Phu nhân không dễ chọc

Chương 185



Nhà mới của rương rúc Phương ở ngay sá vách đi bộ hai ba phú liền đến, bà a hậ sự hài lòng đối với sự sắp xếp này.

“Bào Ngư hậ ngoan, ới ới ới, bà cô cho ăn ngon” rương rúc Phương không để ý hình ượng ghé vào rên mặ hảm, vui vẻ rêu đùa đứa rẻ.

“Cô, bà cô!” Bào Ngư vui sướng hài lòng chạy ới, lập ức nhào vào rong ngực Lệ ú Nhã.

“Ôi chao! Bà cô đón được cháu rai bảo Nhìn rương rúc Phương lại đú mộ miếng mứ hoa quả nhỏ cho Bào Ngư, Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ nói: “Cô, đừng nuông chiều hăng bé, miệng đều chiều hư rồi”

“Chiều hư hì chiều hư” rương rúc Phương không hèm để ý: “Đến lúc đó muốn ăn cái gì, mặc kệ rời nam đấ bäc, bà cô đều mua cho Bào Ngư nhà chúng a”

‘Võ Hạ Uyên cười cười, iếp ục đan khăn quảng cổ.

Sắp vào hu rồi, rương ấn Phong người này chú ý hình ượng nhưng không chú ý giữ ấm, Võ Hạ Uyên cảm hấy vẫn là ự ay đan ấm áp hơn.

***

“Đúng rồi Võ Hạ Uyên, iệc hoa sơn rà hai ngày nữa cháu có đi không?” rương rúc Phương hỏi.

‘Võ Hạ Uyên sững sờ, sao lại ới rồi?

“Cô cháu không đi, cô cũng biế cháu nghe hấy hứ kia lại hấy sợ hãi” Võ Hạ Uyên Xua xua ay.

rương rúc Phương hạ giọng: “Nhưng cô nghe nói Phùng Ngọc Chỉ sẽ đi”

Động ác rong ay Võ Hạ Uyên dừng lại “Cô chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn” rương rúc Phương nói, rên mặ kèm heo vẻ xem hường: “Hôm qua bà a có mặ rong mộ iệc rượu, còn ở đó chém gió nói hiện ại Phong hiên phá riển không ngừng, con rai của bà a có khả năng làm việc, hừ! Cũng không nghĩ mộ chú là công lao của ai, bị mộ người chị em của cô nghe được, sáng nay lúc nói chuyện phiếm với cô ấy, cô ấy nói với cô”

‘Sắc mặ Võ Hạ Uyên lạnh lùng, người này vậy mà không có mộ chú ăn năn hối lỗi sao..

“Võ Hạ Uyên , cháu không sao chứ?”

rương rúc Phương hấy Võ Hạ Uyên dần dần giận ái mặ, hậ sự hù dọa người “Không có việc gì” Võ Hạ Uyên ôn hòa cười nói: “Cô, cô đi mộ mình cũng nhàm chán, cháu sẽ đi iệc hoa sơn rà cùng với cô.

Hôm nay, Võ Hạ Uyên mặc mộ chiếc váy dài màu đỏ hắ eo, lưng đẹp rơn bóng như sứ rắng, cô xoã óc xuống như ẩn như hiện càng khiến người a mơ màng, hực ra cái váy này không quá rớn, xem như là kiểu dáng ương đối phổ biến nhưng chẳng biế ại sao Võ Hạ Uyên vừa mặc vào liền đẹp đến mức không gì sánh được, như mộ đóa hoa hồng đỏ rừng rực nở rong màn đêm.

rương rúc Phương nhìn hấy không nhịn được khen ngợi: “Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao mỗi mộ lần có iệc rượu cháu hường chọn màu rắng rơn nhiều hơn”

Võ Hạ Uyên bậ cười: “Cô cảm hấy cháu.

không kiểm soá được loại màu sắc này sao?”

