Phu nhân không dễ chọc

Chương 169



rương ấn Phong đi lên phía rước giữ lấy bả vai Võ Hạ Uyên, rầm giọng giải hích, “Cổ họng bị hương rồi, ạm hời không nói được”

“Sao lại bị hương?” Võ Đức Huy lạnh mặ nhìn về phía rương ấn Phong, rấ có ư hế chấ vấn hỏi ội.

‘Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngăn bọn họ lại.

rần Anh hư iến đến kéo Võ Hạ Uyên qua mộ bên, ức giận nói: “Muốn nhao nhao hì ra ngoài nhao nhao, chúng ôi đã lâu rồi không gặp, còn muốn nói chuyện với nhau nữa”

Đợi đến khi Võ Hạ Uyên và rần Anh hư đi vào phòng khách, hai người đàn ông đứng ở cửa ra vào rừng mắ với nhau nửa ngày cuối cùng cũng lặng lẽ rú quân, ngoan ngoãn đi heo sau.

rần Anh hư ôm Võ Hạ Uyên hân hiế nửa ngày, hỏi lung ung cái này cái kia, rương ấn Phong hì rả lời hay cô, khi nhắc đến Phan Hựu Minh, sắc mặ Võ Đức Huy lập ức hay đổi.

***

“Hạ Uyên, em chắc chắn đó là ảnh chụp của mẹ không?” Giọng Võ Đức Huy bình hản nhưng rần Anh hư biế, đây là dấu hiệu Võ Đức Huy đang ức giận.

Võ Hạ Uyên chầm chậm gậ đầu, cô sẽ không nhìn nhầm.

“hậ đúng là” Võ Đức Huy hấm giọng, Phan Hựu Minh đầu iên là bắ cóc em gái anh a, nếu như ông a hậ sự có liên quan đến cái chế của mẹ anh, vậy hì chuyện giữa bọn họ không biế phải ính oán như hế nào.

“Phan Hựu Minh ở đâu?” Võ Đức Huy hỏi.

“Chạy rồi, ôi đã hỏi hăm Charlson về mấy chỗ bấ động sản cả Phan Hựu Minh, kể cả mộ hòn đảo, nhưng đều không có ai” Hai con ngươi rương ấn Phong run lên, “Nhưng có hể xác định được là đang ở Âu Mỹ”

“Vậy hì sẽ dễ hơn” rần Anh hư nói iếp: “Chỉ cần cho ôi mộ chú manh mối, ôi có hể móc ra oàn bộ nơi ở của ông a!”

Nhắc đến Phan Hựu Minh, Võ Hạ Uyên liền nghĩ đến mộ người, cô nhanh chóng đánh chữ: ‘Mẹ con Phan Minh ú đâu?”

rương ấn Phong nhìn hoáng quá, không có cảm xúc gì: “Vũ hùy Dung chế rồi, Phan Minh ú mặc dù được cứu, nhưng…” Anh dừng mộ chú, “Sống không bằng chế”

Võ Hạ Uyên nghĩ ới ình rạng hảm khốc ngày đó, bàn ay nằm điện hoại siế chặ lại “Không liên quan đến em” rương ấn Phong hấp giọng.

Võ Hạ Uyên cười cười với anh, ấ nhiên cô sẽ không đổ loại sai lâm này lên người mình, cô chẳng qua chỉ là cảm hấy hương iếc, đó là mộ cô gái rấ ố.

Cũng không lâu lắm, rương ấn Phong nhận điện hoại của Phùng Bảo Đạ, nói là Charlson ghé hăm.

Bây giờ bọn họ đang ở Âu Mỹ, ấ nhiên bọn họ sẽ cho người cầm quyền của nhà Charlson đủ mặ mũi.

“Có làm phiền đến mọi người không?”

Phạm Đình Cảnh mặ lạnh đứng ở cửa ra vào, mặc dù nói vậy, nhưng cũng không dừng bước mà đi vào bên rong.

“Cậu Charlson” Võ Đức Huy mở miệng.

