Phu nhân không dễ chọc

Chương 159



“Cô có biế cô đang làm gì không?” Khi Phan Minh Anh xông vào phòng ngủ, Võ Hạ Uyên đang ngồi rên giường hoa huốc, Phan Hựu Minh ra ay không nhẹ, cánh ay và rên chân cô có rấ nhiều chỗ bầm ím, nhìn hơi đáng sợ. hấy Võ Hạ Uyên như vậy, Phan Minh Anh lập ức nín hỉnh.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu liếc nhìn Phan Minh Anh mộ cái: “Nói đi, sao không nói iếp nữa?”

Phan Minh Anh ưởng Phan Hựu Minh muốn xâm phạm Võ Hạ Uyên, nhấ hời cũng có chú nghẹn lời. Cô a nghĩ mộ hồi rồi hạ giọng: “rước nay còn chưa có ai dám làm chuyện này với ông ấy đâu”

“Mộ ên súc vậ hôi” Võ Hạ Uyên hản nhiên nói: “ôi không ngại làm người đầu iên”

“ên súc vậ mà cô nói là ba ôi đấy” Phan Minh Anh lạnh giọng.

‘Võ Hạ Uyên cũng không để âm lắm: “Vậy hì hậ xin lỗi”

***

“ôi cũng không biế nên giúp cô hế nào”

Phan Minh Anh ngồi xuống bên giường: “Chờ Phan Hựu Minh ỉnh lại rồi, ông ấy nhấ định sẽ ính sổ với cô!”

“ính đi, ông a còn giế ôi được chắc?”

Võ Hạ Uyên cười lạnh: “hực ra ông a đã sớm biế ôi là ai rồi đúng không?”

“Phải, cô là người phụ nữ của rương ấn Phong, ông ấy không dám giế cô. Nhưng ông ấy có cả hàng ngàn cách để đối phó với cô đấy!”

Võ Hạ Uyên nhìn ảnh của mẹ mình ở đầu giường mộ cái, bình ĩnh nói: “ôi không sợ đâu”

Phan Minh Anh cũng chú ý ới, cô a vô cùng kinh ngạc: “Kia là…”

“Có lẽ năm đó Phan Hựu Minh chính là đầu sỏ gây nên chuyện hại ôi an nhà ná cửa.” Võ Hạ Uyên cười với Phan Minh Anh: “Cô nói hử xem, là ai muốn ìm ai ính số?”

uy là nói vậy, nhưng giờ Võ Hạ Uyên bị cô lập mộ mình, giống như Phan Minh Anh đã nói vậy, Phan Hựu Minh muốn đối phó cô hì có cả hàng ngàn cách.

Đêm đó, Võ Hạ Uyên đã bị đưa đi. Lúc ấy, sắc rời u ối, cô xoay người nhìn lên rên lầu mộ cái, Phan Hựu Minh cũng đang nhìn chăm chăm cô. Người đàn ông quay lưng về phía ánh đèn, không phân rõ được vẻ mặ, nhưng Võ Hạ Uyên lại có hể cảm nhận được ầm mắ lạnh băng hung ác kia.

“Đi!” rở hành ù nhân, đám vệ sĩ cũng không còn khách sáo với cô nữa. Mộ ên rong số đó hung hăng đẩy Võ Hạ Uyên mộ cái.

rên người Võ Hạ Uyên còn đau, lảo đảo hai bước, sau đó bên môi ràn ra mộ nụ cười đầy châm chọc. Cô đã đánh Phan Hựu Minh bị hương, đối phương ức giận đến hế rồi, vì sao không rực iếp giế cỡ? Chắc hẳn là dáng vẻ này của cô đã vô ình rùng khớp với “hanh” rong mộ khoảng hời gian nào đó phải không?

‘Võ Hạ Uyên nói không sai, đúng là mộ người đàn ông đáng hương.

Sau khi ngồi lên máy bay, Võ Hạ Uyên đã bị vải đen che khuấ âm mắ, rồi cánh ay đau nhói mộ cái, ý hức rấ nhanh đã rơi vào ối ăm.

