Phu nhân không dễ chọc

Chương 175



Hôm đó là lần đầu iên rần Anh hư nhìn hấy vẻ mặ kinh hãi như vậy của Võ Đức Huy, cả căn phòng ràn ngập iếng khóc của Phan Hựu Minh, ông a khóc như bị hần kinh, không kìm được bản hân, Võ Đức Huy kiên nhẫn đợi ông a khóc. Sau đó, anh a bản liên iếp ba phá đạn đưa người lên đường.

Cái chế của Phan Hựu Minh rấ kĩ lưỡng, nếu có âm ào địa phủ, chắc chăn ông a sẽ phải xuống đó rả nợ.

Sau đó rần Anh hư nói với Võ Hạ Uyên, Phan Hựu Minh đến lúc chế cũng không nhằm mắ lại, giống như là bị dọa cho sợ hãi, ‘Võ Hạ Uyên cười yếu ớ, không nhắm mắ là được rồi.

rương ấn Phong không biế những điều này, Võ Hạ Uyên đã lớn lên ở nơi anh không nhìn hấy.

“Không phải đợi Phan Hựu Minh cúi đầu sao? Sao độ nhiên bị giế?” rương ấn Phong vừa uống canh gà vừa hỏi.

Võ Đức Huy liếc nhìn Võ Hạ Uyên: “Đêm dài lắm mộng”

***

rương ấn Phong gậ đầu: Phan Hựu Minh chế sớm hì người.

Với sự đảm bảo của dòng họ Char, cái chế của Phan Hựu Minh được cho qua mộ cách hời hợ, sau mộ loạ hoạ động, ấ cả ài sản của ông a đều được mang heo ên của Phạm Đình Cảnh, heo hỏa huận, hai phần mười lợi nhuận hàng năm ở Âu Mỹ của rương ấn Phong cũng chia cho Phạm Đình Cảnh.

Sau khi ình rạng hể chấ của rương ấn Phong được cải hiện, đoàn người quyế định về nước, mà Võ Hạ Uyên đã yêu cầu Phạm Đình Cảnh đến căn hộ nơi cô đang sống ăn bữa cơm để báo đáp.

Lê Minh Khanh cũng không mời mà ới, Võ Hạ Uyên hấy gã đã háo băng, rên đường đến phòng vệ sinh hì gặp phải gã, Võ Hạ Uyên hì hào nói: “Cảm ơn”

“Cảm ơn?” Lê Minh Khanh nhướng mày.

“Cảm ơn anh đã hay ấn Phong đỡ mộ phá súng này”

Ừ” hứ như cho mọi Lê Minh Khanh cười và nói: “Vậy có hể rả hế món nợ đã khiến cô rơi xuống vực và mấ con rai năm đó không?”

Võ Hạ Uyên bắ gặp ánh mắ của Lê Minh Khanh và lắc đầu: “Hai chuyện khác nhau”

Lê Minh Khanh yên lặng nhìn Võ Hạ Uyên vài giây, người phụ nữ này là như vậy, cô rấ rõ ràng, không cho người khác mộ chú cơ hội.

“Được rồi, đi đường cẩn hận” Lê Minh Khanh đi ngang qua Võ Hạ Uyên.

Ngày về, bầu rời rong xanh.

Ba háng không hấy Bào Ngư lại ăng cân, Võ Hạ Uyên cứ ưởng đứa nhỏ sẽ sợ người lạ, ai ngờ Bào Ngư ôm cổ cô không buông ay, Phùng Bảo Đạ ừ bên cạnh nhỏ giọng: “Lúc bà chủ không ở đây, cậu chủ hường cầm bức ảnh của bà chủ cho cậu chủ nhỏ xem, đương nhiên không hể nào xa lạ được”

‘Võ Hạ Uyên rong lòng mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn rương ấn Phong ngồi ở rên sô pha nhằm mắ nghỉ ngơi, nói nhỏ: “rở về phòng ngủ đi”

rương ấn Phong nhẹ giọng nói: “Không cần, ngồi mộ lá là được.”

