Phu nhân không dễ chọc

Chương 174



‘Võ Hạ Uyên vẫn cảm hấy người chế như đèn ắ, mãi đến khi gặp được Phan Hựu Minh, loại người như vậy ngoài rừ uy hiếp, còn lại hái độ gì đối với ông a cũng không có ác dụng gì, hậm chí là giẫm đạp cho đến chế.

Đảo biệ lập ban đêm như mộ con dã hú ngủ yên, bên ai là iếng gió biển nghẹn ngào hổi, dù sao cũng hơi đáng sợ.

rần Anh hư hả neo huyền cho ố, sau khi lên bờ xem xé bốn phía mộ lượ, nhỏ giọng nói: “Xây dựng phức ạp như vậy Đảo biệ lập đã không còn ai, có lẽ rả qua mộ hời gian nữa, nó sẽ rở hành ài sản ư hữu dưới ên Phạm Đình Cảnh.

Võ Hạ Uyển quen đường mang heo rần Anh hư lái xe ới phòng ranh, nhìn bức ảnh rong phòng, rần Anh hư câm nín: “Cũng hậ biến hái”

Võ Hạ Uyên rực iếp cầm lấy bức chân dung hanh rà ở giữa, bởi vì không có che chắn cho nên có rấ nhiều ro bụi rơi xuống, người phụ nữ dường như vĩnh viễn ở uổi xuân, mỉm cười ôn hòa như vậy, nhưng Võ Hạ Uyên biế kiếp này của Chu hanh rà đã bị hủy hoại rong ay Phan Hựu Minh, chồng và con bà ấy đã bị Phan Hựu Minh giế chế, sau đó bà nhảy lầu ự ử rong uyệ vọng, iếp đó Phan Hựu Minh nổi điên và cướp đi những người phụ nữ giống như Chu hanh rà.

***

“Chờ mộ chú” Bọn họ cầm chân dung rời đi, vừa đi ới cửa hì rần Anh hư độ nhiên dừng lại, cô càng nhìn căn phòng này càng cảm hấy có gì đó không ổn: “ớ xác nhận mộ chú”

‘Võ Hạ Uyên nhỏ giọng nói: “Cái gì?”

“Những bức ảnh này được sắp xếp heo quy luậ, hơi giống mậ mã của Bill” rần Anh hư vừa nói vừa chụp mộ số ấm ảnh. ừ góc nhìn của Võ Hạ Uyên, cô ngạc nhiên khi hấy những bức ảnh được lậ lại ạo hành mũi ên chỉ vào mộ giá sách khiêm ốn ở góc ường.

“Cậu nhìn hấy gì?” rân Anh hư hỏi ‘Võ Hạ Uyên chỉ vào giá sách, không nói gì rần Anh hư đi ới rước mặ giá sách, sau khi nhìn kỹ mộ hồi hì độ nhiên kéo giá sách sang mộ bên, âm hanh ma sá rầm hấp vang lên, Võ Hạ Uyên kinh ngạc rợn ròn mắ, phía sau giá sách có hứ gì đó.

Không biế đó là hứ gì, nó được rùm mộ ấm vải đen rấ lớn, rần Anh hư nhìn hấy đang định cởi ấm vải đen ra, Võ Hạ Uyên vội vàng hé lên: “Chờ đã!” Cô vừa nói vừa vặn hế đèn rong phòng lên, sau đó mới ra hiệu cho.

rần Anh hư: “iếp ục.” Không hiểu sao Võ Hạ Uyên cảm hấy rong lòng có chú sợ hãi.

Dù đã chuẩn bị âm lý, hời điểm ấm vải đen bị vén ra, Võ Hạ Uyên vẫn cảm hấy bụng cuồn cuộn, sau đó cô đỡ ván cửa nôn khan cả buổi, rần Anh hư cũng vô hức lui về phía sau hai bước, chửi rủa: “Biến hái!”

