Phu nhân không dễ chọc

Chương 178



Im lặng giây lá, Võ Hạ Uyên hấp giọng nói: “Nếu như không ngoài dự đoán, người ình mà bọn họ nói đến, chính là em.

rương ấn Phong sửng số: “Cái gì?”

“Người là do em đánh” Võ Hạ Uyên có sao nói vậy.

Hiếm khi hấy rương ấn Phong lâu như vậy vẫn chưa hồi phục lại inh hần, Võ Hạ Uyên chỉ có hể mang những chuyện đã xảy ra nói lại chính xác mộ lần nữa.

rương ấn Phong nghe xong cau mày lại, ấn mắ cá chân của Võ Hạ Uyên hỏi: “hăng đó nắm rúng chỗ này hả?”

“Uhm” Võ Hạ Uyên gậ gậ đầu.

***

rương ấn Phong không nói hai lời đi đến phòng ắm bưng ra mộ hao nước ấm, vắ khô khăn lông i mi lau cho Võ Hạ Uyên mộ lần: “Để anh”

Anh lau đi lau lại ba lần, lại bôi hêm kem dưỡng hể xong hì sắc mặ mới dễ coi hơn mộ chú.

hấy người đàn ông đứng dậy muốn đi, Võ Hạ Uyên vội vàng mặc áo khoác vào “Em đi cùng anh nha”

Bởi vì chuyện của Phong hiên nên Ba rương bây giờ nhìn đâu cũng hấy bấ mãn với rương ấn Phong, cô sợ dưới sự xảo quyệ của Lý Đức hành, rương ấn Phong sẽ chịu hiệ, vì để ránh chuyện đối phương căn chế không chịu nhận nên cô liền đi cùng anh.

Chập ối hai người đã đến nhà chính của nhà họ rương, người mở cửa là Phùng Ngọc Chi, nụ cười giả ạo của bà a ngàn năm vẫn không hay đổi: “Đến rồi à?” nói rồi liếc nhìn Võ Hạ Uyên với nụ cười rên sự xui xẻo của người khác, cũng đúng, chồng mình ở bên ngoài nuôi iểu am, bây giờ iểu am gây chuyện, lại bắ vợ chính hức như Võ Hạ Uyên cùng đến cửa xin lỗi, không phải là quá mấ mặ hay Sao?

Võ Hạ Uyên gọi mộ iếng: “Chị dâu”. Sau đó heo rương ấn Phong đi vào bên rong nhà.

Ba rương đang ở rong phòng khách nói chuyện với mộ ông bạn cũ, hai người có nói có cười, nhưng ngay ại lúc nhìn hấy rương ấn Phong liền hu lại nụ cười rên môi, không khí vui vẻ bị giảm đi mấy phần, Võ Hạ Uyên che đẩy lửa giận sâu rong ận đáy lòng mình, xem ra ình rạng hiện ại giống như chỉ có rương ấn Phong là người ngoài “Ba” rương ấn Phong rầm giọng gọi.

“Ừ” Ba rương đung đưa dụng cụ ra rước mặ nói: “hấy Chú Lý của con ở đây cũng không biế chào hỏi sao?”

rương ấn Phong cũng chỉ nghe xong bỏ ngoài ai, chứ không hề mở miệng, gọi cái gì?

Nếu như chuyện hôm nay là bản hân anh không đúng, nể mặ quan hệ của ông a với ba mình, gọi mộ iếng “Chú Lý” Cũng không vấn đề gì, nhưng con rai ông a lại dám sàm sỡ Võ Hạ Uyên, chuyện này hì là chuyện lớn rồi, anh đến đây không phải để hòa giải, mà là để ính sổ, và còn có vài món nợ cũ muốn ính luôn mộ hế.

“Ba nói chuyện con có nghe hay không?”

Ba rương nhíu chặ mày lại “Ôi rời, không sao không sao” Lý hành Quân giả bộ như không để âm xua xua ay: “rương ấn Phong bây giờ đang nắm giữ mộ sản nghiệp lớn như vậy, kiêu ngạo mộ chú cũng là lẽ hường ình hôi mà, có khí chấ của mộ ông chủ lớn”

Phùng Ngọc Chỉ iếp lời: “Đúng ạ đúng ạ, loại khí chấ này, rương hiên Định nhà con dù cho có học mười năm cũng sẽ không học được”

Lời nói quá chói ai.

