Phu nhân không dễ chọc

Chương 168



Phùng Bảo Đạ hủ hế, lập ức có người lấy đồ lên, Lilian hì bị đè xuống đấ không hể động đậy được.

“hậ xin lỗi..” iếng Việ của Lilian có vẻ không quá lưu loá, âm cuối hơi run rẩy mang heo sự sợ hãi khó nói, “ôi không biế, ôi hậ sự không biế”

Cô nhìn rương ấn Phong không nhúc nhích, lại ném ánh mắ cầu cứu về phía Phạm Đình Cảnh và Anna, Anna có chú không đành lòng nhưng Phạm Đình Cảnh lại rấ hờ hững, “Cô a và dòng họ Charlson không có quan hệ gì cả, ổng giám đốc rương muốn làm gì hì làm”

“Cậu chủ Charlson ố nhấ là không nên nhúng ay vào” rương ấn Phong nhàn nhạ nói, ý rằng cậu có nhúng ay vào hì ôi cũng sẽ làm như hế.

Lilian sau khi bị ép uống bình chấ lỏng kia, sau khi nỗ lực vùng vây bắ đầu ho khan liên ục, cả yế hầu cảm giác như bị hỏa hiêu, sau đó iếng càng ngày càng nhỏ cho đến khi im ẳng hẳn.

***

“ừ khi ôi biế cuống họng của Hà Uyên bị hương ôi vẫn luôn dự phòng sẵn hứ này”

Ánh mắ rương ấn Phong lạnh lẽo vô cùng.

“Không chỉ có cô, mà còn ấ cả gia ộc của cô”

Nghe đến đó Anna bỏ hẳn âm lý muốn cầu xin, người đàn ông này quá kinh khủng, cô không muốn dòng họ Charlson bị liên lụy.

Sau khi chào Anna và Phạm Đình Cảnh, rương ấn Phong đưa Võ Hạ Uyên rời đi, còn Lilian hì näm rạp rên mặ đấ như bị rú hế xương cố, không động đậy.

Vừa mới lên xe, Võ Hạ Uyên liền ôm hôn rương ấn Phong, Phùng Bảo Đạ bắ đầu lái xe đi, còn rấ ri kỷ kéo ấm che chẩn ở giữa lên.

rái im bỗng nhiên nóng lên, mang heo nhiệ độ đủ để hiêu đố linh hồn!

“Hạ Uyên. … Hạ Uyên. . ” rương ấn Phong gọi ên cô ừng iếng mộ nhưng Võ Hạ Uyên không phá ra được chú âm hanh nào, chỉ có hể ôm hậ chặ anh xem như đáp lại.

‘Võ Hạ Uyên không nhớ rõ làm sao mình về được phòng khách sạn, bên ai cứ mãi quanh quẩn giọng nói rầm hấp ừ ính của rương ấn Phong, giống như là dỗ rẻ con, ánh răng lẳng lặng rơi xuống rong phòng, chờ nhiệ độ nóng bỏng biến mấ, Võ Hạ Uyên ừ ừ ỉnh áo lại.

rên người cô in hãn ừng mảng dấu vế điên cuồng của rương ấn Phong, đầu iên cô còn cười cười, sau đó giậ mình, rong lòng cô rấ sợ đây chỉ là giấc mơ, cô số ruộ nhìn sang bên cạnh, đập vào mắ là dáng vẻ uấn mỹ độc nhấ vô nhị của người đàn ông, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng cười cười, cô đưa ay lên xoa xoa mặ rương ấn Phong, cảm hấy người này gầy đi rấ nhiều.

*A… Võ Hạ Uyên hử há †o miệng, nhưng vẫn chỉ là những âm iế đơn giản, cô cũng không cảm hấy buồn, quay người lại iến vào ngực người đàn ông.

Hương hơm quen huộc khiến rương ấn Phong vô hức siế chặ ay.

Ngủ mộ giấc đến rưa ngày hứ hai, hai người đều như đã được bổ sung sức lực, lúc Võ Hạ Uyên ỉnh lại rương ấn Phong còn ngủ, cô đưa ay cọ cọ gò má người đàn ông, cảm giác rái im đập loạn rong lồng ngực, vô cùng ấm áp.

Sau khi Võ Hạ Uyên rửa mặ xong dùng điện hoại của rương ấn Phong nhắn in cho Phùng Bảo Đạ, để đối phương đã nhanh chóng chuẩn bị quần áo sạch và đồ ăn đưa lên.

“Gô chủ yên âm, ôi đã hỏi hăm phía ngài Charlson, lấy được bệnh án rước đó của cô, buổi chiều chúng a ngay lập ức có hể mời bác sĩ đến” Phùng Bảo Đạ mở miệng.

‘Võ Hạ Uyên lắc đầu, gõ chữ rên ghi chú, sau đó đưa cho Phùng Bảo Đạ: Lúc ôi không ở đây, ấn Phong có chăm sóc ố cho mình không?

Phùng Bảo Đạ cười có chú đẳng chá: “ôi có nói có chắc phu nhân cũng không in đâu”

“Lúc cô chủ vừa mấ ích, bởi vì muốn chăm sóc cho cậu chủ nhỏ nên ổng giám đốc rương còn có hể chống đỡ, đến ận khi điều ra được hành ung cụ hể của cô chủ, ổng giám đốc rương như bị điên chạy về phía này” Phùng Bảo Đạ nói đến đây hì không nói nữa, anh a nghĩ Võ Hạ Uyên có hể đoán được những chuyện iếp heo.

Hốc mắ Võ Hạ Uyên ửng đỏ, mỉm cười gậ đầu.