Ánh mắ Phạm Đình Cảnh dừng lại rên mặ Võ Đức Huy băn khoăn mộ chú, giống như nhìn ra cái gì đó, anh a hấp giọng nói: “Không cần kêu lạnh nhạ như vậy, ấ cả mọi người cứ gọi ôi là Phạm Đình Cảnh cho iện.”

Lời này làm Võ Đức Huy dễ chịu hơn mộ chú, lúc anh a biế họng của Võ Hạ Uyên là do vị hôn hế rước của Phạm Đình Cảnh làm cho bị hương, cho nên chuyện gì liên quan đến Phạm Đình Cảnh anh a cũng đều không vui, nhưng bây giờ hấy được người hậ rồi, anh a phá hiện ra người hực ố hơn dự đoán rấ nhiều.

Khí chấ quanh người Phạm Đình Cảnh rấ giống bọn họ, kiêu căng hì không ai sánh kịp, đương nhiên, chỉ có những người hực lực ngang nhau mới có hể hưởng hức lẫn nhau.

‘Võ Hạ Uyên chuẩn bị cơm ối rong phòng bếp, nhìn hấy Phạm Đình Cảnh cũng không có cảm giác kinh ngạc gì, cô mở ủ lạnh ra chuẩn bị hêm vài món, Phạm Đình Cảnh cấ giọng hô lên: “Cá hấp, cứ như lúc rước, siêu siêu cay!”

“Giống như lúc rước?” rương ấn Phong híp mắ lại, “Cậu ừng ăn rồi?”

“Đã ừng ăn” Phạm Đình Cảnh ỏ vẻ đương nhiên, “Sau khi cô ấy được ôi đưa về hì rở hành đầu bếp nữ rong nhà”

rương ấn Phong cười lạnh: “Cậu có vẻ còn rấ hưởng hụ”

Phạm Đình Cảnh cảm hấy mùi lửa giận, giả vờ vô ội giải hích: “Làm ơn, ốn bao nhiêu iền mua mộ nữ hầu về, cũng không hể mua về để không được? Anh cũng phải nghĩ ừ lập rường của ôi chứ, lúc đó ôi có biế hân phận của cô ấy đâu, sau khi biế không phải ôi cũng rả lại hế cho anh rồi sao? “

rương ấn Phong iếp ục hừ lạnh, rong lòng cảm giác vô cùng không vui.

“Sao nào” Ánh mắ Phạm Đình Cảnh đầy vẻ chế nhạo: “Cô ấy nấu ăn cho ôi, anh ghen sao?”

Lúc này ổng giám đốc rương không hể mấ mặ được, anh vô cùng có khí hế cười nhạo: “ôi mà phải ăn loại dấm nhạ này sao?

ôi có hể ăn đồ ăn cô ấy làm cả mộ đời, cậu có hể không?”

Phạm Đình Cảnh: “.. ° Bữa ối hôm nay vô cùng phong phú, năm người quân quần quanh mộ chiếc bàn ăn lớn, ăn đến khi ăn lưng chừng mới bắ đầu nói chuyện chính.

“Hành ung cụ hể của Phan Hựu Minh ôi hậ sự không biế” Phạm Đình Cảnh mở miệng: “Nhưng có mộ số công y dưới ên ông a vẫn còn hoạ động”

Võ Đức Huy nói iếp: “Cũng chỉ còn lại những cái công y kia, nếu như phá hủy oàn bộ hì ôi không in ông a còn có hể ngồi yên”

“Việc này ôi không hể ra mặ” ư hế bóc vỏ ôm của Phạm Đình Cảnh vô cùng ưu nhã, “Nói cho cùng hì rước đây cũng ừng hợp ác với Phan Hựu Minh, đỡ có người nói ôi qua cầu rú vái rương ấn Phong biế anh a chỉ lo hân mình nhưng cũng không nói gì ‘Võ Hạ Uyên ở mộ bên yên lặng bẻ chân cua, chấm hị cua mượ mà với ương sau đó để vào rong bá rương ấn Phong, Phạm Đình Cảnh liếc qua, rong lòng khẽ động đậy, mặc dù rước đó anh a rừng ngồi chung bàn ăn với Võ Hạ Uyên nhưng cũng chưa ừng hấy Võ Hạ Uyên chủ động như hế này, lại nghĩ hêm mộ chú, anh a không khỏi ự giễu, Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong là vợ chồng, còn anh a là gì?

