Phu nhân không dễ chọc

Chương 163



Lần này Liliane vừa lòng rồi, lại khôi phục vẻ cao ngạo không ai bì nổi: “Biế cái miệng này của cô giỏi nói, đôi ay này giỏi làm, ôi đều sẽ hủy hế, xem cô làm hế nào!”

Lại có mộ vệ sĩ cầm gậy bóng chày đi vào, mộ người khác vớ Võ Hạ Uyên ừ rong bồn ắm ra, sau đó ấn chặ hai ay cô xuống.

‘Võ Hạ Uyên lập ức hiểu ra, rong lòng kinh hãi, dốc oàn lực bắ đầu giấy giụa!

“Mau đè cô a xuống!” Liliane quá.

Võ Hạ Uyên có giấy giụa như hế nào cũng không phải đối hủ của hai người đàn ông. Cô uyệ vọng quỳ rên mặ đấ, cổ ay không giấy ra được, mắ mở rợn rừng nhìn người đàn ông giơ cao gậy bóng chày lên muốn đập xuống mu bàn ay mình.

‘Võ Hạ Uyên đỏ bừng mắ, hung hăng nhìn chăm chăm Liliane, hông điệp ruyền ới rấ rõ ràng: Hoặc là hôm nay cô giế chế ôi, bằng không ngày sau ôi sẽ rả lại gấp mười lân!

***

Liliane mím môi do dự mộ hoáng, sau đó vẻ mặ ối sầm, dần bình ĩnh lại. Giống như đã hạ quyế âm gì đó, cô a lạnh giọng nói: “Ra ay!”

‘Võ Hạ Uyên nhắm mắ, đợi chờ đau đớn ràn khắp oàn hân.

Nhưng không có.

Có người kêu lên mộ iếng, ngay sau đó sự kìm giữ ở cổ ay lập ức biến mấ.

‘Võ Hạ Uyên còn chưa kịp phản ứng lại hì đã được mộ người úm lấy điên cuồng chạy đi. Võ Hạ Uyên sửng số mấ mấy giây, ham muốn sống mãnh liệ khiến bước chân cô không hề ngừng nghỉ. Sau đó cô mới nhận ra người cứu cô chính là hợ làm vườn kial “Bắ lấy bọn họ!” iếng quá ức giận của Liliane vang lên sau lưng ‘Võ Hạ Uyên càng chạy nhanh hơn.

Nhưng vào giây phú sắp xông ra khỏi cửa lớn, cô đụng phải mộ người. hân hể đối phương không nhúc nhích, không chú do dự mà đẩy Võ Hạ Uyên ra, Võ Hạ Uyên lập ức bị ngã xuống đến choáng váng.

“Các người đang làm cái gì vậy?” Mặ Phạm Đình Cảnh như sương lạnh, rong con ngươi màu lam ngập ràn băng giá Liliane không ngờ Phạm Đình Cảnh quay về nhanh như vậy. Cô a động não mộ chú, độ nhiên chỉ vào Võ Hạ Uyên và người hợ làm vườn, nói: “Bọn họ muốn bỏ rốn!”

Võ Hạ Uyên: “..

Người hợ làm vườn quỳ “bộp” mộ iếng xuống đấ, rên mặ úa mồ hôi lạnh, ra sức lắc đầu: “ôi không có!”

rong lòng Liliane cuống lên, cũng không quan âm được nhiều hơn nữa, liên iếp hắ nước bẩn lên người hợ làm vườn: “Còn dám nói không cớ? Anh dẫn heo cô a chạy đi, bao.

nhiêu người ở đây đều nhìn hấy rồi!”

“Đó là vì cô muốn đánh àn phế ay của cô ấy!” Người hợ làm vườn cãi lại.

“Đồ đê iện này…

“Câm miệng!” Phạm Đình Cảnh lạnh giọng cắ ngang. Anh liếc nhìn hợ làm vườn mộ cái rồi nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Nói đi”

Võ Hạ Uyên há miệng, nhưng chỉ có hể phá ra âm hanh “a, a”, lại còn sứ mẻ không rọn vẹn, Phạm Đình Cảnh độ nhiên hay đổi sắc mặ.