ấm kính rong suố được gắn vào ường, hứ chuyển động bên rong hẳn là chấ lỏng giống như formalin, mà chấ lỏng bao quanh mộ xác chế…

Đó là mộ hi hể phụ nữ, rên người cô ấy có hể nhìn rõ vế khâu, cô ấy nhắm mắ lại, oàn hân ái nhợ, ngũ quan cũng mơ hồ không rõ.

Võ Hạ Uyên đã gần như xác nhận danh ính của người phụ nữ ngay lập ức, Chu hanh rà Đây là hứ người a gọi là chế rồi cũng không được yên bình sao?

rần Anh hư điều chỉnh lại hơi hở, khàn giọng nói: “Chúng a đi rước”

Khi rương ấn Phong ỉnh lại, rong phòng yên ĩnh, anh vô hức ìm kiếm bóng dáng của Võ Hạ Uyên, sau đó cửa bị đẩy ra, người phụ nữ mỉm cười bước vào.

“Đã nấu cháo rồi, nếm hử xem” Võ Hạ Uyên để bữa sáng lên ủ đầu giường, sau đó giúp người đàn ông rửa mặ.

rương ấn Phong vẫn có riệu chứng im đập nhanh, hỉnh hoảng khó hở nên phải nhập viện heo dõi mộ hời gian.

rương ấn Phong rửa mặ xong, quay đầu nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên: “ối hôm qua ngủ ngon không?”

‘Võ Hạ Uyên độ nhiên nghĩ đến hi hể của Chu hanh rà, rong lòng độ nhiên cảm hấy buồn nôn, nhưng vẻ mặ vẫn bình ĩnh không đổi: “Không sao”

“Đừng lo lắng cho anh, sắp khỏe rồi”

rương ấn Phong rầm giọng.

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu Sau khi lo bữa ăn sáng cho rương ấn Phong xong, cô nói chuyện với anh, chờ anh iêm huốc, người đàn ông lại bắ đầu cảm hấy mệ mỏi, ý hức rương ấn Phong dần dần mờ mị, anh nhìn Võ Hạ Uyên cách mấy ầng sương mù, không khỏi hỏi: “Có phải em gạ anh chuyện gì không?”

Được cô ôm lấy rong sự mông lung, bên ai là giọng nói khàn khàn của người phụ nữ: “Ngủ đi” Giọng nói không dễ chịu như rư nhưng với rương ấn Phong mà nói hì nó là liều huốc hôi miên, anh không kịp hỏi hêm hì đã rơi vào bóng Cánh cửa ăm ối bị đẩy ra, Phan Hựu Minh bị rói ở rên ghế sa lông, ông a nhíu mày nhìn cô, chế nhạo nói: “Là cô”

Võ Hạ Uyên chậm rãi đi vào: “Là ôi.”

“Ồ, nói được sao?” Ánh mắ Phan Hựu Minh ràn đầy khiêu khích: “Chỉ là giọng nói hơi khó nghe”

‘Võ Hạ Uyên không quan âm lầm: “ôi không nói cho ông nghe” Cô nhìn chăm chăm vào Phan Hựu Minh: “Loại người như ông, cả đời này đều đi cướp đồ của người khác. Có cái gì là của ông không?”

Phan Hựu Minh cười nói: “Cô cứ nói đi, ôi đang nghe đây”

“Nếu không phải do chuyện gia đình của ông, ôi cũng sẽ không bị cuốn vào” Căn phòng rấ yên ĩnh, Võ Hạ Uyên nói chuyện cũng không cần phải ốn nhiều sức: “Nhưng không sao, để ôi khám phá sự hậ về cái chế của ba mẹ ôi” Cô vừa nói vừa ra hiệu cho người bê mộ cái hùng sắ lớn lớn vào, sau đó lấy những bức chân dung kia ra đố không chú do dự.

