Phu nhân không dễ chọc

Chương 162



Võ Hạ Uyên ìm được hợ làm vườn của biệ hự, bắ con rắn này lại. hiếu niên chỉ chừng hai mươi uổi, nhìn Võ Hạ Uyên mà chầm chậm đỏ mặ.

‘Võ Hạ Uyên chưa ừng nấu canh rần bao giờ, nhưng làm heo hướng dẫn hì mùi vị nấu ra cũng rấ hơm, chỉ là cô khá e ngại khi cho hứ này vào miệng, nên không ăn. Phạm Đình Cảnh ăn xong rồi mới phản ứng lại, hơi nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì? Sao cô không đụng vào vậy?”

‘Võ Hạ Uyên ăn ngay nói hậ: “hị rắn, đồ cực bổ đấy, nhưng phụ nữ ăn vào không ố lắm” Câu cuối chỉ là bịa ra mà hôi.

Nhưng Phạm Đình Cảnh in, anh ấy gậ đầu: “Vậy ôi kêu phòng bếp kiếm hêm í rắn nữa ới Võ Hạ Uyên nhìn Nina sắc mặ răng bệch, mỉm cười đáp: “Ù Nếu đổi mấy năm rước, hiệ hòi này chắc chắn Võ Hạ Uyên sẽ không chịu.

Nhưng nay không giống xưa, cấp bậc của Nina cũng không đáng cho cô để vào mắ, chẳng qua là chú cảnh cáo nhỏ khi ghen uông ranh giành mà hôi.

Mà sau khi ăn cơm xong, biệ hự liền nghênh đón mộ ‘vị khách” ới. Hai vệ sĩ đều không ngăn cô a lại, sau khi bị đối phương kiên quyế xông ới hì lúng úng hấp hỏm mà nhìn về phía Phạm Đình Cảnh.

***

Phạm Đình Cảnh hơi ngẩng đầu lên: “Đồ vô dụng, lui xuống hế đi”

Đó là mộ người phụ nữ ăn mặc vô cùng hời hượng inh ế, ước chừng khoảng hai mươi uổi, óc ngắn đầy vẻ rưởng hành, khuyên ai hình ròn màu vàng rên ai phá ra ánh sáng sắc bén. Cô a nhìn nhanh Phạm Đình Cảnh mộ cái rồi căm ức mà nhìn Võ Hạ Uyên đang ngồi đối diện Phạm Đình Cảnh.

Võ Hạ Uyên không đổi sắc mặ, đứng dậy, định ìm cớ rời đi.

“Đứng lên làm gì? Ngồi đó đi!” Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ vang lên, ấn vai ‘Võ Hạ Uyên xuống Võ Hạ Uyên nhíu mày, nghiêng người né ránh ay của cô a. Cô rấ ghé sự đụng chạm mang heo hù địch này.

Cô gái chú ý ới động ác của Võ Hạ Uyên, ức giận đến nỗi cười lạnh mộ iếng: “Sao? ôi chưa gây phiền phức cho cô, ngược lại cô ghé bỏ ôi rước rồi à?2”

“Cô muốn gây phiền phức gì cho cô ấy?”

Phạm Đình Cảnh nói xong, liếc Võ Hạ Uyên mộ cái, hấy dáng vẻ cúi đầu ủi hân vô cùng của cô liền muốn cười.

iếp xúc sắp được mộ uần, đã sớm để anh ấy nhìn rõ được bản chấ của Võ Hạ Uyên.

Cô gái này là điển hình cho kiểu người ẩm ngẩm ầm ngâm mà đấm chế voi. Có điều so với Võ Hạ Uyên hì anh ấy càng không hích người rước mắ này hơn, cho nên nói giúp Võ Hạ Uyên hai câu rồi không nói gì nữa.

