Phu nhân không dễ chọc

Chương 165



“Nhìn vẻ mặ của con, là cô ấy” Anna đau đầu vuố rán: “Con rai, con hậ sự không kham nổi người phụ nữ này đâu, cô a là vợ của người đàn ông đó”

“Ai?”

“Người cầm quyền của ập đoàn E, là người gần đây đã làm náo loạn nền kinh ế nước Việ Nam” Anna nhìn hẳng Phạm Đình Cảnh: “Con không phải là đối hủ của cậu a, cho dù là phải đi chăng nữa, mẹ cũng sẽ không để cho con vì mộ người phụ nữ mà lấy iền đồ của cả gia ộc Charlson ham gia vào.”

Mộ hồi lâu Phạm Đình Cảnh không lên iếng, nhìn không ra anh ấy đang suy nghĩ gì, ngay lúc Anna mấ hế kiên nhẫn, anh ấy rầm giọng hỏi: “Mẹ muốn con làm gì?”

“Hoặc là rả Võ Hạ Uyên lại cho người đó, hoặc là giao lại cho Phan Hựu Minh” Anna rả lời: “rước hì bán cho người đó mộ ân ình, sau hì chúng a giũ sạch quan hệ. Dù sao người cũng là do Phan Hựu Minh bắ cóc, để bọn họ iếp ục đấu, hỏi ới hì chúng a cứ nói không biế là được.”

Phạm Đình Cảnh rũ mắ xuống: “Con biế rồi mẹ, để con suy nghĩ đã”

***

Anna đứng dậy: “Mẹ sẽ không gặp cô a, cho mẹ mộ câu rả lời càng sớm càng ố, mẹ cảm hấy người đó chắc chẵn đã ra ra được điều gì đó.”

Sau khi Anna rời đi, Phạm Đình Cảnh vẫn ngồi ở ư hế như vậy hêm nửa iếng, nhìn kỹ mới phá hiện hai ay đặ rên đầu gối của anh ấy hơi run.

Phạm Đình Cảnh chỉ mới phá hiện ra ình cảm của mình vào ối qua, sau đó chỉ mới ới rạng đông, đã bị phán ử hình, anh ấy không ngờ rằng Võ Hạ Uyên vẫn còn mộ hân phận này. ại sao cứ nhấ định là người đó? Nếu đổi là người khác, anh ấy hoàn oàn sẽ không để vào mắ, giành hì giành hôi Giành lấy có được không?

Phạm Đình Cảnh đứng dậy và đi lên lầu.

Cửa phòng không đóng, Phạm Đình Cảnh đứng ở cửa phá hiện Võ Hạ Uyên đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, làn gió hoảng qua mặ khiến vài sợi óc con nhẹ bay.

Phạm Đình Cảnh lấy giấy và bú rong phòng làm việc, rồi bước vào phòng Võ Hạ Uyên.

Lúc này Võ Hạ Uyên mới để ý ới Phạm Đình Cảnh, cô vừa nặn ra mộ nụ cười, đã bị nhé mộ hứ gì đó vào rong ay, Võ Hạ Uyên cúi đầu nhìn, hiểu rằng Phạm Đình Cảnh có chuyện muốn hỏi cô.

Phạm Đình Cảnh ngồi bên cạnh Võ Hạ Uyên và im lặng mộ lúc rồi mới lên iếng: “Cô có người mình hích không?”

Võ Hạ Uyên gậ đầu.

“Kế hôn chưa?”

Võ Hạ Uyên iếp ục gậ đầu.

Phạm Đình Cảnh kìm nén nỗi chua xó rong lòng, bình ĩnh nói: “Vậy được, cô giúp ôi phân ích mộ chú” Anh ấy ngập ngừng: “ôi hình như đã hích mộ cô gái, nhưng cô ấy đã có người mình hích, cô nói xem ôi có nên không màng ấ cả để cướp cô ấy lại không…”

Không đợi anh nói xong, Võ Hạ Uyên đã lắc đầu ỏ vẻ không đồng ý, Phạm Đình Cảnh cau mày: “ại sao?”

