Phu nhân không dễ chọc

Chương 184



Lúc rương rúc Phương đến, Võ Hạ Uyên ngạc nhiên rong chốc lá, sau đó cô nhàn nhạ mỉm cười: “Cô”“

“Ừm” rương rúc Phương đáp mộ iếng: “ấn Phong đâu?”

“Đang xem ạp chí rong phòng khách, cô nhanh vào đi” Võ Hạ Uyên biế rương rúc Phương không giống với đám người ở nhà cũ đó, bà nuôi rương ấn Phong hơn mười năm, đã coi rương ấn Phong như con ruộ của mình ừ lâu, ngày xảy ra chuyện, rương rúc Phương không có ở đây, nếu không hì khi đó cũng đã cãi nhau với những người bên ông rương, uyế đối không chỉ có mỗi mình Võ Hạ Uyên “Cô ới rồi sao” rương ấn Phong đóng ạp chí lại rồi đứng dậy chào đón bà.

“rời ơi, nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống!” rương rúc Phương nắm lấy cánh ay của rương ấn Phong, quan sá anh cẩn hận mộ lượ: “Có nghiêm rọng không?”

“Không nghiêm rọng, đã không sao rồi”

***

rương ấn Phong vừa nói xong hì Võ Hạ Uyên bưng rà đến, ba người ngồi chung mộ chỗ, rong phú chốc chẳng nói gì.

Mộ lúc sau, bỗng dưng rương rúc Phương nức nở nói: “Sao lúc đó không gọi điện hoại cho cô hả? Dù hế nào cũng phải gọi cô chứ.”

rương ấn Phong vội vàng iến lên an ủi: “Đã không sao rồi cô ạ, ngay cả con cũng không muốn nói nhiều về chuyện đó, gọi cho cô cũng chỉ ổ để cô ôm mộ bụng ức giận hôi”

“Vậy cũng được mà, í nhấ là cô có hể dùng ay xé ná con điếm Phùng Ngọc Chi kia!” rương rúc Phương căm giận mắng.

Nói ới chỗ này, rương ấn Phong_nghĩ ới mộ chuyện: “Cô, ương lai sau này cô ở bên nhà cũ cũng không hoải mái nữa đâu, không bằng chuyển ới đây ở với bọn con đi”

rương rúc Phương ngạc nhiên: “Chuyển ới đây?”

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên nói iếp, những chuyện mà rương ấn Phong đã quyế định hì cô đều ủng hộ: “Chäc hắn ính ình kia của Phùng Ngọc Chi cũng dày vò cô không í đúng không? Lần này bọn con đã hoàn oàn xích mích với bọn họ rồi, cô dứ khoá đi với ụi con đi, chỗ này gần hành phố, cô có hể ìm em gái của mình chơi bấ cứ lúc nào, còn không hì ở nhà, có Bào Ngư chơi với cô, nếu cô không quen ở chung với ụi con hì ấn Phong có hể chọn mộ cái biệ hự khác cho cô: rương rúc Phương càng nghĩ càng rung rinh: “Gần đây có chỗ nào gần bọn con không?

Kiểu không ảnh hưởng ới việc cô muốn ới hăm đứa bé lúc nào cũng được đấy” Bà hơi xấu hổ: “Cô cũng ừng uổi này rồi, sao có hể ở chung nhà với mấy người rẻ uổi bọn con được chứ? Cũng không iện nữa.”

rương ấn Phong suy nghĩ mộ chú rồi : “Giao cho con đi, ngày mai cô cứ dọn gậ đến: “Vậy được!” Vừa nghĩ ới việc không cần phải hấy bộ mặ đưa ang của Phùng Ngọc Chi nữa hì âm rạng của rương rúc.

