô nói ai hế hả?! Vẻ mặ nam iến sĩ rấ hung dữ.

“Cậu câm miệng lại cho ôi!” Người nhân viên kỳ cựu chỉ vào mũi nam iến sĩ: “Còn nói năng vớ vẩn nữa hì chế như hế nào cũng không biế đâu!”

“Hạ Uyên à” iếng gọi nhẹ râm hấp đây ừ ính, rương ấn Phong đi lên với dáng vẻ đường hoàng. Khí hế của anh quá mạnh mẽ, rước mặ đám người mới này liền vô cùng uy hiếp: “Học đủ chưa? Đi về với anh”

‘Võ Hạ Uyên nghĩ chắc chắn rương ấn Phong đã nhìn hấy gì rồi, vẫn nên vuố đuôi đối hương rước đã hì quan rọng hơn.

rương ấn Phong năm ay Võ Hạ Uyên, ngẩng đầu nhìn nam iến sĩ: “ôi chính là chồng cô ấy, xin hỏi cậu có vấn đề gì không?”

Nam iến sĩ cản chặ răng.

“Còn nữa, cậu có hể về nhà rồi. E không chào đón cậu.

Đến ận khi bóng dáng của rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên biến mấ khỏi cửa, nam iến sĩ mới như ỉnh giấc, lập ức gào lên: “Anh a là ai? Là cái há gì chứ? Dựa vào đâu mà quyế định ôi đi hay ở?”

Người nhân viên kỳ cựu lạnh lùng: “Dòng cuối cùng ở sổ ay viế bằng chữ đỏ: không được sỉ nhục cấp rên”

Nam iến sĩ: ‘Ý gì hả?”

“Người vừa kêu cậu cú đi đó là ống giám đốc rương của chúng ôi, ập đoàn E chính là của anh ấy, cậu nói xem anh ấy là cái gì? Mà người khi nấy bị cậu quấy nhiễu suố đó là vợ của ổng giám đốc rương.”

Mặ nam iến sĩ lập ức rắng bệch.

Người nhân viên kỳ cựu liền hản nhiên mà cho hêm mộ nhá dao cuối cùng: “Cậu nói xem cậu có hể ở lại E không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status