‘Võ Hạ Uyên viế: Bởi vì cô ấy không hích anh, Việ Nam có mộ câu nói, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.

Mây mù xao động rong đôi mắ xanh của Phạm Đình Cảnh: “Biế đâu ở bên nhau lâu sẽ nảy sinh ình cảm”

Võ Hạ Uyên läc đầu: Không phải ình cảm nào cũng sẽ nảy sinh heo hời gian, có những người có những chuyện, mà cả đời này không quên được.

Cô ấy đang nói về bản hân sao? Phạm Đình Cảnh nghĩ hầm.

Phạm Đình Cảnh nở mộ nụ cười vui vẻ: “Vậy ôi hỏi cô, nếu mộ ngày nào đó người cô hích hay lòng đổi dạ, nhưng cô lại yêu người đó, yêu đến chế đi sống lại, cô sẽ làm gì?”

‘Võ Hạ Uyên vội viế: Buông ay.

Phạm Đình Cảnh nhướng mày: “Chẳng phải là không cam âm sao?”

‘Vẻ mặ Võ Hạ Uyên bình ĩnh, dường như không lo lắng chú nào về khả năng này, nhưng vẫn nghiêm úc đáp: Đã ừng cố gắng nhưng vẫn không được, không còn cách nào khác là buông ay, không có ình yêu, ôi không muốn anh ấy hận ôi.

Cô ấy sẽ hận mình sao… Đúng vậy, Phạm Đình Cảnh đã nhanh chóng có câu rả lời, Võ Hạ Uyên là mộ người yêu ghé rõ ràng, xung quanh cô ấy vạch ra đủ loại ranh giới khác nhau mà ở vị rí rung âm đó, rước nay chưa bao giờ là anh.

“Yêu mộ người là phải buông ay sao?”

Phạm Đình Cảnh rầm ngâm: “hậ hú vị”

Võ Hạ Uyên Ninh nhíu mày suy nghĩ mộ chú: Có đôi khi yêu mộ người chính là yêu chính mình, đừng làm khó bản hân mình.

Phạm Đình Cảnh khẽ cười, lời này là để nhắc nhở anh ấy rằng giữ mộ người phụ nữ không yêu mình ở bên cạnh chính là làm khó bản hân mình.

ội nghiệp anh ấy vừa mới mạnh dạn ngóc đầu ra, ánh mặ rời đã biến mấ. Cũng may là hời gian vẫn còn sớm, có hể kịp hời ngăn chặn ổn hấ. Còn hứ ình cảm phức ạp và huyền diệu kia, quả hực là không hợp với anh ấy Phạm Đình Cảnh hạ quyế âm.

Anh ấy đứng dậy rời đi, đi ới cửa phòng hì khựng lại: “Võ Hạ Uyên, nếu người đàn ông cô hích phản bội cô hì sao?”

Võ Hạ Uyên sững sờ mộ lúc, sau đó cười vô cùng nhẹ nhàng, như hể ấ cả những ánh sáng ấm áp nhấ đều được ỏa ra ừ đôi mắ đó, cô mấp máy môi.

Phạm Đình Cảnh đã nhìn hấy, những gì Võ Hạ Uyên nói là: Anh ấy sẽ không bao giờ như vậy.

rên hế giới này ngoại rừ những người không muốn nghỉ kị hì còn có mộ loại ình cảm khác gọi là không phải là đối phương hì không được. Cũng giống như rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên, dù hế giới bên ngoài có phong ba bão áp ra sao hì hế giới của họ vân luôn được kế nối với nhau, sống chế không hể ách rời.

Hôm đó Võ Hạ Uyên đang phân loại nguyên liệu rong bếp, độ nhiên có mộ bóng người nhỏ nhắn đi vào, Võ Hạ Uyên chăm chú nhìn hì phá hiện đó là mộ khuôn mặ lạ.

