Phu nhân không dễ chọc

Chương 166



“Hả?” Bởi vì huốc nên bây giờ Võ Hạ Uyên chỉ có hể hố ra những âm iế đơn giản, nếu nói nhiều quá cổ họng cô sẽ đau rá như bị lửa đố, cô nhìn khuôn mặ lạnh lùng của Phạm Đình Cảnh đang đưa lễ phục lộng lẫy qua, hơi kinh ngạc, ra dấu đại khái là: ‘Cho ôi sao?”

Phạm Đình Cảnh nhé lễ phục vào rong lòng của Võ Hạ Uyên, gần như ra lệnh nói: “Cho cô ba iếng, ự mình rang điểm, sau đó đi heo ôi”

‘Võ Hạ Uyên suy nghĩ mộ lúc, cảm hấy lời giải hích hợp lý nhấ đó là Phạm Đình Cảnh muốn dẫn cô đi hỗ rợ lĩnh vực, nhưng cô là mộ người phụ nữ đã có chồng, làm sao có hể cùng người khác…

“Đừng nghĩ đến chuyện ừ chối” Phạm Đình Cảnh đã nhìn ra cô đang nghĩ cái gì gì, lạnh lùng nói: “Có bấ ngờ cho cô, không đi bảo đảm cô sẽ hối hận”

Võ Hạ Uyên hơi nghiêng đầu “Bấ ngờ gì?”

Sườn mặ của người phụ nữ gần như rong suố dưới ánh mặ rời, Phạm Đình Cảnh hố hoảng dời ầm mắ: “Cô đi sẽ biế, yên âm, ôi không có hứng hú muốn lợi dụng cô đâu”

***

Anh a đã nói đến mức này rồi mà Võ Hạ Uyên vẫn ừ chối nữa hì có vẻ hơi đạo đức giả, rong lòng cô biế Phạm Đình Cảnh không phải người vô duyên vô cớ kiếm chuyện.

Đây là mộ bộ lễ phục xuyên hấu màu rắng hồng, dài đến mặ đấ, rấ lộng lẫy và sang rọng, hơn nữa hiế kế cũng xem như ỉnh xảo, phần eo có khóa hắ lưng, nhấn mộ cái có hể cởi bỏ vạ dưới, rong nháy mắ cả người hoải mái không í, sau khi Võ Hạ Uyên mặc vào, búi óc lên, rang điểm nhẹ nhàng, cả người lập ức giống như viên ngọc rai rên biển, ỏa sáng rạng rỡ.

Phạm Đình Cảnh không hể không hừa nhận, Võ Hạ Uyên là mộ người đẹp hoàn hảo.

“Đi xem là được, đừng nói chuyện.” Sau khi ngồi vào xe, Phạm Đình Cảnh nhăm mắ nghỉ ngơi, hản nhiên dặn dò.

‘Võ Hạ Uyên hầm nghĩ đến ình rạng lúc này của cô cũng không hể nói được gì Khi bọn họ đến nơi đèn đã bậ sáng, đèn neon đủ loại màu sắc chiếu vào đài phun nước ở cửa, người ra vào nơi này đều là những người ăn mặc sang rọng và lịch sự.

Phạm Đình Cảnh lại đeo mặ nạ, nhưng hoa văn lần này đơn giản hơn nhiều, khung viền màu vàng hể hiện sự ung dung và hần bí, đã có không í cô gái rẻ liên iếp nhìn về phía anh ấy.

Âu Mỹ không giống như Việ Nam, xã hội càng hượng lưu lại càng cởi mở hơn, mộ người phụ nữ rấ can đảm rực iếp bước đến bên cạnh Phạm Đình Cảnh, gọi anh a là “Anh Charlson”, Võ Hạ Uyên biế, đây là ên hậ của Phạm Đình Cảnh, ượng rưng sức mạnh của gia ộc quyền quý nhấ Âu Mỹ.

Phạm Đình Cảnh không bị lay động, anh ấy nắm lấy cổ ay của Võ Hạ Uyên, dẫn cô vào hội rường.

Võ Hạ Uyên cười yếu ớ, uy răng Phạm Đình Cảnh không nói gì, nhưng điều bấ ngờ chính là mộ quý ông như anh ấy lại không có hành vi vượ quá nào.

