Phu nhân không dễ chọc

Chương 153



Ngồi rên xe, hấy rương ấn Phong vẫn lạnh mặ, Võ Hạ Uyên ném sổ ay nhân viên đi, ôm lấy cánh ay anh: “Vẫn còn giận à? Anh a không làm gì em mà”

“Nếu cậu a làm gì đó hậ hì o chuyện rồi đấy” rương ấn Phong liếc Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên cười, hôn anh mộ cái: “Biế rồi biế rồi, anh là ố nhấ”

‘Vẻ mặ rương ấn Phong hơi dịu đi mộ chú, đã hạ quyế âm sau này bấ kể Võ Hạ Uyên nói hế nào, anh cũng không để cô đến những chỗ như hế làm loạn nữa “rưa nay muốn ăn gÌ?”

‘Võ Hạ Uyên nghiêm úc nghĩ mộ hồi: “Đồ ây đi”

Điều này cũng lạ. Bình hường Võ Hạ Uyên hay chọn đồ ăn Việ Nam, khó có khi nào cô có hứng như hế, rương ấn Phong lập ức bảo Phùng Bảo Đạ lái xe đến nhà hàng đồ ây ố nhấ.

Võ Hạ Uyên biế chỗ này. Mộ miếng bí ế cũng bán giá rên rời, nhưng đến cũng đến rồi, hử xem vậy.

***

Bí ế lên bàn, Võ Hạ Uyên nếm hử mộ miếng, rấ ngon, ươi mềm vô cùng.

rong nhà ăn rang nhã, gần như không có mấy người, nghe âm nhạc nhẹ nhàng, âm rạng Võ Hạ Uyên liền hả lỏng.

“hưa quý khách, đây là rượu vang của anh” Bồi bàn đánh vỡ sự yên lặng ấy.

‘Võ Hạ Uyên nhìn về phía rương ấn Phong: “Anh gọi rượu vang à?”

rương ấn Phong: “Không gọi mà” Nói xong, anh nhíu mày quan sá bồi bàn: “Nhà hàng các anh đều hích để nhân viên đội mũ à”

Bồi bàn nghe vậy liền kéo hấp vành mũ xuống: “Vâng ” Mà bên viên mũ lộ ra mộ mái óc màu hạ dẻ nổi bậ.

‘Võ Hạ Uyên độ nhiên đứng dậy, đi đến sau lưng rương ấn Phong.

rương ấn Phong đưa mộ ay ra bảo vệ ‘Võ Hạ Uyên, cười lạnh: “Lê Minh Khanh, anh nhàm chán hế à?”

“Ồ, bị hai người phá hiện rồi” Bàn ay ái nhợ hon dài bỏ mũ xuống, để lộ ra mộ khuôn mặ đẹp đến chói mắ.

“Nếu anh đã ự đưa mình đến cửa hì ôi cũng không iện khách sáo nữa” Vẻ mặ rương ấn Phong độ nhiên rở nên lạnh lẽo.

“Khoan đã!” Lê Minh Khanh đưa ay lên: “ôi ới đây không phải muốn khiêu khích hai người, cũng không phải để gây phiền phức cho hai người.”

‘Võ Hạ Uyên hoài nghi nhìn Lê Minh Khanh.

Ăn mặc hành bồi bàn, lén lén lú lú iếp cận bọn họ, còn không phải khiêu khích? Không phải gây phiền phức?

“Nói đi, Phùng Ngọc Chi đó ôi đã đưa đến cửa cho hai người rồi, vậy mà các người lại hả cô a đi?” Lê Minh Khanh kéo ghế sang, ao nhã ngồi xuống. Dù là rang phục bình hường nhấ, nhưng ở rên người gã hì cũng mang vẻ vô cùng sang rọng.

“Quả nhiên là anh” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “in nhắn là do anh gửi?”

“Phải, đừng vội mắng người!” Lê Minh Khanh ró cho mình mộ chén rượu vang: “ôi đã biế kế hoạch của riệu Quang Khải với Ngô hùy Anh rồi, liên muốn mộ mũi ên rúng ba đích, kéo cả Phùng Ngọc Chi xuống luôn. Nhưng em yên âm đi, kế quả cuối cùng chắc chắn sẽ là riệu Quang Khải và Ngô hùy Anh ngã xuống, mà không phải là em và rần Anh hư. Người, ôi đã sắp xếp ổn hỏa cả rồi, ai biế rần Anh hư là người luyện võ.”