Anh a hơi cúi người xuống: “Cổ họng cô làm sao vậy?” Nói xong câu này, Phạm Đình Cảnh mới chú ý cả người Võ Hạ Uyên đều ướ sũng. Dù là quần áo người giúp việc rấ dày cũng không che lấp được dáng người đẹp đề của cô. Nhưng Phạm Đình Cảnh không có âm rạng hưởng hức, anh ấy cởi áo khoác lên người Võ Hạ Uyên, rực iếp bế cô lên, sau đó rầm giọng dặn dò quản gia phía sau: “Gọi bác sĩ gia đình ới đây”

‘Võ Hạ Uyên úm lấy vạ áo Phạm Đình Cảnh, nỗi sợ hãi sâu sắc rào dâng. Phạm Đình Cảnh về hì cô an oàn rồi, nhưng giọng nói của cô… Cô không muốn cả đời đều không nói được nữa!

“Charson, em…” Liliane sợ rồi. Mộ khi chuyện hôm nay hành công, Võ Hạ Uyên sẽ hoàn oàn biến mấ, cho dù sau đó Phạm Đình Cảnh có biế được là cô a làm hì có hể hế nào? Sau lưng cô a có cả dòng họ, há lại là mạng của mộ nữ giúp việc có hể lay động được?

Nhưng lại cứ bị Phạm Đình Cảnh phá vỡ…

“Giờ ôi không đụng ới cô, cô về nói với ba và ông nội cô, kiên nhẫn đợi ôi đến hỏi hăm đi” Phạm Đình Cảnh gắn ừng chữ: “Mà loại phụ nữ như cô, cả đời này cũng đừng hòng bước vào gia ộc Neville ôi nửa bước!”

Liliane hoảng sợ rợn ròn mắ: “Anh nói gì? Charson, anh nói rõ ra đi! Charson!”

iếng chấ vấn chói ai của Liliane biến mấ rong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại Cô a ra sức đập mấy cái, sau đó hì hoàn oàn không còn động ĩnh gì nữa.

“Nói chuyện với ôi đi” Phạm Đình Cảnh đặ Võ Hạ Uyên lên giường, cẩn hận chăm chú nhìn cô.

‘Võ Hạ Uyên hử mấy lần, nhưng cảm giác cổ họng như bị mộ miếng bọ biển làm ắc lại, giọng nói bị lạc đi, còn mang heo cảm giác sưng ấy khó nói hành lời.

“Được rồi được rồi” Phạm Đình Cảnh lắc đầu: “Đừng dùng sức nữa, đợi bác sĩ đến khám xem sao.”

Rấ nhanh, bác sĩ gia đình đã ới. Ông a kiểm ra cẩn hận cho Võ Hạ Uyên mộ lần rồi dùng iếng Pháp hấp giọng nói: “hanh quản bị ổn hương, chắc là đã nuố huốc có ính ăn mòn cực mạnh. Ý kiến của ôi là đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm ra oàn diện, huận iện rửa ruộ mộ lần.

Phạm Đình Cảnh không ngờ lại nghiêm rọng như vậy, lập ức đưa Võ Hạ Uyên đến bệnh viện.

Sau khi rửa ruộ và kiểm ra xong, Võ Hạ Uyên khó chịu năm rên giường bệnh, nước mắ rưng rưng rong hốc mắ lại bị cô ra sức kìm nén lại. Khóc ở đây không có ý nghĩa gì cả, những hiệ hòi khổ sở này cô chỉ muốn nói cho rương ấn Phong nghe.

Ở bên kia, rương ấn Phong kiên nhẫn chờ hơn nửa háng rố cuộc cũng đã đợi được in ức của Võ Hạ Uyên, nhưng khi nhìn hấy anh lại đập hế mộ nửa số đồ đạc rong phòng.