Nhưng đối với người phụ nữ này, ấ cả những điều ấy đau như dao đâm vào ận xương ủy. Khuôn mặ cô a có chú vặn vẹo, á: ‘Charson! Em là vợ chưa cưới của anh “Rấ nhanh sẽ không phải nữa rồi” P Đình Cảnh dựa người về phía sau, vẻ mặ ngạo: “Lần rước ừ hôn ba không đồng ý, nhưng lần này ôi đã nghĩ ra cách khiến ông ấy đồng ý rồi”

hoáng chốc mặ cô gái kia đã không còn chú máu, như nháy mắ đã già đi vài uổi, ngay cả bả vai cũng hơi suy sụp. Mộ lúc lâu sau, cô a nhẹ giọng nói: “Anh không hích em đến hế à?”

Bộ dạng này nhìn có vẻ hơi đáng hương.

“ừ rước nay chưa ừng hích”’ Phạm Đình Cảnh hản nhiên iếp lời ‘Võ Hạ Uyên lại nhận hức được rình độ EQ hấp của Phạm Đình Cảnh. Cho dù không hích, nhưng rố cuộc hì đối phương cũng là con gái, uyến chuyển chú đi chứ.

“Liliane, cô về đi” Không biế Phạm Đình Cảnh nghĩ ới chuyện gì, vẻ mặ hơi hòa hoãn lại mộ chú, hở dài nói: “Đừng đến đây nữa”

“Là vì người phụ nữ này sao?” Ánh nhìn hù hận của Liliane dừng lại rên người Võ Hạ Uyên.

“Cô đừng nhãm vào cô ấy!” Vẻ mặ Phạm Đình Cảnh lạnh lùng: “ấ cả những chuyện rước đó ôi có hể không ính oán, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn, Liliane ạ”

Liliane hí sâu mộ hơi: “ố, rấ ố” Nói xong câu này, cô a liền rời đi mà không quay đầu lại.

Võ Hạ Uyên vỗ rán. Phạm Đình Cảnh càng như vậy, Liliane sẽ lại càng ghen ghé cô, còn nữa… Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn về phía Nina.

Rõ ràng Liliane ới hỏi ội, mục iêu vừa bắ đầu đã đặ lên người cô, sao cô a lại biế được?

Nina biế rõ ính ình của Liliane nên mới nghĩ cách iế lộ điều này cho đối phương biế.

Nina cho rẵng mình làm việc rấ kín kẽ, nhưng lúc này bị Võ Hạ Uyên rừng mắ nhìn, lông ơ sau lưng đều dựng đứng cả lên rồi!

Mấy ngày sau đó, Võ Hạ Uyên vẫn luôn có chú inh hần không yên.

ối nay, khi Liliane dẫn người xông vào, Phạm Đình Cảnh không có ở đó. rong biệ hự chỉ có lác đác mấy người hầu, căn bản không ngăn được cô a. Liliane chạy hẳng đến phòng Võ Hạ Uyên, giống như đã nắm rõ mọi truyện rong lòng bàn ay vậy.

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Lúc đó, Võ Hạ Uyên đang dọn dẹp quần áo, sau khi nhìn hấy Liliane, sự bấ an rong lòng cô rơi rụng xuống, kín đáo hở dài mộ hơi.

“Cô Liliane” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng mở miệng.

Liliane mặc váy đen bó sá người, bên ngoài khoác mộ chiếc áo khoác rộng màu kaki, chững chạc mà khí hế. Cô a đi vòng quanh Võ Hạ Uyên mộ vòng, cười nhạo: “Cô bình ĩnh như vậy là chắc chẳn ôi không dám làm gì cô sao?” rong khi nói, sự oán hận rong mắ cô a đã nhanh chóng ràn ra: “Hay là nói, ỷ vào sự yêu mến của Phạm Đình Cảnh, có chỗ dựa nên không sợ hãi?”

“Phạm Đình Cảnh không hích ôi” Biế đối phương nghe không lọ ai, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn giải hích: “Anh a hích đồ ăn ôi nấ “Sau đó cô liền nghĩ dựa vào điểm đó mà leo lên giường anh ấy?” Liliane hé chói ai.

