Phu nhân không dễ chọc

Chương 177



Nữ học viên đến đến chỗ Lý Diệu hành học aekwondo không í, nhưng đa phần là gối hêu hoa, ham gia chú náo nhiệ cùng hóng gió, như loại người Võ Hạ Uyên này hì hậ sự hiếm hấy, nhìn qua hì Võ Hạ Uyên chính là loại được nâng rong ay, giữ rong lòng, nhưng không ngờ lại có biệ ài về những hứ mạnh mẽ và àn bạo này.

“Được rồi, nghỉ ngơi mộ chú” Lý Diệu.

hành võ vai Võ Hạ Uyên: “Không hổ là người con bé nhà họ rần giới hiệu đến”

‘Võ Hạ Uyên có chú bấ iện: “Cảm ơn huấn luyện viên Lý”

Mộ đám người khí hế hùng hổ ừ cửa đi ới rong lúc nói chuyện, Võ Hạ Uyên nhìn hấy gương mặ huấn luyện viên rong nháy mắ hay đổi.

“Lý Diệu hành, ông nói mỗi ngày ông làm những hứ không hiế hực này có ích lợi gì?

***

Nếu không phải bố mẹ ông ra đi sớm, bố ôi bên kia ra mệnh lệnh bắ buộc, ông cho rằng ôi đồng ý quan âm ông? ôi hỏi ông, ôi sắp xếp công việc cho ông..” Người đến chưa hấy người đã nghe hấy iếng, hùng hổ nửa ngày, bồng nhiên im bặ, ánh mắ kia gắ gao dừng rên người Võ Hạ Uyên.

‘Võ Hạ Uyên bị đối phương nhìn khiến cả người khó chịu, lại cảm hấy người đàn ông này có hơi quen mắ, cẩn hận suy nghĩ mộ chú, mới nhớ lại ông a là người đàn ông ngày đó mời rương ấn Phong uống rượu, ên Lý Đức hành.

Đợi đã! Lý Đức hành, Lý Diệu hành… Võ Hạ Uyên nhìn về phía huấn luyện viên.

Huấn luyện viên biế Lý Đức hành rấ háo sắc, hấy hế liền che rước mặ Võ Hạ Uyên, lạnh lùng nói: “ôi như bây giờ rấ ố, iến vào công y mẹ anh khẳng định lại nói gì nữa, chúng a cứ đơn giản hôi, đừng phiền phức như vậy, anh bỏ qua ôi, ôi bỏ qua anh”

Lý Đức hành như không nghe hấy lời này của Lý Diệu hành, âm mắ liếc sang Võ Hạ Uyên: “Cô a là học viên của anh?”

“Có quan hệ gì với anh đâu?” Lý Diệu.

hành hiếu kiên nhẫn: “Người a cũng kế hôn rồi, anh bớ để ý được không?”

Lý Đức hành đó vui vẻ: “Kế hôn nơi Đức Vượng đó hả?”

Võ Hạ Uyên buồn bực, hầm nghĩ mình đi đến Đức hịnh đón chồng mình hì có gì sai sao?

Hôm nay gặp mặ như hế, Lý Đức hành kia lúc đầu vốn kìm nén sự rung động hiện lên rong lòng, ông a cảm hấy người phụ nữ này rấ buông hả, kế hôn còn dám đến Đức.

‘Vượng iếp khách, còn chọn khách hàng là rương ấn Phong, nhìn dáng vẻ đàng hoàng hực ra rấ phóng úng, nếu đàn ông khác có.

hể, ại sao ông a không được? Dù sao cũng e vậy hì sững sờ, sau Kế hôn còn đến cái Lần này Lý Đức hành đã quên đi mục đích chuyến này, oàn bộ sự chú ý đều đặ rên người Võ Hạ Uyên, ông a đấy Lý Diệu hành ra, cười nói với Võ Hạ Uyên: “Cô giá bao nhiêu?”

Võ Hạ Uyên có ngu ngốc đi nữa cũng hiểu rõ ý của những lời này, cô sầm mặ lại, xoay người muốn rời đi.

Lý Đức hành làm sao có hể bằng lòng hả người, dù sao miếng hị cũng đã đến miệng rồi: “Ấy, đừng đi, cô lo lắng cho ổng Giám đốc rương đúng không? Phía ổng Giám đốc rương ôi sẽ giúp cô che giấu”

‘Võ Hạ Uyên nhìn kỹ Lý Đức hành, giọng nói khàn khàn: “Ông biế rương ấn Phong là người hế nào với ôi không?”

“Biế” Lý Đức hành không hề để ý nói “Hôm đó ôi cũng gặp mà, nói đi, bao nhiêu iên?”

Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, ự nhủ là nhà họ Lý mới về Cần hơ không lâu, rấ nhiều người rong số họ đều đang ở giai đoạn xuấ phá, không biế mình cũng không sao, cô nhìn về phía Lý Diệu hành: “Huấn luyện viên, ôi đi rước.”

Lý Diệu hành in ưởng Võ Hạ Uyên, gậ đầu: “Đi hôi”

“Ấy cô…”

“Được rồi” Lý Diệu hành chắn ở rước mặ Lý Đức hành, cơ bắp gồng lên, xem ra có vẻ vô cùng biế đánh nhau: “Lại ới chỗ ôi cố ình gây chuyện, bác cả ở đó không iếp đãi ố à?”

“Anh!” Lý Đức hành rừng mắ, sắc mặ không ố lùi về sau hai bước, cơ hể ông a ngập rong rượu nên bấ lực, nếu nảy sinh xung độ với Lý Diệu hành hì ông a có hể bị mộ quyền của đối phương quậ ngã, bố ông 1a cũng chưa chắc nói giúp ông a, ai bảo ông bố Lý Diệu hành kia hiểu biế hời hế, hay bố ông a cản ai họa, bố ông a ừ đó hận không hể nâng đứa cháu này lên rời.

hế nhưng không sao, nhà họ Lý đều là của ông a, sau này lại chỉnh đốn Lý Diệu hành vậy.

