Phu nhân không dễ chọc

Chương 181



“ấn Phong đã rở về?” Phùng Ngọc Chỉ cười híp mắ chào đón, khi nhìn kỹ lại, rong mắ bà a có chú lạnh lùng cùng hận.

rương ấn Phong nhếch miệng: “Cho nên đây là cách chị rả hù ôi?”.

Phùng Ngọc Chỉ vén lọn óc bên ai, rõ ràng bà a biế rương ấn Phong nói đến chuyện gì: “ấn Phong, lời này của cậu là hiểu lâm ôi rồi, ông cụ còn rấ hích chị bài rí hế này đấy”

Đúng vậy, nếu năm đó anh rốn ránh mọi việc hì hiện ại anh phải đối mặ với nó, lại còn có hể nhìn vậ nhớ người. Ba rương đương nhiên rấ vui nhưng mục đích của Phùng Ngọc Chỉ không phải là làm vui lòng ông a mà là muốn hời hời khắc khắc nhắc nhở rương ấn Phong rằng, cái chế của mẹ anh là do anh gây ra.

rương ấn Phong cười nhạo mộ iếng: “Mấy năm nay chị đúng là mộ chú iến bộ cũng không có, bỏ ra ận ba mươi ỉ cũng vô dụng” Anh xích lại gần Phùng Ngọc Chỉ: “Chị nghĩ Phùng Ngọc Dũng sẽ đợi ngần đấy năm à”

rong nháy mắ, sắc mặ Phùng Ngọc Chỉ rở nên ái nhợ.

***

“Yên âm, dù sao Phùng Ngọc Dũng cũng là chú của rương hiên Định, ôi sẽ mua cho ông a mộ chiếc quan , khẳng định sẽ sắp xếp hỏa đáng việc dưỡng lão sau này”

“rương ấn Phong!” Phùng Ngọc Chỉ ức giận đến oàn hân run rẩy: “Cậu sẽ không được chế ử ế!”

“Yên âm, ôi nhấ định sẽ sống lâu răm uổi” rương ấn Phong vui vẻ đi lên lầu.

Phùng Ngọc Chỉ nhìn heo bóng lưng của anh, nắm chặ úi đồ rong ay, bà a không muốn đợi hêm nữa!

Võ Hạ Uyên nhận điện hoại ừ rương ấn Phong nói buổi ối ông cụ sẽ dùng cơm ại nhà cũ, cô liền đồng ý rồi gọi người giúp việc về nhà chăm con, còn mình hì lái xe về nhà cũ.

Ngoài cửa sổ, hương hoa hủy iên ràn vào, rương ấn Phong đang ngủ không ngon liền chui vào chăn bông, động ác rấ rẻ con, anh lờ mờ ưởng rằng Võ Hạ Uyên. đang ở đây liền iện ay chạm mộ cái nhưng lại chẳng có gì.

Không hiểu sao đáy lòng lại đau xó, rương ấn Phong chợ bừng ỉnh khỏi giấc mơ.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhíu mày lại, sau đó cầm điện hoại soạn mộ in nhắn gửi cho Võ Hạ Uyên : Đến đón anh.

Hiếm khi anh ỏ ra yếu đuối như vậy, nhưng giờ phú này anh lại cảm hấy vô cùng vắng vẻ, chỉ muốn nhìn hấy Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên rả lời rấ nhanh: Hai mươi phú nữa đến nơi.

rương ấn Phong nhíu mày, hai mươi phú? Chứng ỏ Võ Hạ Uyên đã sớm rên đường đi, mộ luồng hơi ấm ràn qua cơ hể, anh cười nhẹ.

Sau khi cùng Võ Hạ Uyên rải qua nhiều khó khăn rắc rở, anh mới dần nhận ra hôn nhân ngoài việc bảo vệ còn có sự sẻ chia, Võ Hạ Uyên. có quyền được biế niềm vui và nỗi buồn của anh.

€ó người gõ cửa, rương ấn Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, hấp giọng nói: “Vào đi.”

Ngoài cửa xuấ hiện mộ gương mặ khá quen huộc, mặc dù rương ấn Phong không quan âm đến chuyện ở nhà cũ nhưng anh đã ừng nghe rương rúc Phương phàn nàn rằng mộ đám người giúp việc hay qua lại với Phùng Ngọc Chỉ luôn heo dõi cô ấy.

“Chuyện gì?” rương ấn Phong hỏi, người đàn ông vừa ỉnh ngủ nên đầu óc có chú lộn xôn, hai nú hắ không biế uộ ra ừ bao giờ, lộ ra xương quai xanh đẹp đế cùng gương mặ vô cùng uấn ú, nhấ hời khiến người giúp việc nữ nhìn đến ngây ngẩn cả người.

“Cậu chủ, đã đến giờ dùng bữa” Ánh mắ người giúp việc nữ liếc qua, rồi vội vàng cúi đầu xuống.

“Đã biế, ôi ra bây giờ đây”

Người giúp việc nữ nghe vậy không có ý định rời đi, hai má ửng hồng mạnh dạn bước ới, hơi giơ ay lên: “Cậu chủ, cúc áo của anh bị lỏng”

Anh siế chặ cổ ay nữ hầu, lạnh lùng ném ả sang mộ bên: “Cú!”

rông cô ả vô cùng xấu hổ và ức giận.

Bữa ối làm vô cùng phong phú, nhưng rương ấn Phong liếc mắ nhìn mấy món như rứng cá, gan heo, rứng muối hì cười lạnh không nói gì, những món này Võ Hạ Uyên không cho anh động vào, ngược lại ở nhà cũ Phùng Ngọc Chỉ hay đổi đa dạng các loại, nhưng cũng không biế rằng cái này càng làm người a hấy chán ghé hơn, rương ấn Phong cảm hấy yên âm, dù sao hì người đàn bà ngu xuẩn này cũng chỉ biế làm có hế.