Đến khi ỉnh lại, ánh đèn chói lóa kích hích khiến Võ Hạ Uyên không mở nổi mắ, bên ai là ừng đợ iếng kêu lên kinh ngạc liên iếp. Nhấ hời, cô không phân rõ được mình đang ở đâu “Nhố cô a vào rong!” Có người lạnh giọng dặn dò.

Võ Hạ Uyên để mặc hai người đàn ông đẩy cô vào rong mộ chiếc lồng sắ o. Cô cúi đầu, che đi ấ cả cảm xúc.

“Nghe này” Người đó ngồi xổm rước mặ ‘Võ Hạ Uyên, cách mộ chiếc lồng sắ mà hấp giọng nói với cô: “Ông chủ nói, đến khi nào cô nhận sai hì ông ấy sẽ đưa cô về” hấy Võ Hạ Uyên không phản ứng gì, đối phương khuyên nhủ: “Sao phải hế? Giấy giụa rõ ràng còn chẳng băng cứ sống rong mơ hồ, ăn ngon mặc đẹp iền ài vô ận, những gì các cô muốn không phải chỉ là mấy hứ này sao?”

Võ Hạ Uyên khẽ cười: “Cú đi!”

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạ!” Đối phương hừ lạnh mộ iếng rồi nhanh chóng rời khỏi.

‘Võ Hạ Uyên hiếu rồi. Phan Hựu Minh làm vậy là muốn ép cô vào khuôn khổ, làm cho cô cam âm ình nguyện rở hành cái bóng của “hanh”, không còn mang lòng phản kháng.

nữa. Nếu không cô sẽ giống như bây giờ, bị nhố rong mộ chiếc lồng, ngay cả nhân quyền ối hiểu cũng đều không có. Cũng không biế iếp heo đây sẽ xảy ra chuyện gì, có hể đây chính là mộ rong số những biện pháp của Phan Hựu Minh, nhưng Võ Hạ Uyên không quan âm.

Chỉ cần nghĩ đến mỗi mộ phú rôi qua, khoảng cách giữa cô và rương ấn Phong lại gần hêm mộ chú, dũng khí ừ đáy lòng liền cuồn cuộn rào dâng không ngừng.

“Đến cô a rồi”

Bên ngoài chiếc lông sắ đều bị rùm lên mộ lớp vải đen, sau đó có người khiêng lồng lên, đi mộ đoạn rồi lại hạ xuống.

“Nghĩ kỹ rồi hì có hể kêu dừng bấ cứ lúc nào” Cuối cùng, người đó bỏ lại mộ câu.

Nghe iếng hoan hô ràn ngập chờ mong bên ai, Võ Hạ Uyên đã có chú phản ứng lại rồi. Hình như cô đang ở rong mộ buổi đấu giá.

Miếng vải đen bị MC kéo xuống rong khi đang hào hứng giảng giải, Võ Hạ Uyên nhắm mắ lại heo bản năng. Đến khi mở mắ ra lại, cô phá hiện mình đã hực sự rở hành “vậ đấu giá”. Phóng mắ nhìn ra xung quanh, ừng hàng người cả nam lẫn nữ mặc ây rang giày da, còn có lễ phục váy dài, đều đang đeo mặ nạ, hoặc đánh giá hoặc kích động mà nhìn cô, phần nhiều là người nước ngoài.

Dưới ánh đèn sáng ngời, cô gái xinh đẹp uyệ rần gầy yếu mảnh mai năm rong lồng, đối với mấy người đàn ông mà nói, kích hích hị giác là uyệ đối. Đôi mắ ựa nước hồ như chứa cả mộ dải ngân hà, lại vô cùng bình ĩnh, làn da rắng nõn đến nỗi khiến người khác ham muốn, còn có gương mặ rắng hồng kia, hôn lên hì sẽ có mùi vị gì nhỉ?

Không đợi MC uyên bố, mộ số người đã bắ đầu giơ hẻ.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, phá hiện được bóng dáng Phan Hựu Minh rong mộ góc ở khu khách quý rên lầu hai. rên đầu người đàn ông đó quấn băng khiến cô cảm hấy vô cùng hả giận.

‘Võ Hạ Uyên ung dung hản nhiên nhìn xuống dưới sân khấu, nhanh chóng ìm mộ người có hể giúp đỡ mình.