“Không phải, ôi..” Võ Hạ Uyên còn chưa nói xong, Liliane đã vung mộ cái á vào mặ cô, dùng lực rấ mạnh khiến Võ Hạ Uyên không khỏi lui về sau mấy bước.

“Bắ cô a lại cho ôi!” Liliane quá lên với vệ sĩ phía sau.

Võ Hạ Uyên bị đưa ới phòng ắm gần đó.

Khi nhìn hấy bồn ắm lớn kia, bước chân Võ Hạ Uyên cũng chậm lại heo bản năng. Liliane inh mắ phá hiện, cô a mỉm cười bảo cấp dưới: “Đố đầy nước vào bồn ắm”

‘Võ Hạ Uyên bỗng nhìn về phía Liliane “Cô rấ sợ cái này đúng không?” Nụ cười của Liliane ngập ràn ác ý: “Cô có biế điều ôi nói là gì không?”

Giây phú bị ném vào rong bồn ắm, sự sợ hãi iềm ẩn rong cơ hể hi nhau ràn ra, Võ Hạ Uyên bức hiế muốn hí hở được không khí, nhưng vừa ngoi đầu lên đã bị người khác ấn xuống. Nước văng khắp nơi rong bồn ắm, Liliane lạnh mặ đứng ở cửa nhìn.

Năm đó rơi xuống vách núi, chìm rong biển lớn, cảm giác ngạ hở mãnh liệ đó khiến ‘Võ Hạ Uyên dốc sứ rốn ránh, không muốn nhớ lại mộ lần nào hế. Đến khi được Võ Đức Duy cứu về, cô đã không còn hói quen ngâm mình rong bồn ắm lớn nữa, ngay cả hạng mục bơi cũng không ham gia. Sau này, rương ấn Phong biế được, mỗi lần làm chuyện đó xong, dù có ắm rong bồn ắm lớn cũng sẽ ôm lấy cô ừ phía sau, ôm hậ cl không để cô cảm nhận mộ chú sợ hãi nào.

Mà hiện giờ, cô mộ hân mộ mình.

Võ Hạ Uyên độ nhiên phá ra iếng nức nở rấ nhỏ ừ rong cổ họng. Âm hanh này đã khiến Liliane vui sướng. Cô a nhẹ nhàng vỗ ay, người đang giữ Võ Hạ Uyên liền buông lỏng ra Võ Hạ Uyên như người đuối nước, nắm chặ hành bồn ắm không buông. Cô cho rãng có hể đối đầu với Liliane mộ chú, ai biế ngay ừ đầu đã bị đối phương nắm được điểm yếu.

“hì ra cô chỉ có chú bản lĩnh đó hôi à”

Liliane đi ới bên cạnh Võ Hạ Uyên: “Vậy hì iếp heo đây cô phải làm sao?”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhìn chãm chăm Liliane: “Món nợ này ôi nhấ định sẽ ính sổ với cô. Cô nhớ lấy!” Cô như đang nói cho.

Liliane nghe, càng như nói cho chính mình nghe.

Liliane bị màu đen nồng đậm rong mắ Võ Hạ Uyên dọa cho sợ, sau đó liền nổi giận quá lên: “Đến nước này rồi cô còn cứng miệng! Ra ay!

Mộ người đàn ông mạnh mẽ úm căm Võ Hạ Uyên, chấ lỏng nóng rực chảy vào rong cổ họng. Võ Hạ Uyên liều mạng muốn nhổ ra, nhưng vẫn nuố xuống hơn nửa. Cô cảm giác mộ lớp da rên cổ họng cũng bị xé rách rồi, khụ mộ iếng, mùi máu ươi đầy miệng: “Cô..” Võ Hạ Uyên đè cổ mình lại: “Cô làm gì vậy hả?” Mộ câu cuối cùng, rố ràng là cô gào lên.

Nhưng giọng nói lại hấp đến nỗi không hể nghe hấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status