Mộ iếng “ầm” vang lên, phá ra ừ phòng ngủ, Võ Hạ Uyên kinh ngạc nhảy dựng lên mộ cái, vừa mới đứng dậy liền bị mộ lực lớn ôm vào rong ngực, làm cho cánh ay cô hơi đau, Võ Hạ Uyên ôm lấy rương ấn Phong, nghe.

nhịp im đập kịch liệ bên ai, nhẹ nhàng võ vỗ sau lưng người đàn ông, im lặng đáp lại: ‘Em ở đây: Chờ làn sóng cảm xúc này biến mấ, rương ấn Phong mới khôi phục lại vẻ rấn định hong dong, anh buông Võ Hạ Uyên ra, ánh mắ sắc lẹm sâu hẳng nhìn qua cô: “Ăn gì chưa?”

‘Võ Hạ Uyên chỉ vào đồ ăn rên bàn, ý là chờ anh Phùng Bảo Đạ biế ý rời đi, rương ấn Phong sau khi rửa mặ hì cùng Võ Hạ Uyên ăn cơm rưa.

Nhìn rương ấn Phong mới ăn nửa bá cháo đã định buông đũa, Võ Hạ Uyên ranh hủ đặ mộ miếng bánh mì vào rong bá của anh, sau đó gõ chữ: ‘ăn mộ chú đi đã, buổi ối em làm đồ ăn ngon cho anh rương ấn Phong chỉ cười: “Ừm.”

Buổi chiều bác sĩ đã ới, không ngờ là mộ người Việ Nam, cao lớn rắng nốn, bộ dạng đeo kính mắ rấ nhã nhặn.

Anh a kiểm ra cẩn hận cho Võ Hạ Uyên mộ chú, sau đó vừa hu dọn dụng cụ vừa nói: “Cũng may không phải là ổn hương không hể chữa, ôi sẽ cố gắng chữa khỏi cho cô chủ rong ba háng”

rương ấn Phong nhíu mày: “Lâu như vậy sao?”

“Ừm” Bác sĩ gậ đầu, “Đây là hời gian nhanh nhấ dưới điều kiện đầy đủ đồ dùng cần hiế”

“Cân gì hì cậu cứ nói” rương ấn Phong rầm giọng.

Bác sĩ cười nói: “Chuyện này là ấ nhiên.”

Võ Hạ Uyên có chú vui vẻ nhìn bác sĩ, cảm hấy người này vô cùng hú vị, ánh mắ uy rấ ôn nhuận nhưng lại làm cho người khác cảm hấy giống như mộ con hồ ly.

Bác sĩ dặn dò mộ số hứ cần phải chú ý xong hì rời đi, Võ Hạ Uyên ngồi rên đùi rương ấn Phong, đánh chứ: ‘Anh rai em đâu? “

“Lúc đó nhận in ức, hấy có khả năng em đang ở Mỹ nên Võ Đức Huy đến bên kia, còn anh hì đến Âu Mỹ” rương ấn Phong vuố ve óc Võ Hạ Uyên: “Nhưng khi anh xác định được em đang ở Âu Mỹ hì đã gửi in nhắn cho anh a, ính oán hời gian hì anh †a cũng sắp đến rồi”

‘Võ Hạ Uyên iếp ục gõ chữ: “ấn Phong, Phan Hựu Minh có khả năng chính là hung hủ năm đó sá hại bố em, ông a cứ luôn ìm người hay hế của hanh rà, lúc đó ông a hích mẹ em: “Mà em và mẹ em giống nhau đến ám phần, cho nên ông a chuyển mục iêu sang em?” rương ấn Phong đương nhiên biế chấp niệm của Phan Hựu Minh với Võ Hạ Uyên, anh không hể hiện ra ngoài hôi nhưng rong lòng anh vô cùng ức giận, hận không hể nghiền Phan Hựu Minh hành ro!

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng gậ đầu.

“Yên âm, có anh ở đây” rương ấn Phong vùi đầu vào cổ người phụ nữ của mình, “Anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa” Lời này là đang nói với Võ Hạ Uyên nhưng cũng giống như ự anh nói với chính mình Mấy ngày sau rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên luôn luôn ở rong khách sạn, hai người mộ mé cũng không rời, mặc dù không ai nói gì nhưng rong lòng không ai muốn rời khỏi ai, lúc rương ấn Phong xem máy ính hì Võ Hạ Uyên ngủ rên đùi anh, lúc Võ Hạ Uyên hì nấu cơm hì rương ấn Phong cứ đứng ở cửa ra vào, hỉnh hoảng ôm cô ừ phía sau, cảm giác hiếu hốn rong lòng giống như được làm đây rở lại.

Mộ buổi sáng sớm, Võ Đức Huy và rần Anh hư đuổi đến.

Cửa phòng bị gõ mạnh làm Võ Hạ Uyên giậ nản mình, rương ấn Phong mỉm cười nói: “Chắc chắn là rần Anh hư”

Nghe xong câu này Võ Hạ Uyên vội vàng đi mở cửa, sau đó bị Võ Đức Huy xông lên ôm chặ lấy.

Võ Hạ Uyên sửng số mộ chú, sau đó cười.

“Làm anh sợ muốn chế!” Võ Đức Huy lòng ràn đầy vui sướng vì cảm giác ìm lại được sau khi mấ đi, có rời mới biế được anh a sợ như hế nào khi biế in Võ Hạ Uyên mấ ích, bố mẹ đều không còn nữa, anh nhấ định phải chăm sóc hậ ố đứa em gái duy nhấ này.

“Có chỗ nào bị hương không?” Võ Đức Huy buông Võ Hạ Uyên ra, ỉ mỉ quan sá cô.

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu không có việc gì ‘Võ Đức Huy nhìn mấy giây, lông mày dân dần nhíu lại: “Sao em không nói gì?”

rong lòng Võ Hạ Uyên ‘lộp bộp’ mộ chú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status