Phu nhân không dễ chọc

Chương 182



Người giúp việc lấy ra ấ cả các sản phẩm chăm sóc sức khỏe rong phòng Phùng Ngọc Chi , Diệp Sâm nhìn lướ qua phá hiện ra mộ cái lọ.

Phùng Ngọc Chỉ cố gắng đè nén nỗi sợ hãi vô ận, bà a biế mình không hể hoãn: nhấ là vào lúc này! Việc đã đến nước này, có hoảng cũng đã muộn!

Diệp Sâm so sánh rồi rú ra kế luận “Hoàn oàn rùng khớp.”

“Làm sao có hể chứ?” Phùng Ngọc Chỉ ựa hồ giống như hé lên: “ôi không có lý do gì để đổi huốc của ấn Phong !”

“Chị mà không có lý do?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng chấ vấn.

im của rương ấn Phong vừa mới dịu đi, hực sự không có sức lực để nói chuyện, anh iến đến bên ai Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hì hầm cái gì đó, sắc mặ cô càng hêm khó coi: “Cháo mà chị cho ấn Phong uống đâu?”

***

Mặ Phùng Ngọc Chỉ ra vẻ vô ội: “ôi không biế các người đang nói cái gì…”

“Đúng rồi, bá cháo vừa rồi ấn Phong uống đâu?’Ba rương quá.

Dường như Diệp Sâm vô cùng hiểu ân oán giữa những dòng họ lớn này, nghe vậy đi hắng đến phòng bếp: “Không sao, chỉ cần hừa chú cặn là được.”

Phùng Ngọc Chỉ: nắm chặ hai ay, bà a không hề nghĩ ới Diệp Sâm còn có bản lĩnh này, bá cháo kia đúng là đã đổ, nhưng như Diệp Sâm nói ới, khẳng định cặn bã vẫn còn.

Diệp Sâm chú ý ới mộ í bộ rắng rên bàn, anh vuố nhẹ mộ cái rồi đưa lên miệng liếm hử, độ nhiên hay đổi sắc mặ.

“Bác sĩ, ra được gì không?”. Ba rương hỏi.

“Có hế xác định sơ bộ đây là propranolol, mộ loại huốc dùng rong chứng rối loạn nhịp im hoặc rung nhĩ” Diệp Sâm hấp giọng nói: “Mà rong cháo hẳn là cho mộ lượng khá nhiều propranolol, nghiêm rọng hơn, điều này có hể khiến im ngừng đập, huống chỉ là im của ổng giám đốc rương vẫn luôn không ố”

Ba rương im lặng nghe, hai mắ ông cụ luôn luôn nghiêm úc giờ phú này lại sâu không hấy đáy hỏi Phùng Ngọc Chỉ : “Con còn muốn nói gì không?”.

Phùng Ngọc Chỉ lập ức quỳ rên mặ đấ, hận không hể há khúc ca oan uổng của Đậu Nga: “Ba Người khác không in con chẳng lế đến cả ba cũng không in con sao?”.

Ba rương : “Chứng cứ rành rành ở đây con bảo ba làm sao in ưởng con? Lúc rước con rời khỏi nhà cũ, ba lo lắng hiên Định ở Phong hiên xảy ra chuyện nên mới cho con rở về, ấn Phong_phải ngăn cơn sóng dữ, còn con hì sao? Con lại muốn giế con rai của ba!”,

Phùng Ngọc Chỉ bị ừ “giế” kích hích đến run rẩy, bà a rừng o mắ liều mạng lắc đầu: “Không có đâu ba ơi! Những hứ này làm sao gọi là chứng cứ được? Cơm ối là con để cho người khác chuẩn bị, hạ nho vẫn được ấn Phong ăn hường xuyên, nhưng nhà cũ ngoại rừ con rấ có hế còn có người khác! Ba ngẫm lại mà xem, nếu như con hậ sự muốn làm chuyện gì quá đáng với ấn Phong chẳng phải là ự kéo mình xuống nước. sao? Cái này không hợp lý!”

Phùng Ngọc Chỉ càng nghĩ càng cảm hấy những lời này có đạo lý, suy cho cùng, sơ hở ở chỗ hạ nho là quá lớn.

“hậ sao?” Võ Hạ Uyên. đang im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, giọng cô lạnh lẽo đến nỗi mỗi mộ chữ nói ra đều giống như bị đóng băng, cô nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Chỉ : “Bác sĩ Sâm nói, rong cháo có chứa propranolol chỉ dành cho người bị bệnh im sử dụng, nếu như hôm nay ấn Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó cho dù có ra ra được, bởi vì nguyên nhân rái im của anh ấy không ố nên hoàn oàn có hể đẩy rách nhiệm lên việc vô ý dùng huốc. Đáng iếc, loại huốc này mỗi lần mua đều sẽ có ghi chép, ai mua, mua ở đâu đều có hể ra rõ ràng”

Phùng Ngọc Chỉ cảm giác hân hể đã không còn là của chính mình, bà a chỉ có hể dùng hế mỗi mộ phần khí lực mới có hể duy rì được khuôn mặ ỉnh áo.

“Vê phần đổi huốc, nếu không phải..” Võ Hạ Uyên dừng mộ chú, nửa ngày mới ìm được giọng nói của mình: “Nếu không phải hôm nay ôi đến kịp, mộ khi ấn Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó mọi truyện rở nên hỗn loạn, không phải có hể đem huốc đổi lại à?”.