‘Võ Hạ Uyên vẫn không hiểu: “Anh ghé Phùng Ngọc Chỉ lắm à?”

Lê Minh Khanh nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Người ghé Phùng Ngọc Chỉ không phải là em à”

rái im Võ Hạ Uyên khẽ đập rậ mộ cái, mộ ý nghĩ chợ lóe lên, không kịp giữ lại.

“Bấ kể nói hế nào đi chăng nữa rương ấn Phong mở miệng: “Cảm ơn anh đã giúp ôi bớ việc” Vừa dứ lời, Phùng Bảo Đạ đã dẫn heo mộ đám vệ sĩ xông ới.

“Chậc” Lê Minh Khanh uống cạn rượu vang rong ly: ‘Lấy oán rả ơn mà” Gã đứng phấ dậy, bắ đầu đánh nhau với rương ấn Phong.

Vì lo ngại cho Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong vướng víu ay chân. Lê Minh Khanh nắm bắ sơ hở, hân người quẹo sang đánh về phía Võ Hạ Uyên, vẻ mặ rương ấn Phong lập ức hay đổi.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn sang Lê Minh Khanh, đáy mắ vô cùng bình ĩnh, giống như gã làm vậy hoàn oàn là nãm rong dự ính vậy.

Động ác của Lê Minh Khanh ngưng lại chốc lá.

rương ấn Phong đá mộ cái khiến gã bay ra, Lê Minh Khanh huận hế nhảy lui về sau đến bên cạnh cửa sổ. Gã nhìn Võ Hạ Uyên hậ sâu, con ngươi ối ắm không hấy ánh sáng. rước khi Phùng Bảo Đạ đuổi heo ới hì gã đã ung người nhảy xuống.

‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc, nơi này là âng mười ba đó!

Phùng Bảo Đạ đến bên cửa sổ nhìn xuống: “ổng giám đốc rương, có người iếp ứng, chạy rồi”

Sắc mặ rương ấn Phong không hay đổi. Lê Minh Khanh mà bị bắ được dễ dàng hì mới không bình hường. Đã qua mộ năm, người đàn ông đó lại iến bộ không í rồi.

“Ăn no rồi hả?” rương ấn Phong cúi đầu nhìn Võ Hạ Uyên.

“Ừ” Võ Hạ Uyên gậ đầu. rải qua sự việc như vậy, còn đâu âm rạng mà ăn uống nữa.

‘Võ Hạ Uyên không hiểu được, vì sao Lê Minh Khanh cứ muốn heo sá cô như vậy? Có sở hích đặc biệ? Bị âm hần biến hái? Cô vừa mấ ích quay về, Lê Minh Khanh lại xuấ hiện, gã bị điên à?!

rương ấn Phong quan sá Võ Hạ Uyên, hở dài: “uy anh cũng không muốn hừa nhận…

“Hả?” Võ Hạ Uyên chớp mắ mấy cái.

“Có hể là Lê Minh Khanh hích em”

rương ấn Phong ăn ngay nói hậ.

‘Võ Hạ Uyên giữ vẻ mặ không cảm xúc cả mộ lúc lâu: “Ban ngày ban mặ, có hể nào đừng kể chuyện kinh dị không?”

Sau đó mặc kệ rương ấn Phong khuyên bảo hế nào, Võ Hạ Uyên đều không nghe. Lê Minh Khanh hích cô, hế giới này điên rồi sao?

Nhưng nếu lời rương ấn Phong nói là hậ… Võ Hạ Uyên nghĩ, cô hậ sự là quá xui xẻo rồi.

Con người Lê Minh Khanh này, quái đản, cực đoan, nguy hiểm mà ràn đầy dục vọng.

khống chế. Bấ kể là làm người yêu hay bạn bè đều là đối ượng phải đá đi đầu iên.

