Phu nhân không dễ chọc

Chương 190



Phùng Ngọc Chỉ cuối cùng cũng xoa dịu được cơn đau, đưa ay với lấy cốc nước rên ủ cạnh đầu giường, sau đó có người đã giúp bà †a đặ cốc nước vào ay.

Phùng Ngọc Chỉ nhẹ nhàng uống mộ ngụm, giọng điệu dần dịu xuống: “Không phải đã bảo cháu đi rồi sao? ại sao vẫn còn đến cầu xin dì vì chuyện của Ngô Xuyên? Ngọc Ninh , cháu nên in ưởng dì, dì cũng đều là muốn ố cho cháu.”

Không có người rả lời, giọng điệu Phùng Ngọc Chỉ lại nghiêm khắc rở lại: “Có phải cháu nghĩ là với bộ dạng hiện ại của dì hì không dạy bảo được cháu nữa rồi?” Bà a mở o hai mắ nói, đợi đến lúc hấy rõ được khuôn mặ của Võ Hạ Uyên. lúc này, Phùng Ngọc Chỉ suý chú nữa lại cảm hấy đau nhức: “Sao cô lại ở đây?”

“Đến hăm chị dâu” Võ Hạ Uyên. cười nói, rong mắ nhìn hấy rõ sự lạnh lùng, nhưng đối với Phùng Ngọc Chỉ như vậy lại hoàn oàn là sự khiêu khích.

Nhìn hấy Võ Hạ Uyên bưng mộ giỏ ái cây đặ ở rên ủ cạnh đầu giường, Phùng Ngọc Chỉ vùng vẫy muốn hấ đổ: “Mang đồ của cô đi ngay đi”

‘Võ Hạ Uyên. cầm giỏ rái cây mang ra chỗ khác, đặ ngoài ầm với của Phùng Ngọc Chỉ : “Sao chị lại giận giữ như vậy? Cơ hể đã không được khỏe mạnh, chị nên giữ bình ĩnh hì sẽ ố hơn đấy”

***

Phùng Ngọc Chỉ cười nhạ: “Cô chỉ mong sao cho ôi chế đi đúng không? Nói cho cô biế, ôi sẽ cố gảng sống hậ khỏe mạnh”

“Đó là điều đương nhiên rồi” Võ Hạ Uyên dùng ay nghịch bông hoa bách hợp ở rong bình hờ ơ nói: “Em nhớ là ngày rước chị dâu em rấ hích hoa hủy iên, vậy lần sau đến hăm chị em sẽ mua hoa hủy iên nha”

ừ “hủy iên” đã kích hích âm hồn cực kì nhạy cảm của Phùng Ngọc Chỉ : “Cô là có ý gì?

“Có ý gì chẳng nhẽ chị dâu vẫn còn không hiểu sao?”

“Cô đừng gọi ôi là chị dâu nữa!” Phùng Ngọc Chỉ bực ức nói “Phùng Ngọc Chỉ ” Võ Hạ Uyên liền hay đổi cách xưng hô mộ cách huần hục.

“Có nhiều việc ôi đã suy nghĩ rấ lâu, độ nhiên nhận hấy hóa ra cô vẫn còn có não, những điều này y học gọi là gì nhỉ? Là hiện ượng âm lí sao?” Giọng Phùng Ngọc Chỉ có chú rầm xuống.

“hủy iên, bức ảnh” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng.

“Đều liên quan đến mẹ, cô đang không ngừng muốn nhắc nhở ôi”

Phùng Ngọc Chỉ hừ lạnh mộ iếng: “ Vốn dĩ mẹ bị hại là do rương ấn Phong, nếu không có lỗi hì đương nhiên sẽ không cảm hấy sợ hãi”

“hế chị có hấy sợ không?” Võ Hạ Uyên độ nhiên iến đến gần Phùng Ngọc Chỉ , giọng nói chậm rãi: “ Chị vẫn luôn muốn hại chế con của mẹ, hại chế đứa con mà mẹ đã vấ vả sinh ra, liệu mẹ có đến ìm chị không?

Ban đêm mỗi khi chị nằm mơ, chị có mơ hấy mẹ không?”