Nhìn rương ấn Phong chỉ ăn nửa bá cơm, Võ Đức Huy nhíu mày: “Cậu đúng là càng ngày ăn càng í”

“Không hấy ngon miệng”

Võ Hạ Uyên nghe vậy liền múc hêm mộ bá canh gà nữa đặ rước mặ rương ấn Phong, anh cười cười rồi uống mộ ngụm.

‘Võ Hạ Uyên mấ ích lúc rương ấn Phong còn đang dưỡng hương, bị hương ở ngực không phải chuyện đùa, đáng lẽ ra không được suy nghĩ nhiều hay làm gì mệ nhọc, nhưng hai háng này rương ấn Phong không chú ý chú nào, nếu như không phải có khí chấ mạnh mế hì ai cũng sẽ dễ dàng phá hiện ra anh gầy đi rấ nhiều.

rương ấn Phong uống canh gà xong, bộ dáng khi đưa bá canh nhẵn bóng cho Võ Hạ Uyên giống như dâng vậ quý: “Uống xong rồi”

‘Võ Hạ Uyên vui mừng vỗ vỗ bả vai anh, nếu không phải có nhiều người ở đây cô chắc chắn sẽ hôn rương ấn Phong.

Phạm Đình Cảnh hực sự chịu không nổi loại hức ăn cho chó này, ăn xong liền đi ngay.

‘Võ Đức Huy và rần Anh hư ở ngay căn phòng sá vách, hấy cũng muộn rồi nên về phòng ‘Võ Hạ Uyên rửa bá rong phòng bếp, rương ấn Phong không nhin được đến giúp đỡ, sau đó hành công đập vỡ mộ cái đĩa.

rương ấn Phong: “.. ‘ Võ Hạ Uyên cười rồi đẩy rương ấn Phong ra khỏi phòng bếp, rong họng phá ra âm hành khàn khàn, rương ấn Phong nghe vậy, đáy lòng đau nhói Chờ Võ Hạ Uyên rửa ay sạch sẽ xong, anh ôm lấy cô ừ phía sau, Võ Hạ Uyên đẩy đẩy hai lần ượng rưng cho có, sau đó liền rơi vào cái lưới ôn nhu của rương ấn Phong, hai người ôm hôn ừ phòng bếp vào ận phòng ngủ, sau đó liền làm chuyện khiến người a im đập nhanh mặ đỏ bừng.

Sau mô phen làm chuyện người lớn, Võ Hạ Uyên ựa rên vai rương ấn Phong, viế chữ rong lòng bàn ay anh: ‘Ðức Minh đâu? “

Sau khi rương ấn Phong hiểu hì không nói câu nào, chỉ mở máy gọi video call.

rong video đầu iên lộ ra khuôn mặ của mộ người phụ nữ rung niên xa lạ, Võ Hạ Uyên nghĩ rằng đó có lẽ là bảo mẫu chăm con, ống kính lung lay mấy lần, mộ khuôn mặ nho nhỏ rắng nõn đáng yêu xuấ hiện. Ánh mắ Võ Hạ Uyên sáng lên, rái im bị con rai đáng yêu làm cho an chảy.

Bào Ngư nhìn màn hình mấy giây, sau đó bắ đầu cười khanh khách, “Bal Ba bai”

hần sắc rương ấn Phong rở nên vô cùng ôn nhu, anh ôm chặ Võ Hạ Uyên: “Nhìn xem ai đang ở cạnh ba nào?”

Bào Ngư nghiêng đầu sau đó lập ức vui vẻ: “Mẹ mẹ!”

iếng mẹ này làm mũi của Võ Hạ Uyên chua xó, cô vùi đầu vào ngực rương ấn Phong, cố gắng kìm chế để không chảy nước mắ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status