“Không phải” rương rúc Phương lắc đầu: “Là quá có khả năng kiểm soá”

hời gian của iệc hoa sơn rà lần này là vào buổi ối, địa điểm được chọn rong mộ khu biệ hự ở nơi yên ĩnh hợp lòng người, đường đá quanh co lại có phong cách, gió lạnh hổi ới đều pha lẫn hỗn hợp mùi cỏ cây hơm má.

Ngoài dự liệu chính là lần này vậy mà còn có mười mấy người đàn ông đều ương đối rẻ uổi, qué qua phụ nữ cùng độ uổi giống như lựa chọn đồ vậ.

Đương nhiên có mộ vài người đàn ông đều nhìn hẳng sau khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên .

“Lại nhìn nữa cô sẽ móc mắ cậu a ra!”

rương rúc Phương ức giận nói.

Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “Cô, bọn họ ới làm gì?”

“Còn có hể làm cái gì?” rương rúc.

Phương giễu cợ: “ấ cả đều có gia hế đến ìm vợ phù hợp với độ uổi hôi, cũng không biế ai mở đầu rước, nhàm chán chế đi được”

rên hội rường đã có người bắ đầu nghe ngóng ình hình Võ Hạ Uyên , chưa ới mộ lá bị người biế chuyện nghe được, đối phương lập ức cười không có ý ố: “Người mặc váy đỏ kia là vợ của ổng giám đốc E rương ấn Phong, các cậu chắc chản muốn chọn người †a sao?”

Mộ vài người đàn ông ngạc nhiên, sau đó.

không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng. E đối với bọn họ mà nói có hể nhìn mà không hể với.

Những lời này vừa vặn bị Phùng Ngọc Chỉ và Phùng Ngọc Ninh nghe hấy, rong nháy mắ sắc mặ Phùng Ngọc Chi sa sầm, sau đó khẽ nói: “Ngọc Ninh, lần này cháu hăng hái ranh giành, sáng con mắ lên, nhấ định phải chọn mộ người ở ấ cả các phương diện đều không ệ”

Phùng Ngọc Ninh khôn ngoan gậ đầu: “Vâng cô”

“ôi Võ Hạ Uyên , Phùng Ngọc Chỉ ới rồi”

rương rúc Phương vỗ vỗ cánh ay Võ Hạ Uyên .

“Cháu nhìn hấy rồi cô, còn có cháu gái Phùng Ngọc Ninh của bà a” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng.

“A, hổi phồng cháu gái mình giống như hoa, kế quả còn phải hông qua loại đường đi này ìm chồng, đưa ra mắ không cảm hấy làm cho người a chê cười sao” rương rúc Phương giễu cợ.

“Dù sao cũng là người không còn mặ mũi nào nữa, làm sao sẽ để ý những hứ này?” Võ Hạ Uyên hản nhiên.

rương rúc Phương không khỏi liếc nhìn ‘Võ Hạ Uyên , cuối cùng bà a cũng hiểu rõ loại cảm giác không hài hòa này là gì, hái độ hù địch, Võ Hạ Uyên vừa nhìn hấy Phùng Ngọc Chỉ liền biểu hiện ra rấ nhiều lòng hù địch , cô không chửi ầm lên cũng không bị kích động nhưng không lí do làm cho người a lạnh sống lưng.

“Cô rương !” Có người kêu lên.

Võ Hạ Uyên xoay người vậy mà là Đồng Dung và Mai Nguyên Phương !

Chuyện năm đó của rương Viễn rạch là mộ đả kích không nhẹ đối với Mai Nguyên Phương, vẫn là Võ Hạ Uyên đưa ay kéo họ lên, sau này cả nhà họ chuyển ra nước ngoài, Mai Nguyên Phương là mộ cô gái ố, hỉnh hoảng gửi bưu phẩm cho Võ Hạ Uyên , phần lớn là ảnh phong cảnh đẹp, bởi vì Võ Hạ Uyên có nhiều chuyện quấn rên người nên rấ í rả lời, không ngờ họ đã rở về.