Anna vừa nhìn hấy Võ Hạ Uyên đến hì hở hổn hển, sau đó oán giận rừng mắ liếc.

Phạm Đình Cảnh, chẳng lẽ anh ấy không biế hôm nay…Bỗng nhiên, ánh mắ của Anna dần rở nên hanh ĩnh, bà ấy đã phần nào hiểu ý của con rai mình Bên kia, ánh mấ ác độc của Liliane nhìn chằm chằm hai người, ấ cả nhục nhã cô a phải chịu rong kiếp này đều là do Võ Hạ Uyên ban ặng. Cô a chắc chắn sẽ không để yên.

Sau khi iệc ối bắ đầu được mộ lúc, mọi người mới dần dần nhận ra, người đi bên cạnh Charlson hóa ra là mộ cô gái câm. Ai đi ai đến cô ấy cũng chỉ mỉm cười, không nói mộ chữ nào, khi Phạm Đình Cảnh không có ở đó, Liliane liền dẫn heo mộ đám em gái đến khiêu khích Võ Hạ Uyên: “Ôi chao, đây không là phải cô Võ sao? rong khoảng hời gian này cô có khỏe không?”

Võ Hạ Uyên đứng ại chỗ, ý cười rên mặ không hề hay đổi, nhẹ nhàng gậ đầu.

“Gậ đầu là có ý gì?” Liliane chớp mắ vô ội, sau đó độ nhiên hiểu ra nói: “À ~ ôi quên mấ, cô là mộ người câm.”

“Liliane” Anna xuấ hiện với vẻ mặ bình ĩnh, bà ấy không hay đổi sắc mặ đứng che chắn cho Võ Hạ Uyên ở sau lưng, lần đầu iên bà ấy hậ sự xem kỹ cô gái nhìn như đơn huần rước mặ: “Ngày hường con cũng nói như vậy sao?”

Sắc mặ của Liliane hay đổi rõ rệ, cô a đã làm mấ hế oàn bộ sự kiên nhân của Phạm Đình Cảnh, không hể iếp ục làm Anna hiểu lâm cô a: “Không phải đâu bác gái, bác không biế, cô a.

“Đủ rồi, cuối cùng vì sao cổ họng của cô ấy bị câm, có cần ôi phải nói ra không?” Anna không kiên nhẫn ngắ lời cô a, bỗng nhiên bà ấy cảm hấy con rai mình đã làm mộ chuyện rấ đúng đản, để mộ người phụ nữ như vậy bước vào gia ộc Char, chắc chẳn là mộ ai họa: “Chuyện hủy bỏ hôn ước ôi sẽ gặp mặ cha của cô để nói chuyện, cô đi đi”

Mãi đến khi Anna dẫn heo Võ Hạ Uyên rời đi, Liliane vẫn ngơ ngác đứng ại chỗ, cô a đã nghe hấy cái gì vậy?

Ánh mắ của những cô em gái xung quanh ràn ngập sự đồng cảm và châm chọc, khiến cho Liliane càng hêm xấu hổ hơn, khuôn mặ của cô a đỏ lên, cố gắng kìm nén không để nước mắ rơi xuống.

Anna đưa Võ Hạ Uyên đến mộ nơi an oàn, ôn nhu hỏi cô: “Không sao chứ?”

‘Võ Hạ Uyên lắc đầu, cô đối với người phụ nữ rước mặ vẫn nảy sinh sự cảnh giác.

“Cô không cần sợ hãi, ôi là mẹ của Phạm Đình Cảnh” Anna giải hích.

Hai mắ của Võ Hạ Uyên sáng ngời, ngay sau đó mỉm cười, sự ấm áp rong ánh mắ bắ đầu nhiều hơn.

“Phạm Đình Cảnh không bảo vệ ố cho cô, đó là lỗi của nó” Anna hấp giọng: “Nhưng xin cô Võ hãy in rằng, chúng ôi chưa ừng có ác ý đối với cô”

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu, cô biế những điều đó.

