Phu nhân không dễ chọc

Chương 158



Có lẽ là do ảnh hưởng của âm lý, Võ Hạ Uyên cảm hấy những người phụ nữ rong mấy bức ảnh này đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô xoa xoa cánh ay, nhìn ừng bức, ừng bức mộ.

Võ Hạ Uyên đếm đại khái mộ lần, có mười ba người phụ nữ, rong số đó còn chưa bao gồm cái ủ bếp cuối cùng.

‘Võ Hạ Uyên đứng hẳng dậy, chỉ liếc nhìn cái ủ bếp cuối cùng kia mộ cái, nhưng mộ ánh nhìn như vậy hôi đã khiến cô như bị sé đánh.

Hồi nhỏ, Võ Hạ Uyên bị đưa vào cô nhỉ viện, nhưng sau khi về nhà họ Võ hì Võ Đức Duy đã cho cô xem ảnh chụp của ba mẹ, mà người phụ nữ cuối cùng đứng rong ủ kính, nở nụ cười rạng rỡ rên ảnh đó, không phải chính là mẹ ruộ của cô sao?!

hấ hần mấ mấy giây, Võ Hạ Uyên lập ức đi ới cầm ảnh chụp lên, nhìn kỹ lại mộ lần, đúng là mẹ cô không sai.

***

Sao ảnh của mẹ cô lại xuấ hiện ở đây?

Nghĩ sâu hêm mộ chú, Võ Hạ Uyên nhấ hời lạnh cả sống lưng.

‘Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, cảm hấy ánh sáng mặ rời chiếu rọi lên hân mình như cũng mang heo hơi lạnh. Cô bước nhanh rời khỏi phòng, ìm được Phan Minh Anh ở rong phòng khách.

Phan Minh Anh đang cắ ỉa hoa, hấy vẻ mặ của Võ Hạ Uyên bấ hường, cô a hơi nhíu mày: ‘Làm sao hế?”

“Phan Minh Anh, cô hành hậ nói cho ôi biế đi, đến cuối cùng, những người phụ nữ rên ảnh đó ra sao rồi?” Võ Hạ Uyên khàn giọng hỏi.

Phan Minh Anh nghe vậy, cẩn hận nhìn quanh mộ vòng, ý bảo mấy người giúp việc đi ra ngoài cả đi, rồi mới nhẹ giọng mở miệng: “Sao độ nhiên lại nghĩ ới chuyện này?”

“Cô có hể nói sự hậ cho ôi biế không?”

Võ Hạ Uyên rấ bức hiế muốn biế.

Phan Minh Anh cắm hoa hồng đã cấ xong vào bình, vẻ mặ lạnh nhạ: “rước đây ôi vẫn luôn sống bên cạnh ô Vân Phương, điều này cô biế mà. ôi rấ í có liên hệ với ông a. Cụ hể hì cũng không rõ ràng lắm, nhưng ình cờ có nghe mộ người giúp việc ừng nói, đã đến nơi này, mộ là chế, hai là điên, nếu không hì không hể nào rời đi được”

rong đầu Võ Hạ Uyên như có hứ gì nổ ung ra ầm ầm. Gô ù ai mấ mộ hồi lâu rồi mới nghe được giọng nói của Phan Minh Anh mơ hồ vang lên: “Cô yên âm đi, chắc chắn rương ấn Phong đang ranh hủ ừng giây ừng phú để ìm kiếm cô. Nếu anh a hậ sự đến được đây, ôi có hể giúp cô ra ngoài.”

Võ Hạ Uyên đờ đẫn nói: “Cảm ơn”

Phan Minh Anh muốn đỡ Võ Hạ Uyên mộ cái, nhưng lại bị đối phương độ ngộ né ránh.

Cô a sửng số mộ chú, nhưng cũng không giận: “ự cô hãy cẩn hận mọi truyện đi. Ông †a không hể nào cứ không đụng vào cô mãi được đâu.”

Câu nói cuối cùng này đã kéo Võ Hạ Uyên quay về hiện hực. Bỗng nhiên, cô nghĩ ới mộ cách.

Phan Hựu Minh không sống hẳn rên đảo, nhưng cách hai ngày sẽ rở về mộ lần, lần này cũng không ngoại lệ. Chiều ối, mộ đám người giúp việc nhẹ giọng hô: “Xin chào ngài.”

ay Võ Hạ Uyên run lên, suý chú nữa đã ném đũa đi.

Phan Hựu Minh lập ức đi ới bên cạnh Võ Hạ Uyên, mộ bàn ay đặ lên vai cô: “hanh đang ăn gì hế?”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhìn hấy sự điên cuồng và si mê nơi đáy mắ của Phan Hựu Minh bắ đầu rở nên nồng đậm hơn ừng chú mộ.

Cô mỉm cười Ngay lập ức, Phan Hựu Minh bị rú hế cả linh hồn, cẩn hận dè dặ nói: “hanh?”

‘Võ Hạ Uyên ừng hấy người phụ nữ rên bức vẽ. Cô đã bắ chước nụ cười đó. Cô nghĩ Phan Hựu Minh cố chấp với “hanh” như hế, khi vẽ ra nhấ định là dáng vẻ mà ông a cho là đẹp nhấ Quả nhiên có hiệu quả.

“Anh heo em qua đây.” Võ Hạ Uyên đứng dậy, rong lòng vẫn run sợ. Phan Hựu Minh như mộ con rối bị giậ dây mà đi heo sau lưng cô, rên mặ là nụ cười dịu dàng nhấ.

Khi ới cửa căn phòng ảnh chụp kia, Phan Hựu Minh bỗng đè cửa phòng lại, giọng điệu lo lắng: “hanh à, vì sao chúng a lại phải đến đây?”