Phùng Bảo Đạ đứng bên cạnh kinh hồn bạ vía. Anh a chưa bao giờ hấy ổng giám đốc rương ức giận kinh khủng như vậy. Cho dù là khi bà chủ vừa mấ ích, ổng giám đốc.

cũng chỉ âm hầm uyệ vọng là nhiều, im lặng yên ĩnh, đâu có giống như bây giờ, hận không hể dùng lửa giận san bằng cả nước Việ Nam.

“Giế chế bọn họi” rương ấn Phong ngồi rên mộ đống hỗn độn, ngón ay hon dài nhẹ miế lên lông mày, bình ĩnh mà hờ ơ mở miệng.

rái im Phùng Bảo Đạ sắp vọ lên cổ họng rồi: “Người ổng giám đốc rương nói là…

“Bên phía Phan Hựu Minh hế nào rồi?”

rương ấn Phong lập ức khôi phục bình ĩnh, bão ố xung quanh anh độ nhiên biến mấ, nhưng đôi mắ lại ối vô cùng. rong lòng Phùng Bảo Đạ biế đây là sự yên lặng rước khi hủy diệ hế giới.

“Cổ phần rớ xuống hai mươi phần răm, mộ phần ba công y bị hu mua” Phùng Bảo Đạ iếp lời “Còn chưa đủ: rương ấn Phong bình ĩnh nói: “iếp ục ăng hêm cường độ.”

“Nhưng cứ iếp ục như vậy hì sự phá riển của E bên này cũng sẽ..”

“Đến nước này rồi, cậu cảm hấy ôi còn quan âm sự phá riển của E sao?” rương ấn Phong đứng dậy, chậm rãi đi về phía Phùng Bảo Đạ, mang heo sự lạnh lẽo xác xơ ập hẳng vào mặ: “Hai bên cùng hiệ cũng được, ngọc đá cùng ná cũng vậy, ôi muốn hấy òa nhà công y Phan Hựu Minh đổ xuống. Hiểu ý ôi không?”

rán Phùng Bảo Đạ oá mồ hôi lạnh: “Vâng hưa ổng giám đốc rương”

Khi Phùng Bảo Đạ đi rồi, vẻ mặ rương ấn Phong mới xuấ hiện sự hay đổi rấ nhỏ.

Đáy mắ anh có bi hương nồng đậm lướ qua, là sự đau lòng cho Võ Hạ Uyên, là sự hối hận vì bản hân không có năng lực.

Chờ hêm chú nữa… Cánh ay anh để bên cạnh người nổi đầy gân xanh. Còn chưa đến lúc, anh chắc chắn phải làm đến mức không sai só gì mới được.

rương ấn Phong đè ay lên ngực. Anh còn nhằm mắ lại nhẫn nhịn mộ hồi rồi mới kéo áo ngoài ra, lấy huốc ừ rong áo ra uống.

Mà Võ Hạ Uyên rong phòng bệnh cũng không nhịn được mà đè ay lên ngực, cô cảm hấy rấ không hoải mái.

Kế quả kiểm ra không lạc quan. Liliane ra đòn độc, hanh quản bị ổn hương vô cùng nghiêm rọng, nhưng cũng không phải là không chữa được. Bác sĩ đưa ra mộ đống yêu cầu, còn kê đơn huốc, nói với Phạm Đình Cảnh là cô phải ĩnh dưỡng, cố gắng đừng để cô hử nói chuyện.

Võ Hạ Uyên lập ức rở nên vô cùng im lặng, nhìn như đã chịu đả kích rấ lớn. rái im luôn lạnh như đá của Phạm Đình Cảnh cuối cùng cũng mềm đi.

Đến khi Võ Hạ Uyên ngủ rồi, Phạm Đình Cảnh ra lệnh cho quản gia ở lại chăm sóc, ăng hêm bảo vệ ngoài biệ hự. Lúc này mới mang heo lửa giận đầy mình chạy hẳng ới nhà Liliane.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status