Phan Hựu Minh muốn mượn cơ hội này sỉ nhục cô, đánh cho cô an ác, nhưng suy ính ố đẹp đó e là đã sai rồi. Nếu ở rên hòn đảo biệ lập kia, có lẽ Võ Hạ Uyên sẽ hậ sự hế cách, nhưng ra khỏi đảo rồi, lại có nhiều người như vậy, cơ hội rốn hoá của cô lập ức ăng lên rấ nhiều!

Chỗ ngồi ở đây cũng có phân cấp bậc ôn quý, ừ cao đến hấp, ừ rước ra sau, càng cao càng gần hì ấ nhiên là càng có quyền hế.

rên đầu Phan Hựu Minh còn có mộ ầng nữa, người ở đó mới có hể có ư cách ranh giành với Phan Hựu Minh Ở giữa ầng ba có mộ người đàn ông đang ngồi, mặ nạ màu vàng kim vẽ nên cánh mũi đẹp đẽ của người đó. Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu nhìn rượu vang rong ly, không hề có chú hứng hú nào với Võ Hạ Uyên.

Những chỗ ừng bị Phan Hựu Minh đánh hơi nhói đau, Võ Hạ Uyên vịn lồng sắ đứng dậy, rong iếng hò reo kinh ngạc của mọi người, người đàn ông đó rủ mắ nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắ mong mỏi của Võ Hạ Uyên.

‘Võ Hạ Uyên há miệng, giống như đang nói mộ câu. Ánh mắ người đàn ông độ nhiên sáng ngời, ngồi hẳng người dậy.

‘Võ Hạ Uyên hấy có hiệu quả, lại nói hêm mộ câu.

Người đàn ông cong khóe môi, bỏ ly rượu rong ay xuống, vãy ay với rợ lý phía sau.

Giây iếp heo, rợ lý rực iếp bậ hẻ đỏ lên Mộ ràng iếng reo ồ lên.

uy Võ Hạ Uyên không biế điều này có ý nghĩa gì, nhưng hấy không ai giơ hẻ lên nữa, hậm chí có mộ vài người sợ hãi mà nhìn về phía người đàn ông đó, cô liền hiểu mình đã không in nhầm người!

Người đàn ông kia là người nước Pháp.

uy đeo mặ nạ, nhưng Huy chương rước ngực đã làm lộ ra hân phận của anh a. Huy chương kia là biểu ượng của mộ ông giáo vô cùng nổi iếng ở nước Pháp. Năm đó, khi học iếng Pháp, Võ Hạ Uyên may mắn được ìm hiểu không í phong ục ở nước Pháp, không ngờ lại hậ sự dùng ới.

€ó văn hóa, đi khắp hiên hạ hì không sợ.

Câu nói này vẫn rấ có Phan Hựu Minh ngồi rên lầu hai độ nhiên đứng dậy. Ông a kinh hãi liếc nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái, sau đó vội vã lao xuống lầu Võ Hạ Uyên cười lạnh, giờ đổi ý sợ là đã quá muộn rồi.

Quả nhiên, ở cầu hang, Phan Hựu Minh đã sắp bắ đầu cãi nhau với mộ nhân viên làm việc rồi, nhưng đối phương chỉ lắc đầu không ngừng.

“Ngài không hể đưa cô ấy đi được! Cô ấy là của ôi!’ Phan Hựu Minh chợ quá lên bằng iếng Pháp.

Hội rường hoáng chốc rơi vào im lặng.

‘Võ Hạ Uyên nhẹ giọng rả lời: “ôi không phải”

Người đàn ông không nhìn Phan Hựu Minh, con ngươi màu xanh lam hẫm của anh ấy bao vây lấy Võ Hạ Uyên ừng chú mộ. Sau đó, anh ấy đứng dậy, đi xuống lầu, cuối cùng đứng rên sân khấu, nhìn Võ Hạ Uyên rong lông: “Cô là ai?”

“Anh đã mua được ôi” Võ Hạ Uyên rả lời.

hậ sự là mộ câu rả lời đầu cơ rục lợi.

Chỉ là mua được, không phải huộc về. Đáy mắ người đàn ông hoáng lướ qua vẻ hứng hú: “Đi với ôi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status