Mộ luồng khí lạnh như dòng điện đi heo đường xương sống lên hẳng đỉnh đầu, Phùng Ngọc Chỉ độ nhiên rùng mình mà không hiểu lí do, bà a nhìn qua Võ Hạ Uyên vài giây, độ nhiên đứng dậy bấm chuông ở đầu giường.

Vì hiện nay sức khỏe bà †a không được ố, với ay mộ hồi cũng không với ới được, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Võ Hạ Uyên . Sau khi Võ Hạ Uyên. bấm chuông xong nhẹ nhàng đẩy Phùng Ngọc Chỉ ra, sau đó đẩy người rở lại nằm rên giường bệnh, hấy Phùng Ngọc Chi yếu ớ không còn chú sức lực nào, Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Mẹ nhấ định sẽ đến ìm chị, chị hãy đợi nhé” Nói xong liền bỏ đi Võ Hạ Uyên ừ xa đã nhìn hấy Phùng Ngọc Ninh đang ngồi ở rong vườn.

Cô mua hai chai nước, đi đến gần ngồi xuống rồi đưa cho Phùng Ngọc Ninh mộ chai: “Uống nước đi, môi cô khô hế rồi”

Phùng Ngọc Ninh nhận lấy ba ¡ nước, miệng cứng lại nói: “Cảm ơn”

“Cô hãng ngày nghe lời Phùng Ngọc Chỉ ại sao lại vì chuyện của Ngô Xuyên để hành ra như này?” Võ Hạ Uyên Phùng Ngọc Ninh xoa nắp chai nước, nói: “Chuyện này không liên quan đến cô.

“Đúng là như vậy” Võ Hạ Uyên khẽ cười, mộ lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Có lẽ rước giờ chưa ừng được hế lòng yêu qua mộ lần nào nhỉ?”

Phùng Ngọc Ninh không nói gì, nhưng những đầu ngón ay xoa vào nắp ba ¡ hì đã đỏ lên rồi.

“Hai mươi ư uổi, không còn nhỏ nữa” Võ Hạ Uyên. đứng dậy: “Đừng để cả đời này phải làm con rối của Phùng Ngọc Chỉ , đây không phải là những lời lẽ khiêu khích mà là những lời nói hậ, ối đó Ngô Xuyên nắm lấy ay cô ôi nhìn hấy rồi” Võ Hạ Uyên nhận xé: ” Đó là mộ người đàn ông đáng để in ưởng”

Những câu nói này như mộ sợi dây hắ lại rong lòng Phùng Ngọc Ninh .

“Đợi đấ” Phùng Ngọc Ninh cũng đứng dậy, nghĩ mộ hồi lâu, cuối cùng nói: “Năm đó dụ dỗ rương ấn Phong, ngoài lời nhắc nhở của dì, bản hân ôi cũng có ý nghĩ đó”

Võ Hạ Uyên. nhìn Phùng Ngọc Ninh: “Cô muốn nói gì?”

“rương ấn Phong đối với ôi rấ ố”

Phùng Ngọc Ninh nói: “ôi rấ ngưỡng mộ” Vì ngưỡng mộ nên nghĩ liệu bản hân có hể có được mộ chú ố đẹp như vậy không, cô ừ nhỏ sống dưới sự chăm sóc của Phùng Ngọc Chí , quen với việc phải cúi đầu, nhưng dần dần đã hiểu ra điều đó hực sự không ố, vì vậy sau khi hấy rương ấn Phong đã có chú gì đó lay động suy nghĩ, cô lớn lên là mộ ay Phùng Ngọc Chỉ chăm sóc, nhưng vẫn không hủy hoại được âm hồn cô”

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Cảm ơn cô đã nói hậ lòng”

Phùng Ngọc Ninh lấy điện hoại ra đưa cho Võ Hạ Uyên : “Cho ôi xin hông in liên lạc nhé”

Võ Hạ Uyên có chú sững sờ, cầm lấy điện hoại và nhập số điện hoại liên lạc của mình.

“Hẹn gặp lại” Võ Hạ Uyên. mỉm cười.

Phùng Ngọc Ninh cuối cùng cũng có chú mỉm cười: “Ừm…”

“Mọi người đang làm gì đây?” rương hiên Định. độ nhiên xuấ hiện, anh a nhìn chằm chăm vào Võ Hạ Uyên và Phùng Ngọc Ninh , vẻ mặ không được ố.