“Ăn xong là đi luôn à?” Ba rương hỏi rương ấn Phong.

“Vâng, con cùng rương hiên Định nói chuyện xong rồi” rương ấn Phong rả lời rương hiên Định đặ chén đĩa xuống, chân hành nói: “Cảm ơn chú hai.”

Phùng Ngọc Chỉ không nói chuyện, hỉnh hoảng cô a lại gắp hức ăn cho rương hiên Định, không ự chủ được nuố nước miếng “Cách” mộ iếng, chiếc hìa rong ay rương ấn Phong đập vào đĩa sứ.

Ba rương hoang mang ngẩng đầu lên: “Không hợp khẩu vị sao? Cháo gà này là nhà bếp đặc biệ làm cho con”

rương ấn Phong không rả lời, nhịp im anh đập mộ cách bấ hường, anh chậm rãi đứng dậy, bước loạng choạng ới ghế sô pha, rương hiên Định cùng ba rương vô cùng kinh ngạc, rương hiên Định vội vàng đi heo anh rương ấn Phong nhanh chóng lấy huốc rong úi áo khoác ra nhắm mắ lại uống mộ viên, mộ lá sau liền nôn ra.

Mùi vị không đúng.

“Chú hai, chú sao rồi?” rương hiên Định có chú nóng nảy.

Hơi hở rương ấn Phong ngày càng nặng nề, anh nhìn chằm chằm rương hiên Định như muốn ìm ra sơ hở rên khuôn mặ đó, nhưng không, vừa dời ầm mắ liền nhìn hấy vẻ mặ vừa kích động vừa hoảng sợ của Phùng Ngọc Chỉ.

“huốc bị đổi” rương ấn Phong đem lọ huốc ném xuống đấ: “Rõ ràng là có người muốn mạng của ôi”

Ba rương bị sốc đến nỗi gậy cũng chống không nổi, nhìn vế ím rên môi rương ấn Phong ngày càng sâu, suý chú nữa ngã sấp xuống hé lên: “Nhanh! Nhanh gọi xe cấp cứu!”.

“Ba, đừng lo lắng” ay chân Phùng Ngọc Chỉ lạnh ngắ đỡ lấy ba rương, lập ức đã có người mang cháo gà rương ấn Phong vừa uống rời khỏi, rong lòng bà a không ngừng cầu nguyện: “Đi chế! Đi chế đi!”

Ngay sau đó rên hành lang bắ gặp Võ Hạ Uyên hai ay úi lớn úi nhỏ đi vào. Sau đó nụ cười rên mặ cô độ ngộ cứng lại, Võ Hạ Uyên liền ném đồ rong ay xông ới đỡ lấy rương ấn Phong. Cô nhìn lọ huốc rên mặ đấ vừa muốn nhặ lên hì đã bị rương ấn Phong năm lấy cổ ay rồi lắc đầu.

rái im Võ Hạ Uyên lạnh đến đáng sợ, cô vội vàng lấy rong úi xách ra mộ lọ huốc màu rắng lấy ra hai viên đú cho rương ấn Phong : “ấn Phong , nuố xuống”

Phùng Ngọc Chỉ gần như ức điên! Bà a hận không hể cướp lấy lọ huốc ném ới nơi không ai có hể ìm hấy!

“hưa cô, cô siế quá chặ, nới lỏng ra mộ chú” Diệp Sâm ải bước đi vào, kiểm ra đại khái mộ chú ình hình của rương ấn Phong, lâu lâu lại dùng ay che ngực của người đàn ông rồi ấn hai lần Cơ hể căng cứng dần dần được nới lỏng.

“Nhịp im quá nhanh” Diệp Sâm râm giọng: ‘Đã ăn phải hứ gì kích hích đến im mạch?”

rương ấn Phong ựa vào vai Võ Hạ Uyên, không nói nên lời.

Cả người Võ Hạ Uyên run lên, cô siế chặ hai ay rương ấn Phong nhưng không cảm nhận được độ ấm, Võ Hạ Uyên nhìn về phía rương hiên Định : “Xảy ra chuyện gì?”.

rương hiên Định cũng không hiểu làm Sao.

Diệp Sâm nhặ viên huốc màu rắng dưới đấ lên nhẹ nhàng liếm mộ chú: “Đây là hạ nho, không phải huốc chữa im đập nhanh”

Rố cuộc Phùng Ngọc Chỉ không kìm chế được được iến lên hai bước: “Không hể nào?

Có phải nhìn lầm rồi không?”.

Diệp Sâm lắc đầu “ôi là bác sĩ nên biế rõ ràng”

Phùng Ngọc Chỉ siế chặ nắm đấm, vậy mà lại sai mộ bước! ại sao Võ Hạ Uyên lại đến? Còn mang heo bác sĩ!

“Mẹ” Bỗng nhiên rương hiên Định mở miệng, dừng mộ lúc lâu mới rầm giọng hỏi: “Mẹ, dạo này mẹ ăn nho à?”.

Sắc mặ Phùng Ngọc Chỉ rắng bệch: “Không phải, con có ý gì hả hiên Định?”

“Có cần lấy loại huốc này so sánh với hạ nho rong phòng không?”. rương hiên Định chấ vấn, rong lòng ràn đầy hấ vọng.

Bộ dạng Phùng Ngọc Chi hản nhiên: “Đi! ờ lập ức đi!” Chỉ có mình Phùng Ngọc biế, bây giờ bà a đã sợ đến mấ mậ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status