Võ Hạ Uyên hay xong quần áo, đúng lúc mấy học viên nữ đi vào, Võ Hạ Uyên nhận ra hai cô gái đó, chỉ là bình hường bọn họ chưa ừng nói với nhau mấy câu “Chuyện đó Võ Hạ Uyên..” Có người không kiềm chế nổi ụ ập ới: “Cô làm gì ở Đức Vượng?”

Võ Hạ Uyên căn nhắc mộ hồi, rõ ràng đối phương đang ra hỏi đề ài rước của Lý Đức hành, kiên rì giải hích: “ôi đi ìm người”

“hậ sao?” Đối phương cười miễn cưỡng, rõ ràng không in: “ôi nghe nói chỗ kia rấ rối loạn..”

Võ Hạ Uyên không nói nữa, đối phương nhìn Võ Hạ Uyên như vậy cũng lười hỏi, nhưng rong mắ rõ ràng mang heo sự xem hường, uy rằng Võ Hạ Uyên không nói nhiều, nhưng có hể nghe được cổ họng có vấn đề, gương mặ đó của cô chính là nữ hần rong lòng không í đàn ông, ngoài miệng mấy người bọn họ không nói, nhưng rong lòng vô cùng ghen ị, bây giờ hậ vấ vả nghe được Võ Hạ Uyên có scandal hì hận không hể ngồi vững.

‘Võ Hạ Uyên hay xong quần áo, sau đó ới nhà vệ sinh công cộng hàng lang, dự định chỉnh lại óc, ai biế mới vừa đứng rước gương đã bị người đằng sau ôm lấy, Võ Hạ Uyên phản ứng cực nhanh, mộ phá bắ được cái ên kia rên bả vai, dùng sức vặn, mộ iếng hé hảm vang lên heo, cô không hề do dự quậ đối phương xuống đấ.

Lý Đức hành cảm giác im gan phèo phổi đều rối loạn: “Khụ khụ..”

Võ Hạ Uyên nhìn kỹ hì lập ức cau mày: “ại sao lại là ông?”

Lý Đức hành đời nào ừng bị người a đánh? Lúc này ức giận rong bụng, nhưng vừa nhìn hấy gương mặ Võ Hạ Uyên hì có hơi hay lòng đối dạ, sự ức giận dừng lại, ông a còn đặc biệ không biế xấu mà nắm lấy mắ cá chân Võ Hạ Uyên: “ôi biế cô cảm hấy bấ iện rước mặ người a, cô không ới gặp ôi, ôi liền đến gặp cô nè! Mấy hằng chó Đức Vượng kia nhìn cô bị rương ấn Phong chọn cũng ghen ị muốn chế, hỏi đến hì nói không biế, cũng may cô và ôi có duyên, ôi đến ìm em họ ôi còn gặp được cô nữa, điều này nói rõ..”

“Buông ay!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.

Lý Đức hành nhìn ra được Võ Hạ Uyên rấ chán ghé ông a, nhấ hời nổi rận lôi đình “rương ấn Phong cho cô bao nhiêu iền? ôi rả gấp đôi!”

“Buông ay!” Võ Hạ Uyên lặp lại lần nữa.

Lý Đức hành cười lạnh: “Không hả cô ra hì sao?” Vì để không kéo người ới ông a đã lệnh cho vệ sĩ đứng ở bên ngoài, uy rằng không đánh lại Võ Hạ Uyên, nhưng không răng Võ Hạ Uyên có hể có đủ sức, chính là…

“AI” Lý Đức hành han nhẹ mộ cái, đau đến nổi cả gân xanh, sự ức giận rong mắ ông a còn chưa nguôi, sau đó là ừng iếng kêu liên iếp giống như giế lợn, cánh ay kia rố cuộc buông Võ Hạ Uyên ra, cả người đau đến cuộn hành mộ đống.

Võ Hạ Uyên àn nhãn giẫm xuống, rực iếp giẫm rậ khớp cổ ay ông a.

hừa dịp vệ sĩ còn chưa ới, Võ Hạ Uyên nhanh chóng rời khỏi nơi huấn luyện, nhiều người như vậy, làm sao cô đánh lại được.

ừ lúc rương ấn Phong về nhà hì Võ Hạ Uyên đã ở đó, người phụ nữ đang ngồi rên giường dùng sức xoa nắn mắ cá chân, rương ấn Phong nhìn hấy hì cau mày, iến lên kéo Võ Hạ Uyên: “Làm gì vậy? Không đau sao?”

“Không đau” Võ Hạ Uyên rầu rĩ.

rương ấn Phong cẩn hận nhìn chằm chằm cô: “Xảy ra chuyện gì?”

‘Võ Hạ Uyên đang do dự có nói hay không, điện hoại rương ấn Phong vội vàng vang lên, Võ Hạ Uyên hoáng nhìn in nhắn gửi đến, là ông cụ.

Không biế ông cụ nói hế nào, lông mày rương ấn Phong nhíu càng chặ, cuối cùng không nhịn được nói: “Bọn họ đang nói hưu nói vượn gì? Được, ôi biế rồi, sau mộ iếng nữa ôi sẽ về nhà.”

Võ Hạ Uyên không yên lòng nắm ay rương ấn Phong: “Sao vậy?”

“Ai biế” rương ấn Phong im lặng: “Nói Lý Đức hành bị người ình bên ngoài của anh đánh cho àn phế, nhà họ Lý bắ anh giao ra”

Võ Hạ Uyên nhấ hời không có biểu cảm gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status