Phương đã vui vẻ hơn, Võ Hạ Uyên. đã liên lạc với Phùng Bảo Đạ để anh a kiểm ra ngay, bà nhìn dáng vẻ bận âm lo nghĩ của cô, rong lòng lại là mộ rận hổn hức, năm đó bà không hích Võ Hạ Uyên lắm, bây giờ hì vô cùng hích, Võ Hạ Uyên và ấn Phong nhà bà đúng là cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Đêm đó rương rúc Phương cũng không về, định ban ngày đi lấy hành lý, ố nhấ là lúc đó ông cụ đang nghỉ ngơi chứ nếu đụng phải Phùng Ngọc Chỉ hì coi như cô a xui xẻ, bà cũng sẽ không khách sáo!

“Cô đã nghe đám người giúp việc nói về việc con phản bác lại rồi” Sau khi ăn cơm xong, rương rúc Phương giúp Võ Hạ Uyên hu dọn nhà bếp, bà giơ ngón cái đã dính đây bọ nước lên: “ố lắm, con đã nói những lời mà ừ rước đến giờ cô không dám nói, nghĩ chú hôi đã hấy hoải mái”

Nụ cười Võ Hạ Uyên đã nhạ dần: “Cô, hậ sự con rấ ức giận, bác sĩ nói nếu như con không chạy ới kịp hì im của ấn Phong có hể đã ngừng đập rồi”

“Con điểm đó!” rương rúc Phương mắng mộ câu: “Đừng suy nghĩ nữa, loại chuyện này càng nghĩ càng đáng sợ, cẩn hận mà nghĩ hì dù sao bây giờ ấn Phong rấ ố”

“Vâng”

“À đúng rồi, nữ giúp việc đó bị đưa vào đồn cảnh sá rồi, lúc cô ới hì nghe rương hiên Định nói rằng đã hoàn oàn hừa nhận, không có ý định lậ lại bản án” Bà vừa nói vừa chọ ay Võ Hạ Uyên: “Có hể con không biế chứ nhà Hiếu Hiểu nghèo lắm, năm đó vào nhà cũ làm việc còn có mộ em rai đang đợi phẫu huậ nữa, iền phẫu huậ chừng hai răm ngàn, uy í iền nhưng Hiểu Hiểu cũng chẳng có, cô cũng không ngờ là Phùng Ngọc Chỉ lại giúp đỡ mà cho cô a hai răm ngàn, đúng là người ố, ừ đó về sau ấy à, Hiểu Hiểu đối với Phùng Ngọc Chỉ giống như chó đối với chủ nhân vậy, vô cùng rung hành” rương rúc Phương ự lẩm bẩm: “Cô còn ưởng rằng bầu rời mùa hạ có uyế rơi, Phùng Ngọc Chi hay đổi ính ình, ai biế là chờ cái hời khắc.

này Võ Hạ Uyên như nghĩ ngợi chuyện gì đó: “Vâng, cô.”

Hôm sau, lúc rương rúc Phương rở về nhà cũ lấy hành lý hì Võ Hạ Uyên ới nhà lao hăm cô gái.

Hiểu Hiểu cắ óc ngắn, mặc đồ ù mà cách cô mộ khung cửa số “Cô ừ bỏ đi!” Âm hanh Hiếu Hiếu lạnh lẽo: “Đều là do ôi làm.”

“Cô đừng nói gì hế, nghe ôi nói” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói.

Hiểu Hiểu cười lạnh mộ iếng, hong dong dựa vào phía sau.

“ôi biế là Phùng Ngọc Chi cứu em rai cô, cô vô cùng biế ơn cô a, ôi rấ án hưởng việc này” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói: “Nhưng cô không nên vì đền ơn đáp nghĩa mà làm hại người ôi quý rọng chứ, cô cho là cô vào đây rồi hì coi như chuyện này đã kế húc sao?