Diệp Sâm cùng bọn họ rở lại, Võ Hạ Uyên hế mới biế người đàn ông này được coi là hiên ài rong giới y học, anh a biế mọi hứ, hứ gì cũng hông hạo, rương ấn Phong đã dùng giá cao mua mộ năm của anh a.

‘Đừng để ổng giám đốc rương làm việc quá sức rong hai háng” Diệp Sâm nói với Võ Hạ Uyên: “Còn bà chủ, hãy uống huốc đúng giờ. Xem giọng nói của cô, có vẻ cổ họng của cô chắc gần như đã sắp khỏi rồi”

“Cảm ơn bác sĩ Sâm” Sau khi iễn Diệp Sâm đi, Võ Hạ Uyên rực iếp đến chỗ rần Anh hư.

Hai người hẹn hôm nay gặp nhau rong mộ quán cà phê, rần Anh hư vẫn mặc mộ bộ đồ Lolia, rông cô ấy giống như mới vừa hành niên vậy, nhưng Võ Hạ Uyên đã nhìn hấy cô ấy ăn mặc quần áo người lớn và đấm nhau mộ cách ngầu bá cháy, so với bây giờ có sự ương phản rấ lớn.

“Muốn học sao?” rần Anh hư nhấp mộ ngụm rà sữa hỏi Võ Hạ Uyên.

“Ừ” Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Dù sao cũng hơi hiếu năng lực ự vệ”

“Bây giờ cậu học có hơi muộn, có hể sẽ khá đau đó” rần Anh hư cố ỏ ra khéo léo.

‘Võ Hạ Uyên không quan âm lắm: “ớ biế, ớ có hể iếp nhận”

rần Anh hư cười ủm ỉm: “Lúc đó đừng khóc nhè.”

Khóc nhè là chuyện chắc chắn rồi, vì quá rình dấn cơ ương đối khó khăn. rần Anh hư đã iến cử cho Võ Hạ Uyên mộ giáo viên aekwondo chuyên nghiệp, là người cực kỳ khắ khe, đồng hời có rình độ mù mặ nhấ định, bởi vì không có chú hương hương iếc ngọc nào, ngày đầu iên Võ Hạ Uyên về đến nhà chú nữa bản hân đã àn phế.

Đau đớn ròng rã cả uần như vậy, Võ Hạ Uyên vừa ngã xuống giường mộ cái là ngủ luôn, bỏ qua những lời dị nghị của rương ấn Phong, điều này khiến rương ấn Phong rấ khó chịu.

“Kiểm ra xem gần đây mợ chủ với rần Anh hư ra ngoài làm gì?” rương ấn Phong ức giận gọi điện cho Phùng Bảo Đạ Hôm sau Phùng Bảo Đạ đặ báo cáo điều ra lên bàn của rương ấn Phong: “ổng Giám đốc rương, mợ chủ học cái này, cô rần Anh hư cũng ở đó”

rong hình, Võ Hạ Uyên mặc mộ bộ đồ ập màu rắng, đội mũ sắ đệm khí màu đỏ, vậy mà có mộ loại ư hế anh hùng hiếm hấy, rương ấn Phong đã quen với vẻ ngoài dịu dàng và ôn hòa của cô, độ nhiên nhìn hấy mộ mặ như vậy còn cảm hấy rấ ngạc nhiên.

Phùng Bảo Đạ nhìn sắc mặ hòa dịu của rương ấn Phong, cười căng cứng: “ổng Giám đốc rương, có cần ngăn cản mợ chủ không?”

“ại sao phải ngăn cản?” rương ấn Phong cầm ập ài liệu lên và xem qua nó: “Đi heo mợ chủ.”

Mà ấm hình kia được người đàn ông cấ kỹ rong ngăn kéo, lâu lâu mới lấy ra xem hử để giải rí.

Đôi khi rương ấn Phong cũng giúp đỡ khi hấy Võ Hạ Uyên bôi huốc vào chân, lâu lâu lại ấn vào vai người phụ nữ nhưng không hỏi hêm câu nào, người phụ nữ của anh muốn gì hì làm, rời sập xuống có anh chống đỡ.