“Đừng lo, mọi việc đã có anh, anh chỉ là muốn để em biế rõ rong lòng hôi.” rương ấn Phong ôm vai Võ Hạ Uyên: “Không phải em không hiểu được vì sao anh a lại quan âm đến em như vậy sao?”

“Là nhằm vào em!” Võ Hạ Uyên vùi đầu vào hõm cổ rương ấn Phong, có chú khổ SỞ.

rương ấn Phong không nói gì. Anh ghé ấ cả những người nhòm ngó đến Võ Hạ Uyên, khi phá hiện âm ư của Lê Minh Khanh, điều đầu iên anh nghĩ ới là làm sao đế nghiền xương đối phương hành ro. Nhưng dần dần, đến ngày hôm nay, cuối cùng anh cũng đã nhìn ra được mộ chú hận rọng và hối lỗi ừ rong mấy lần hành động của Lê Minh Khanh.

Lê Minh Khanh không phải là người chỉ cần ùy iện đã có hể đối phó được, rương ấn Phong nghĩ vậy, nhưng chỉ cần gã không có ác ý với Võ Hạ Uyên hì cũng có hế ạm hời ha hứ.

Sau khi về, Võ Hạ Uyên không đề cập gì đến Lê Minh Khanh nữa. Cô không muốn có bấ cứ liên quan gì đến đối phương nữa!

Chưa qua mấy ngày, Phan Bác hịnh đã dẫn vợ con đến cửa hăm hỏi, chính là ô Vân Phương và Phan Minh ú.

Mà cô của Phan Bác hịnh chính là vợ hai của ông ngoại Võ Hạ Uyên, chỉ có điều chưa sinh được con, cho nên sau khi bà chế, quan hệ giữa hai nhà cũng chỉ duy rì được đến hế hệ này hôi Nhà họ Phan cũng được coi là dòng họ lớn ở An Giang, ô Vân Phương ự cho là đã xây dựng ố quan hệ với Võ Hạ Uyên, ấ nhiên phải huận nước đẩy huyền mà leo lên cái cây o rương ấn Phong này chứ.

rương ấn Phong hấy Võ Hạ Uyên có vẻ rấ hích cô nhóc Phan Minh ú kia, liền để bọn họ ùy ý.

Phan Bác hịnh và rương ấn Phong đều là người làm ăn, nói chuyện mộ hồi liền bắ đầu nói ới chuyện phá riển công y. Võ Hạ Uyên cẩn hận quan sá mộ chú, Phan Bác hịnh nói năng khéo léo, dáng vẻ nghiêm chỉnh, không giống kiểu người sẽ đối xử hà khắc với con gái ruộ hay là bỏ mặc cho mẹ kế ngược đãi con gái. Vì hế, sau khi bọn họ nói chuyện xong, cô liền hỏi: “Cô Phan Minh Anh đâu?”

Ánh mắ ô Vân Phương hoáng chốc liền lạnh.

Phan Bác hịnh cười đầy vẻ iếc nuối: “Lần rước hội hoa rà, Minh Anh ngã xuống hồ, về nhà vẫn cứ số mãi, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại nên không đưa ới đây.”

uy nói vậy, nhưng vẻ mặ ông a cũng rấ lạnh nhạ, giống như đang nói về mộ người không quan rọng vậy.

“Nói đến đây, ôi muốn hỏi chú” rương ‘ấn Phong mở miệng: “Các ông có quen Phan Hựu Minh không?”

Đây là lần đầu iên Võ Hạ Uyên nghe ới cái ên Phan Hựu Minh này.

Bấ ngờ là sắc mặ của Phan Bác hịnh và ô Vân Phương đều hay đối Phan Bác hịnh hỏi vẻ hăm dò: “ổng giám đốc rương biế Phan Hựu Minh à?”

“Ừ” rương ấn Phong cũng không giấu giếm: “rước đây ừng có qua lại làm ăn mộ lần” Vì cảm giác đối phương đem lại cho người khác quá đặc biệ, cho nên anh liền ghi nhớ, vừa khéo cũng là họ Phan, là người An Giang nên anh đã suy nghĩ xem có phải người nhà họ Phan hay không. Nhìn ình hình rước mắ này hì hình như là phải rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status