Không, mãi mãi cũng không kế húc, ôi không có bằng chứng chứng minh oàn bộ những việc này đều do Phùng Ngọc Chỉ làm nhưng rong lòng ôi cực kỳ rõ ràng, mà cô lại là òng phạm, cũng đừng hy vọng rằng rốn vào rong ù là có hể sống ổn, cô, còn có người nhà của cô nữa, cũng sẽ vì những hành động mình đã làm mà rả mộ cái giá hậ đắ”

Hiểu Hiểu chợ ngẩng đầu, cô a lo lắng mở miệng song Võ Hạ Uyên lại đặ ay lên môi: “Suy, ôi nói, cô đừng nói gì cả, hãy nghe ôi nói đã”

“Sợ đúng không? Nhưng cũng vô dụng hôi, xem như bây giờ cô có quỳ xuống đấ rồi đau khổ van xin ôi hì ôi cũng chẳng bỏ qua cho cô đâu! Con gái ở rong ù sẽ xảy ra chuyện gì, kinh khủng nhấ, dơ bẩn nhấ, ô cũng sẽ được rải nghiệm mộ lần, ôi muốn cả đời này của cô sẽ có bóng ma rong lòng, giống như ôi vậy!” Những lời Võ Hạ Uyên hờ hững nói khiến Hiểu Hiểu hầm run sợ: “Chuyện này đã được kế án, ấ cả là do cô làm, cô cũng đừng mong rãng hai ba năm sẽ được hả ra”

“ôi sẽ ính sổ riêng với Phùng Ngọc Chỉ “

Võ Hạ Uyên nói xong rồi ao nhã đứng dậy, lúc cô cười rộ lên, dáng vẻ xinh đẹp vẫn dịu dàng như cũ: “À đúng rồi, hành ích học ập của em rai cô còn cực kỳ ố”

Những lời này đã hoàn oàn nhen nhóm sự sợ hãi của Hiểu Hiểu, cô a lao lên năm song sắ, cầu xin Võ Hạ Uyên : “Đừng! Cô đừng đụng vào em ôi! ôi sai rồi! Cô cứ nhắm vào ôi đi!”

Cùng với iếng kêu, Võ Hạ Uyên rời đi không chú do dự.

Võ Hạ Uyên. đứng dưới ánh mặ rời, cô nhả ra mộ ngụm khí bẩn, ngón ay nhỏ nhãn của cô không kìm được mà vuố ve úi xách, bên rong là oàn bộ ư liệu về em rai Hiểu Hiểu, lúc đi ngang qua hùng rác, Võ Hạ Uyên lấy mấy ư liệu đó ra, chần chừ mộ hồi rồi xé ná chúng, sau đó ném vào.

Cô cực kỳ căm hận những người này nhưng em rai Hiểu Hiểu chẳng biế gì, cô không muốn mình rở nên giống với Phùng Ngọc Chỉ , oan có đầu nợ có chủ, cô không vạ lây ới người vô ội, cũng uyệ đối sẽ không mềm lòng, Cùng lúc đó, Phùng Bảo Đạ đưa video mà vệ sĩ gửi ới cho rương ấn Phong xem.

“Hình như bà chủ ừ bỏ ý định nhằm vào em rai Hiểu Hiểu rồi” Phùng Bảo Đạ rầm giọng nói.

rương ấn Phong hở phào nhẹ nhõm, vẻ mặ có chú vui sướng và phấn khởi, những ngày qua, anh quá lo lắng cho Võ Hạ Uyên nên mới cho người đi heo cô: “Ừm Anh là mộ người ính oán chỉ li nhưng cũng không hy vọng Võ Hạ Uyên hay đổi hành như vậy, vì hù hận che kín hai mắ, Uyên của anh nên luôn luôn sống dưới ánh mặ rời.

“ổng giám đốc rương “’ Phùng Bảo Đạ do dự nói: ‘Lỡ như bà chủ chọn ra ay hì sao?”

rương ấn Phong nâng mắ: “Nếu như vậy có hể khiến cô ấy hoải mái mộ chú hì ôi cũng sẽ giúp đỡ cô ấy làm việc đó”

Dâu sao đời này của anh đã nhận định Võ Hạ Uyên, rong iềm hức, anh không mong Võ Hạ Uyên hay đổi nhưng nếu hậ sự xảy ra rủi ro hì anh cũng sẽ chịu rách nhiệm, dù sau này xuống địa ngục, cũng có anh hay Võ Hạ Uyên chịu đựng núi đao biển lửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status