Anna nhìn hoáng qua bên ngoài, nhẹ giọng nói: ‘Nếu cô Võ cảm hấy buồn chán có hể đi ra ngoài mộ chú, lúc này hoa loa kèn của hung lũng nở rấ nhiều, buổi ối có gió hổi qua, cả không khí đều mang heo vị ngọ”

Võ Hạ Uyên ỉ mỉ hưởng hức lời nói của Anna, vừa nhìn đối phương cô liền biế đó là mộ người phụ nữ hông minh, nếu cô đứng ở lập rường của bà ấy, nhấ định không đồng ý con rai của mình ở cùng mộ cô gái câm không rõ hân phận, nghĩ đến Phạm Đình Cảnh cũng không giải hích gì, sẽ không làm cho bọn họ khó xử, Võ Hạ Uyên nghĩ.

Cô đang đi rên con đường sỏi đá bên ngoài hội rường, xung quanh là hồ nước, hỉnh hoảng có cá ngoi lên, iếng bong bóng nở ra nhẹ nhàng, quả hực đúng như lời Anna nói, rong không khí đều mang heo vị ngọ.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn ánh răng sau đám mây mù, rong lòng hoáng chốc ràn ngập nỗi nhớ nhung, không biế ấn Phong hế nào rồi.

Ở đằng xa có iếng bước chân vang lên, rồi độ ngộ dừng lại.

rái im Võ Hạ Uyên rung động, không hiểu sao có mộ luồng sức mạnh kéo ầm mắ của cô qua, sau đó cả người cô chấn động dữ dội, hoàn oàn sửng số.

Là nhớ nhung quá nhiều nên sinh ra ảo giác sao? Võ Hạ Uyên nghĩ hầm, nếu không vì sao cô lại nhìn hấy rương ấn Phong?

rong khi cô đang nhìn chăm chú rương ấn Phong hì đối phương cũng đang nhìn cô.

sâu sắc, đôi mắ màu mực có hể nuố chửng người a rong rí nhớ, giống như oàn bộ núi sông đều ở rong đó, nơi đó như hể là cả mộ hế giới ‘Võ Hạ Uyên không hể không bước về phía rước hai bước, cho dù là ảo giác, cô cũng muốn nhìn hêm nhiều hơn mộ chú.

Bỗng nhiên, khuôn mặ luôn lạnh lùng của người đàn ông khẽ mỉm cười.

Nụ cười này giống như ánh răng đầu iên va chạm vào ầng mây, vững vàng rơi vào người của Võ Hạ Uyên, cô cảm giác rong lòng nảy lên mộ rận chua xó, sau đó cảm giác va chạm càng lúc càng mạnh, giống như khí hế khiến đấ rung núi chuyển, khiến cả lồng ngực của cô đều đau đớn.

Không..

Không phải là ảo giác…

rước mắ của Võ Hạ Uyên chợ nổi lên mộ ầng sương mù, cô số ruộ lau đi, sau đó phá hiện người đàn ông đã bước nhanh về phía bên này.

Cô vẫn đang ở rong hế giới yên ĩnh, lập ức iếng sấm nổi lên, iếng gió đang gào hé.

‘Võ Hạ Uyên cảm hấy máu rong cơ hể đang sôi rào, cô chạy về phía của rương ấn Phong, nhưng hồ nước nhân ạo phức ạp cản đường rước mặ, ngay lúc Võ Hạ Uyên muốn cố gắng phân biệ rõ con đường nhỏ, chỉ nghe hấy iếng “Phù phù”, rương ấn Phong rực iếp nhảy vào hồ nước.

Sau khi gặp lại nhau, mong muốn được ôm đối phương vào lòng gần như bóp ná rái im, rương ấn Phong không quan âm nhiều đến vậy, anh dùng cách rực iếp, nhanh nhấ để đến bên cạnh Võ Hạ Uyên.

Mọi hứ rước mắ đều rở nên không rõ ràng, cho đến khi nằm được bàn ay o khô ráo ấm áp kia, Võ Hạ Uyên như sống lại, cô giống như người chế đuối, hí hở dữ dội hai cái, sau đó độ nhiên nhào vào lòng của rương ấn Phong, “Anh ìm được em rồi” Bên ai là giọng nói mơ hồ của rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên liều mạng gậ đầu, nước mắ lập ức uôn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status