‘Võ Hạ Uyên đặc biệ dặn dò Phùng Bảo.

Đạ, heo dõi rương ấn Phong nhiều chú và kịp hời liên hệ nếu anh cảm hấy không hoải mái Hôm nay Võ Hạ Uyên mới luyện được mộ nửa hì Phùng Bảo Đạ đã gọi đến, người đàn ông ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng, Võ Hạ Uyên nghe hấy động ĩnh của anh a không giống như xảy ra chuyện gì, ngược lại có hơi khó có hể mở miệng.

“Lời ngay nói hậ” Võ Hạ Uyên hì hào nói: “ôi nghe đây”

“hưa mợ chủ, là như vầy, mộ người bạn cũ của ông cụ đã rở lại, hôm nay đặc biệ đến hăm ổng Giám đốc rương, buổi ối con rai của bạn ông cụ iếp đãi ổng Giám đốc rương, bữa iệc được ổ chức ở khách sạn Đức Vượng… Có vài cô gái rẻ được… Gọi ới”

Phùng Bảo Đạ nói.

“Sau đó hì sao?” Võ Hạ Uyên không rõ hỏi, dựa heo ính cách của rương ấn Phong, chắc chắn sẽ ừ chối.

Phùng Bảo Đạ dường như đã đoán được suy nghĩ của Võ Hạ Uyên: “ừ chối cũng được, nhưng không hể không qua gặp mặ được Ông cụ đặc biệ gọi cho ổng Giám đốc rương, bảo ngài ấy ngồi đàng hoàng”

Điều này có chú hú vị, Võ Hạ Uyên mộ iếng rồi cúp máy.

Huấn luyện viên là mộ người đàn ông rung niên ngoài bốn mươi, dáng vẻ cao o lực lưỡng, dưới ay có cả chục học rò, Võ Hạ Uyên là người mới bắ đầu muộn nhấ, nhưng lại là người có hể chịu đựng được cực khổ nhấ, uy rằng huấn luyện viên ngoài miệng mắng chửi nhưng ông a hích sự cố gắng của Võ Hạ Uyên, bây giờ nghe hấy Võ Hạ Uyên xin nghỉ, nhấ hời có chú không vui: “Sao vậy? iền học không là iền sao? Cô muốn bỏ qua mộ bài giảng ổn hấ hơn mộ riệu như vậy sao?”

‘Võ Hạ Uyên cười xin lỗi, giọng nói vẫn khàn khàn: “hực xin lỗi, hầy Lý, chồng ôi đã xảy ra chú chuyện nhỏ, ôi có hơi lo lẳng, phải rở về xem xé mộ chú”

ừ “chồng” đã khiến huấn luyện viên giậ mình: “Cô đã kế hôn?”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Kế hôn rồi”

Ngay khi những lời này nói ra, mấy ên đàn ông đang kéo căng ở phía xa đồng hời nhìn sang, kế hôn rồi?

“Được rồi, đi đi” Huấn luyện viên xua ay, nhìn bộ dạng lo lắng của Võ Hạ Uyên, người a đã nói là lo cho chồng rồi, làm sao ông a có hế không để cho cô đi được.

‘Võ Hạ Uyên bắ axi đến khách sạn Đức ‘Vượng, Phùng Bảo Đạ đích hân ới đón người, vừa đi vừa nói: “Lại ới mộ nhóm người khác, ổng Giám đốc rương hậ sự không phân hận được, chủ yếu là ông cụ bên kia…”

Võ Hạ Uyên làm động ác ra hiệu cho.

Phùng Bảo Đạ đừng nói nữa, ình cờ là người phục vụ đưa rượu vào phòng riêng, cô liếc nhìn heo khe hở hì hấy mộ người phụ nữ ró mộ ly rượu cho rương ấn Phong.

Uống rồi?

Võ Hạ Uyên nheo mắ đầy nguy hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status