Vẻ mặ của Phan Hựu Minh rố cuộc cũng hay đổi, ông a im lặng, hận không hể ăn ươi nuố sống Võ Hạ Uyên, nhưng cuối cùng lại chỉ cười lạnh mộ iếng: “Đố đi, gương mặ hanh rà ở rong lòng ôi, chỉ cần ôi muốn, vẽ bao nhiêu gương mặ cũng được.”

‘Võ Hạ Uyên đố sạch sẽ ấ cả, ngay cả góc viền cũng không buông ha, cô biế đã có ác dụng.

“rước đây ấn Phong rúng mộ phá đạn vì cứu con của chúng ôi, vẫn chưa dưỡng bệnh cho ố” Giọng điệu Võ Hạ Uyên nhàn nhạ: “Nếu không phải ông, anh ấy sẽ không mệ mỏi như vậy, bệnh cũ ái phá”

“Như vậy không ố sao?” Phan Hựu Minh khiêu khích.

“Được, đương nhiên là ố cho ông, ông cho răng ôi sẽ là người hay hế iếp heo, cho nên ông không iếc bấ cứ giá nào để hủy hoại gia đình ôi. Nói cách khác, Phan Hựu Minh, để ông sống ôi cũng rấ không yên âm” Võ Hạ Uyên nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Phan Hựu Minh, rong mắ bừng bừng lửa giận, giống như muốn ăn ươi nuố sống ông a: “Phan Hựu Minh, hi hể rong phòng ranh, hiện ại nên hỏa áng”

Vẻ mặ của Phan Hựu Minh ngây ra mộ lúc, dường như không nghe rõ: “Cô nói cái gì?”

“hi hể của Chu hanh rà nên được hỏa áng, cô ấy nên được chôn cấ cùng chồng con, hay vì bị ông quấy rầy đến chế!” Võ Hạ Uyên chậm rãi nói.

Phan Hựu Minh muốn lao về phía Võ Hạ Uyên nhưng bị dây rói rói giữ chặ lại, cả chiếc ghế vang lên iếng “leng keng”, mắ ông †a đỏ hoe, rên rán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “ôi chắc chăn phải giế cô!”

Võ Hạ Uyên đứng yên không nhúc nhích, cứ như vậy yên lặng nhìn Phan Hựu Minh.

ừ cơn hịnh nộ đầu iên cho đến lúc kiệ sức, cả người Phan Hựu Minh xụi lơ mềm nhũn reo rên ghế, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặ có chú oan ức: “Cô rả lại hanh rà cho ôi, ôi cầu xin cô”

“Anh biế nói chuyện sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Phan Hựu Minh gậ đầu: “ôi sai rồi, ôi nói hậ”

Phan Hựu Minh nói ra ba chữ này hậ sự không dễ dàng gì, nhưng Võ Hạ Uyên biế người này dù xin lỗi cũng chỉ là qua loa cho có, có hể khiến anh a đau đớn nóng nảy, nhưng không bao giờ có hể để anh a hiểu mình sai ở đâu.

“Khi ông xuống dưới đó, nhớ nói rõ mọi truyện với gia đình Chu hanh rà” Võ Hạ Uyên hì hào nói: “Bọn họ đang đợi ông, họ đã đợi ông gần hai mươi năm rồi, ông không nhớ hanh rà sao? Bọn ôi sẽ lập ức đưa ông đi gặp bà ấy”

Phan Hựu Minh nghiêm úc nghiền ngẫm lời Võ Hạ Uyên nói, dưới đáy mắ ừ ừ hiện lên sự sợ hãi: “Không, ôi không muốn…”

“Ông muốn!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng ngắ lời ông a.

Nói xong lời này, cô xoay người rời đi, vừa đi ra ngoài cửa đã gặp Võ Đức Huy đã đợi ừ lâu: “Còn lại giao cho anh rai”

“Đi hôi” Võ Đức Huy vỗ vai Võ Hạ Uyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status