“Anh đừng sợ, em biế hế rồi” Võ Hạ Uyên đẩy ay Phan Hựu Minh ra, nhẹ giọng nói: “Em không rách anh”

Lời nói này giống như huốc an hần. Phan Hựu Minh ngoan ngoãn buông ra, đi heo Võ Hạ Uyên vào rong ‘Võ Hạ Uyên đi ới rước ảnh chụp của mẹ cô, rầm giọng hỏi: “Đây là ai? Anh còn nhớ không?”

Phan Hựu Minh nhìn chăm chằm bức ảnh mộ hồi, đầu iên là chậm rãi nhíu mày, rồi lại mỉm cười nhẹ: “Còn nhớ, đây là hình bóng hứ ư của hanh. Cô ấy giống hanh nhấ” Phan Hựu Minh nói những lời khiến Võ Hạ Uyên lạnh hấu ận xương, ông a đưa ay lên vuố ve ấm ảnh: “Nhấ là dáng vẻ lúc làm nũng này, đúng là giống hậ đấy. Anh nhìn qua mộ cái đã nhớ mãi không quên suố mộ hồi lâu.”

“Ông đã làm gì bà ấy rồi?” Võ Hạ Uyên gắn ừng chữ.

“Hả?” Phan Hựu Minh như đang lơ đãng.

“ôi hỏi, ông đã làm gì bà ấy rồi?” Giọng điệu Võ Hạ Uyên rở nên nặng hơn.

Phan Hựu Minh vẫn cười như cũ. Mộ lá sau, ông a gỡ khung ảnh xuống đưa ới rước mặ Võ Hạ Uyên, rong mắ không hề có nửa phần si mê và điên cuồng, mà là vô cùng sáng rõ, hậm chí con ngươi còn mang heo sự lạnh lẽo: “Cô có quan hệ gì với người này?”

Bàn ay Võ Hạ Uyên buông hống bên người độ nhiên nắm chặ lại. Phan Hựu Minh ỉnh rồi.

“Nếu ôi không phối hợp, cô ưởng cô có hể moi hông in ừ miệng ôi sao?” Phan Hựu Minh hơi ái mặ vì giận, nố ruồi lệ ở đuôi mắ ông a cũng giống như ánh sáng rên lưỡi dao, khiến ngũ quan ông a lập ức rở nên sắc bén.

“Ồ. Rõ ràng là ỉnh áo, lại hà sa vào rong mộng cũng không muốn đối diện với sự hậ sao?” Võ Hạ Uyên cười nhạo: “Đáng hương đến vậy à?”

“Cô gọi như vậy là đáng hương?” Phan Hựu Minh híp mắ.

“Nếu không hì sao?” Võ Hạ Uyên đầy vẻ khiêu khích: “hanh đi đâu rồi? Ông đã làm gì người a rồi?”

Câu này giống như đã ấn vào mộ công ắc, ia sáng sắc lạnh rong mắ Phan Hựu Minh chợ lóe, độ nhiên ra ay!

Mộ bàn ay o bóp chặ lấy cổ họng Võ Hạ Uyên, cô vừa liều mạng giấy giụa vừa giành lấy khung ảnh của mẹ mình về ay. Không khí dần rở nên loãng hơn, sau đó cô bị ông a ném sang mộ bên. iếp heo chính là mộ rận đấm đá như đá ảng rú xuống.

Võ Hạ Uyên căn răng nhãn nhịn. Cô hí vào mấy hơi, sau đó kéo ấm vải rắng bên cạnh ay mình xuống, gương mặ của hanh hình lình xuấ hiện!

“iếp ục đi! hanh đang nhìn ông đấy!” Võ Hạ Uyên quá.

Phan Hựu Minh chợ ngưng lại. Ông a giữ nguyên động ác muốn đá Võ Hạ Uyên, nhưng sau đó chậm rãi hu lại, rồi rong mắ lóe lên ánh sáng kỳ dị, đi ừng bước về phía bức vẽ: “hanh…

“Ông đã giế bà ấy!” Võ Hạ Uyên bình ĩnh hấp giọng nói: “Ông đã giế hanh!” Nếu.

không phải ự ay giế chế người phụ nữ mình yêu hương nhấ hì làm sao lại đến mức điên rồ mấy năm nay?

“Không phải ôi! ôi không có!” Phan Hựu Minh ôm bức ranh gào hé: “ôi yêu cô ấy như vậy, rõ ràng ôi yêu cô ấy như vậy. Nhưng vì sao… vì sao cô ấy lại hích người đàn ông khác? Còn sinh con dưỡng cái cho người đàn ông đó? Vì sao?”

rong lòng Võ Hạ Uyên lạnh xuống, không dám ưởng ượng rố cuộc Phan Hựu Minh đã làm gì. Cả người cô đều đau, vịn vào ủ kính mà đứng lên. Ngoài cửa vang lên iếng bước chân. Võ Hạ Uyên nhìn xung quanh, hấy rên chiếc bàn nhỏ có đặ mộ bức ượng rang rí bằng đồng. Cô không hề nghĩ ngợi, cầm bức ượng lên rực iếp đập vào đầu Phan Hựu Minh!

Phan Hựu Minh rợn rừng mắ nhìn về phía Võ Hạ Uyên, sau đó rên rán uôn ra mộ dòng máu, cuối cùng ngã ‘rầm” mộ iếng xuống đấ.

Cửa phòng bị đẩy ra, nhận lấy ánh mắ khiếp sợ của Phan Minh Anh và đám người giúp việc, Võ Hạ Uyên ném ượng đồng đi, nhẹ nhàng hản nhiên nói: “Yên âm, lực ay ôi có chừng mực, chưa chế đâu”’ Chỉ là đập chưa hoải mái, cái ên điên này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status