Phùng Ngọc Ninh cúi hấp đầu: ” Anh, em xin đi rước chăm sóc dì”

Sau khi Phùng Ngọc Ninh rời khỏi, Võ Hạ Uyên cũng muốn rời đi, nhưng rương hiên Định độ nhiên đứng rước mặ cô: “Võ Hạ Uyên , chuyện ở bữa iệc Hoa Sơn rà lần rước đều là do cô làm sao?”

Võ Hạ Uyên ngước nhìn, đã hỏi đúng câu mà gần đây cô rấ hích: “Anh có bằng chứng không?”

Đáy mắ rương hiên Định hâm quầng, khiến anh a rở nên vừa hốc hác vừa àn độc: “Cô chính là vì chuyện của rương ấn Phong mà muốn rả hù chúng ôi”

“Không sai” Võ Hạ Uyên hẳng hắn hừa nhận: “Anh có hể nghĩ ra được điều này ôi hậ sự rấ vui mừng”

“Cô..” rương hiên Định khi đó không nói nên lời.

“rương hiên Định , bao nhiêu năm rồi, anh ự dùng lương âm của chính mình để ính xem” Võ Hạ Uyên nói ừng câu ừng chữ: “ấ Phong hậ sự có lỗi với các người sao mà Phùng Ngọc Chỉ suý nữa đã giế chế anh ấy, Phùng Ngọc Chỉ chỉ bị bệnh máu não đơn giản anh đã cảm hấy đau lòng, còn những gì ôi phải chịu đựng khi đó, anh có hiểu được cảm giác của ôi không?”

“Giây phú anh ấy suý chú nữa mấ năm rong lòng ôi, vẫn còn bảo vệ cho Phùng Ngọc Chỉ các người” Võ Hạ Uyên mắ đã hơi đỏ: “ôi đã quyế định rồi, nỗi đau đớn và sợ hãi mà ôi đã rải qua nhấ định các người cũng phải nếm rải”

“Võ Hạ Uyên ..”

“Có điều Phùng Ngọc Chỉ rơi đến bước đường này cũng không phải oàn bộ là công lao của ôi” Võ Hạ Uyên ngắ lời: “Bà a hậ sự đã có hể ìm chỗ chế rồi, không cần ôi phải lên kế hoạch, bà a vẫn có hể ự hực.

hiện bước đầu iên, anh ố nhấ nên xem kĩ”

Sự lạnh lẽo như bằng uyế rong ánh mắ Võ Hạ Uyên đã dần lộ ra bên ngoài: “Đây mới là bước đầu hôi”

‘Võ Hạ Uyên vỗ vào vai rương hiên Định rồi lập ức rời đi.

rương hiên Định đứng lại đó mộ hồi lâu, sau đó ngồi xuống ghế, ừ ừ ôm lấy đầu.

Võ Hạ Uyên lái xe đến E, rên đường cô xếp hàng mua món bánh màu xanh mà rương ấn Phong rấ hích ăn, sau đó cô rực iếp quẹ hẻ đen đi hẳng đến văn phòng giám đốc rong sự nghỉ ngờ của nhân viên bảo vệ mới đến.

rong văn phòng, Phùng Bảo Đạ hỏi rương ấn Phong : “Giám đốc rương, ôi xin phép hỏi, nếu lúc đó biế được kế hoạch của Phùng Ngọc Chỉ , anh sẽ xử lý như hế nào?”

Xử lý hế nào? rương ấn Phong không hề nghĩ kỹ: “ôi sẽ lên kế hoạch cho mọi hứ, dùng Định rò của chính họ để đánh lại họ, khiến Phùng Ngọc Chỉ phải nhận lỗi giế người, sẽ không còn chỗ để lậ lọng lại được”

ôn Nhiên bấ lực lắc đầu: “Giám đốc rương , anh bây giờ đã khác rồi, anh đã có vợ, có cậu chủ, ấ cả mọi việc đều nên cẩn hận rương ấn Phong cười nói: “Cậu bây giờ lại rở hành rợ lý”

Âm hanh vừa cấ ra hì iếng gõ cửa vang lên, sau đó Võ Hạ Uyên đẩy cửa bước vào, cô nâng úi rong ay lên: “Em mua bánh rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status