Võ Hạ Uyên nghĩ hầm, Nina ự iện liên lạc với Liliane, đã bị quản gia đuổi đi, người làm vườn cũng không biế vì lý do gì mà rời đi, biệ hự cần phải bổ sung người làm, đây hẳn là người mới đến.

Cô gái nhỏ có đôi mắ sáng ngời, vui vẻ nhìn Võ Hạ Uyên: “Bà chủ!”

Hai chữ này giống như nhá dao cứa vào linh hồn Võ Hạ Uyên, cô gần như đứng không vững, hai mắ càng ngày càng sáng, cô quờ quạng đưa ay ra, cô bé lập ức chụp lấy: “Bà chủ, mong cô nhấ định phải bảo rọng, cô cứ yên lặng chờ, ổng giám đốc rương đã chuẩn bị xong mọi hứ.”

‘Võ Hạ Uyên sững sờ mộ hồi, sau đó gậ đầu lia lịa, nước mắ heo đó chảy dài rên má.

“Bà chủ, ôi mạo danh người khác để vào.

đây, không ở được lâu, cô không sao là ố, cô…” Cô gái nhỏ cau mày hậ sâu, không đành lòng nói: “Vẫn không hể nói chuyện, đúng không?”

‘Võ Hạ Uyên không rả lời, mà xoay người chấm nước viế lên bàn đá cẩm hạch: Anh ấy vẫn ố chứ?

Đôi mắ cô bé đỏ hoe: “ổng giám đốc rương luôn nhớ nhung cô”

Võ Hạ Uyên lau nước mắ và nhé hộp sushi mới làm vào ay cô gái nhỏ.

“ôi hiểu, ôi hiểu, ôi nhấ định sẽ giao cho ổng giám đốc rương” Cô bé ôm chiếc.

hộp: “Bà chủ, ôi phải đi đây, cô bảo rọng”

Để xóa sạch quan hệ với Võ Hạ Uyên, cô gái nhỏ rước khi rời đi còn lấy hêm vài hứ đồ ạo hành mộ kẻ giả mạo người khác để vào nhà rộm đồ, còn người giúp việc hậ sự đang ngấ xỉu dưới ầng hầm chắc là cũng sắp ỉnh lại rồi.

Sơ hở lớn như vậy không phải là vận may của cô ố.

rong phòng ngủ chính, Phạm Đình Cảnh đã nhìn hấy oàn bộ quá rình rên màn hình giám sá. Anh ấy cảm hấy rương ấn Phong ức hiếp người quá đáng, vậy mà dám cử ay sai ới ận đây, anh ấy bước nhanh xuống lầu, vừa đến cửa phòng bếp, anh ấy đã lùi lại hai bước như vừa bị bỏng.

iếng nức nở bị đè nén, giống như cả người đang chìm rong mộ nỗi đau hương ộ cùng.

Phạm Đình Cảnh giơ ay lên, sau đó lại nhẹ nhàng đặ xuống, dựa vào ường nghe Võ Hạ Uyên khóc mộ hồi lâu, hóa ra cô không hề bình ĩnh kiên cường như vẻ bề ngoài, hóa ra cũng có lúc cảm xúc của cô mãnh liệ đến như vậy, vỏn vẹn chỉ vì biế được in ức của rương ấn Phong, gặp được người của anh a, là có hể mấ kiểm soá đến mức này sao?

Phạm Đình Cảnh độ nhiên hiểu rằng xuấ phá điểm của câu hỏi ngày hôm đó anh ấy hỏi cô là sai, anh ấy hỏi chỉ là hích, nhưng giữa Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong rõ ràng là ình yêu ngấm vào ận xương ủy, bấ kỳ cử động nào cũng sẽ đau đớn như long rời lở đấ.

Mà những hứ này, anh ấy đều không hiểu.

“hậ đáng iếc.” Phạm Đình Cảnh lẩm bẩm: “ay nghề nấu ăn ngon như vậy” Sau này sợ là sẽ không hể ăn được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status