‘Võ Hạ Uyên rừng mắ nhìn Lý hành Quân mộ cái, hai người này người ung người hứng, không giống như mới quen biế.

“Vừa hay, Võ Hạ Uyên cũng đến” Ba rương rầm ư hờ mộ hơi nói: “Là rương ấn Phong không phải với con, các con hương lượng làm sao giải quyế chưa”

“Giải quyế?” rương ấn Phong cười lạnh Lý Đức hành đâu?”

Hiểu con không ai bằng ba, ông cụ hiểu rõ rương ấn Phong đây là rạng hái chuẩn bị nổi điên, nhịn không được hỏi: “Con hái độ gì hế”

rương ấn Phong cong cong khóe môi, kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống: “Ba con chỉ có chuyện của Lý Đức hành hôi, ba còn chuyện gì nữa hay sao?”

Ba rương im lặng mấy giây: “Nhưng gì ba muốn nói con đều rõ.”

‘Vẻ mặ Phùng Ngọc Chỉ hồi hộp chờ mong.

rương ấn Phong nhìn chãm chăm vào chiếc bình rang rí rên bàn mộ lúc, nghiêm nghị nói: “Khi con bàn giao ập đoàn Phong hiên vào rong ay rương hiên Định, là mộ ập đoàn Phong hiên hoàn chỉnh và lớn mạnh, bây giờ việc kinh doanh có vấn đề, ại sao lại bắ con hứng chịu?”

“Không phải bảo cậu hứng chịu!” Phùng Ngọc Chỉ có chú nôn nóng.

Ba rương cầm cây gậy gõ gõ hai cái lên mặ đấ, phẫn nộ nói: “Đều là người mộ nhà, con so đo mấy cái này để làm gì? rương ấn Phong, con ngày càng lợi hại rồi, bây giờ ngay cả ình hân cũng không cần đúng không? Khó rách, người đàn bà con nuôi bên ngoài cũng dám ùy iện ra ay đánh người rồi?”

‘Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, cố gắng kìm nén lửa giận rong lòng xuống.

“Nói quả không sai, đều là người mộ nhà, người mộ nhà” Lý hành Quân nhìn bộ dạng giống như muốn làm êm chuyện.

Nhưng Võ Hạ Uyên nhìn ra được ông a cùng Phùng Ngọc Chi đưa mắ nhìn nhau ra ám hiệu, đã đoán ra được hai người này căn bản đã hùa với nhau. Muốn mượn chuyện của Lý Đức hành để ông cụ rương àn nhẫn chấn áp rương ấn Phong mộ chú, bọn họ mỗi người đều có chung mộ mục đích.

“rương ấn Phong à” Phùng Ngọc Chỉ hêm dầu vào lửa nói: “Có những chuyện sai cũng đã sai rồi, cúi đầu nhận lỗi không sau cả, ‘Võ Hạ Uyên cũng ở đây, đừng để cô ấy khó xử”

“ôi mộ chú cũng không khó xử” Võ Hạ Uyên cười nói, giọng điệu khế kìm nén: “Ba, xin mời cậu chủ lý ra đây”

Lý Đức hành ở rên ầng mộ nghĩ dưỡng, đang ruyền nước biển dán miệng hạch cao rị hương, cả người và gương mặ đều rấ khó coi, được người giúp việc dìu ra bộ dạng sống dở chế dở, hơi cúi đầu, bộ dạng này khiến Võ Hạ Uyên nhìn hấy cứ ưởng ông a bị hương ở đầu chứ không phải ở cánh ay.

“rời ơi, nhẹ mộ chú nha.” Lý hành Quân hương xó nói.