“Những chuyện này đều có hể ìm mộ lý do hợp lý để rốn ránh”

Võ Hạ Uyên khôn khéo đạp chính xác chỗ Phùng Ngọc Chỉ e ngại: “Có hể nói, điểm duy nhấ chị ính sai chính là không nghĩ ôi sẽ đến, càng không nghĩ ới ôi nửa đường gặp bác sĩ Sâm rồi cùng anh ấy đến đây, ôi vốn dĩ muốn để cho bác sĩ Sâm xem xé ình hình sức khỏe của ba”

Giọng Phùng Ngọc Chỉ run lên: “Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, cô có chứng cứ để kế ội ôi chắc?”.

Hai người đang giằng co, bỗng nhiên mộ người giúp việc nữ lảo đảo vọ ra.

oàn hân cô a run rẩy quỳ rên mặ đấ, lắp bắp nói: “Chuyện này, ấ cả đều là do ôi làm!”

rương ấn Phong đã khỏe lại mộ chú, anh hấp giọng nói: “Ngẩng mặ lên”

Sắc mặ người giúp việc nữ rắng bệch, rong mắ lộ ra hoảng sợ, không lẽ rương ấn Phong nhận ra cô a là người ban ngày đưa nước.

“Cô làm?”rương ấn Phong có chú hăng hái: “Nói nghe lý do đi”

Người giúp việc nữ nuố mộ ngụm nước bọ, ựa như đang chuẩn bị âm lý, lại giống như nghĩ đến cái gì, vẻ mặ lập ức rở nên kiên định: “Cậu hai, ôi rấ hích anh, ại sao anh lại ừ chối ôi?”.

“A?”rương ấn Phong bình ĩnh nói: “Bởi vì ôi ừ chối cô cho nên cô mới có ý nghĩ đổi huốc để báo hù ôi?”.

Nữ hầu: “Không sao”

“Làm hế nào cô biế propranolol sẽ kích hích im mạch””.

“ôi, ôi vô ình nhìn hấy rên VI”.

“Cô mua propranolol khi nào?”.

“Hôm rước! Các người có hể rai Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng ồ mộ iếng: “Nói cách khác, hai ngày rước cô đã có ý định muốn giế người rồi?”.

“Nhưng hôm đó ôi mộ câu cũng chưa ừng nói với cô” Giọng rương ấn Phong rầm xuống.

Người giúp việc nữ nói là vì yêu sinh hận, nhưng ban ngày cô a lại quyến rũ rương ấn Phong , mà propranolol đã được chuẩn bị ừ lâu, làm sao cô a có hể đoán rước được mình sẽ bị anh ừ chối?

Người giúp việc nữ khẩn rương oá mồ hôi lạnh, mộ lá sau, cô a nói: “Không chỉ hôm nay, rước kia ôi ừng lấy lòng anh rấ nhiều lần, nhưng anh vẫn luôn nhắm mắ làm ngơi”.

Đây đúng là cắn chặ không buông.

Không cần ra Võ Hạ Uyên cũng biế propranolol khẳng định là do người giúp việc nữ mua, mà lọ huốc kia đáng lẽ là nên ở rong phòng của cô a, về phần hôm nay cố ý quyến rũ có lẽ xuấ phá ừ chân âm, có lẽ là vì sự việc hôm nay bị bại lộ, óm lại động cơ nhấ định là phải xuấ phá ừ quá khứ.

“Người sau lưng cô là ai?” Võ Hạ Uyên iến lên hai bước.

Người giúp việc nữ cắn răng: “Là chủ ý của mộ mình ôi.”

“Chủ ý của mộ mình cô?”. Võ Hạ Uyên mộ cước giãm lên mu bàn ay của nữ hầu, mặc kệ cô a kêu lên vô cùng đau đớn: “Mộ í đau đớn này mà cô đã chịu không nổi huống chỉ là làm ra loại chuyện như vầy, cô không cảm hấy rấ gượng ép à?”.

Bỗng nhiên người giúp việc nữ không kêu nữa, cô a cản chặ môi, hẳng đến khi chảy máu.

“Người đó cho cô lợi ích gì?”.

“ôi cho cô gấp mười.”

“Đủ rồi!” Phùng Ngọc Chỉ gay gắ ngắ lời Võ Hạ Uyên cô: ” Võ Hạ Uyên , người rong nhà cũ đều biế ôi hương xó cho cô gái ên Hiểu Hiểu này, cô nói những lời này không phải là muốn nói cho mọi người biế ôi chính là người đứng sau đấy chứ?””.

“Không phải chị sao?” Võ Hạ Uyên cấ cao giọng, ại hời điểm này hận ý cùng sợ hãi rong lòng cô bùng phá, cô nhìn chăm chằm vào Phùng Ngọc Chỉ , cảm hấy người này làm sao có hể ghê ởm đến như vậy, mặc dù bà a cùng ấn Phong không hợp nhưng anh cũng đâu có làm ra chuyện gì có lỗi với bà a? Vì cái gì? ại sao lại muốn anh phải chế?

Lý rí độ ngộ vỡ vụn vào lúc này.

Bỗng nhiên Võ Hạ Uyên iến lên xé oạc cổ áo Phùng Ngọc Chỉ , đẩy bà a đập lưng vào bàn ăn, bá đũa loảng xoảng rơi xuống: “Phùng Ngọc Chí , nếu như hôm nay ấn Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị cho rằng mình có hể sống só sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status