Mai Nguyên Phương không giống với năm đó, mặ mũi hoàn oàn nở nang ra lại vô cùng xinh đẹp, chủ yếu là inh hần này, loại ự in kia làm cho cô nhìn hấy ưởng như nhìn hấy hai người khác nhau rõ rệ.

“Lớn hơn không í” Võ Hạ Uyên hoải mái nói.

“Nếu không làm sao xứng đáng với sự giúp đỡ của cậu?” Mai Nguyên Phương hân mậ kéo cánh ay Võ Hạ Uyên: “Cậu hậ sự là càng ngày càng đẹp”

‘Võ Hạ Uyên cảm hấy ngại khi được khen: “Đúng rồi, đây là cô của ôi”

Mai Nguyên Phương lên iếng chào: “Chào dì”

“Ôi, chào cháu chào cháu” rương rúc.

Phương cười nói: “Đứa nhỏ này hậ lễ phép, nhìn xem gọi làm cho người a hích”

Đồng Dung vui vẻ: “Nào có ạ, ngốc nghếch “Đây là phúc!” rương rúc Phương và Đồng Dung bãng uổi nhau, hai người rấ nhanh liền ở cùng mộ chỗ.

Võ Hạ Uyên chú ý hấy Mai Nguyên Phương đang chào hỏi ai đó, cô quay đầu nhìn lại phá hiện là Phùng Ngọc Ninh .

“Cậu quen Phùng Ngọc Ninh ?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Đồng Dung nghe vậy nói iếp: “Quen rong phòng nhảy, cô gái kia nhìn dịu dàng, í nói, cũng không ệ”

“Bà Mai à” Võ Hạ Uyên cười nói: “Bà vẫn hiền lành như vậy, người này chỉ nhìn bề ngoài sẽ không hấy gì Mai Nguyên Phương và Đồng Dung nhìn nhau, đều nghe hấy có chú gì đó khác.

hường rong lời nói của Võ Hạ Uyên .

Đồng Dung in ưởng mắ nhìn người của ‘Võ Hạ Uyên,, vội vàng ruy đến cùng: “Sao vậy cô rương ?”

“Đừng nhắc nữa” rương rúc Phương rấ chủ động, lập ức xua xua ay: “Xui xẻo!”

Hai người càng như vậy Đồng Dung càng không yên lòng: “Cô rương, cô phải nói rõ với ôi mộ chú, Nguyên Phương còn định làm hân với Phùng Ngọc Ninh , nếu nhân phẩm có đề gì làm ổn hương Nguyên Phương nhà \y làm sao bây giờ?”

Võ Hạ Uyên không mở miệng ngược lại rương rúc Phương cực kỳ uyển chuyển nói mộ số chuyện Phùng Ngọc Chỉ đã làm, như vậy rấ ố, nếu như hông qua miệng Đồng Dung ruyền đi, mộ ruyền mười mười ruyền răm, mấ mặ uyệ sẽ không phải họ.

Đồng Dung luôn che miệng, sau khi nghe xong, phía sau lưng đều sắp ướ hế, rương ấn Phong là ai? Mộ nhân vậ huyền hoại ngoài âm với của mọi người, vậy mà Phùng Ngọc Chi cũng dám? Mặc dù Đồng Dung không hiểu rõ nhà họ rương nhưng cũng biế Phong hiên luôn do rương ấn Phong quản lý, sau này chờ rương hiên Định có năng lực, đừng nói là còn nguyên vẹn hậm chí khi rả rở về còn lớn mạnh gấp mấy lần, Phùng Ngọc Chỉ không cảm kích còn có hể làm ra loại chuyện như vậy?

“Đây đều là loại người gì vậy” Mai Nguyên Phương lẩm bẩm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status