Lý Đức hành vẫn cúi đầu xuống, đôi mắ đảo mấy vòng, nghĩ hầm hị rường bấ động sản đó không đủ để bọn họ ăn no, nếu quan hệ đã không dễ móc nối, vậy hì dựa vào mộ chú hủ đoạn này cướp lấy mộ í, với bọn họ mà nói, hị rường bấ động sản lớn như vậy, có hể lấy được hêm mộ phần hì nên ố mộ phần.

“Cậu chủ Lý hậ xin lỗi nhé” Võ Hạ Uyên mở miệng nói: “Là ôi ra ay nặng quá”

Lời này vừa nói ra, cả phòng khách đều im lặng Lý Đức hành giống như bị điện giậ ngẩng đầu lên, động ác nhanh nhẹn không chú mảy may chậm chạp, anh a nhìn hấy Võ Hạ Uyên giống như nhìn hấy ma nói: “Sao, ại sao lại là cô?”

Ba rương nghe hiểu mộ chú, hỏi Võ Hạ Uyên: “Cổ ay của cậu Lý là do con làm bị hương sao?”

“Đúng” Võ Hạ Uyên hản nhiên hừa nhận: “Ba, chuyện này là do con quá nông nổi, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, ba không ngại hì có hể hỏi xem cậu chủ nhà họ Lý này đã làm gì với con? Camera đã quay lại rấ là rõ ràng chỉ iế”

Lý Đức hành sắc mặ rắng bệch “Cô, cô không phải ở Đức Vượng làm cái ngành đó hay sao?” Lý Đức hành đến gần chấ vấn.

“Miệng mồm của cậu ăn nói sạch sẽ chú đi!” rương ấn Phong ngày ại chỗ nối giận, lạnh giọng gầm lên.

Lý Đức hành đầu óc như gói bồi, nhưng rấ nhanh, mộ số hứ ngay lập ức hiển hị rõ ràng chỉ iế, đúng, đêm hôm đó là Võ Hạ Uyên đến rước, sau đó những người phụ nữ do Đức ‘Vượng sắp xếp mới đến, ông a luôn cho là Đức Vượng che giấu, cũng không hấy rương ấn Phong nói năng gì, liền cho là người phụ nữ này chỉ cần cho iền là có hể chơi, ai biế được, ai biế được… Lý Đức hành nuố nuố nước miếng, nhìn rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên rồi nắm chặ mười ngón ay lại Mộ sự hoảng hố lóe lên rong lòng anh a, Lý Đức hành biế chuyện này xong đời anh a rồi.

“Đây..” Phùng Ngọc Chỉ nhíu mày lại, “Rố cuộc chuyện này là sao?”

“Chuyện này là sao?” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói: “Để ôi nhớ lại đã, hôm đó Phùng Bảo Đạ gọi điện hoại cho ôi, nói là rương ấn Phong có mộ bữa iệc rượu, rương ấn Phong sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn oàn, về điểm này ba cũng biế rấ rõ, khi ôi vội vàng đến cậu chủ Lý đây cho là ôi làm ngành đó, cũng rách ôi, lúc đó âm ình hỗn loạn cũng nên giải hích mộ chú, ai biế được khi gặp lại rong phòng huấn luyện, câu chủ Lý đây..” Võ Hạ Uyên khựng lại hỏi: “Còn cần ôi iếp ục nói không?”

Lý Đức hành giậ mình đứng dậy nói “Không, không cần đâu!”

rái ìm của Lý hành Quân như rớ xuống hồ băng, con rai ông háo sắc, Lý Đức hành không phải là muốn làm gì Võ Hạ Uyên chứ…

Phủ nhận đi! Nhanh chóng phủ nhận! Nhưng Võ Hạ Uyên nói, bọn họ có camera quay lại!

Lý hành Quân ức giận nhắm mặ lại, quay người cho Lý Đức hành mộ cái bạ ay.

“rời ơi, Đừng có như vậy mà!” Phùng Ngọc Chỉ vội vàng cản lại nói: “ay của Đức hành còn chưa lành lại, Chú Lý đừng có mạnh ay như hế!” Cô a nói xong quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên, khẩu phậ âm xà: “Hạ Uyên nè, bấ luận là chuyện lớn như hế nào, em cũng không nên làm người a bị hương chứ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status