Phu nhân không dễ chọc

Chương 189



Người vây xem càng ngày càng nhiều, Phùng Ngọc Chỉ mười phần không nhịn được: “Bà Ngô, bà hỏi con bà mộ chú, có phải không phải là Ngọc Ninh nhà ôi hì không hể? Nếu không vì sao phải vội vã mấ kiên nhẫn như vậy? ôi còn chưa có ính sổ với bà đâu, Ngọc Ninh nhà ôi là con gái nhà lành, nói hế nào cũng là nhà bà chiếm iện nghỉ!”

Vốn dĩ Ngô Xuyên đang suy nghĩ làm sao giao iếp với mẹ mình, hiện ại nghe hấy Phùng Ngọc Chỉ nói như vậy, lập ức cười lạnh mộ iếng: “hế nào, muốn phủi sạch quan hệ với mình? Không phải khi bà hấy hanh danh và ương lai vô vọng của Ngọc Ninh mới muốn đem người chèn ép cho ôi sao?”

Phùng Ngọc Chỉ rừng mắ nhìn Ngô Xuyên: “Cậu đang nói lung ung cái gì đấy?!”

“ôi nói lung ung sao” Ngô Xuyên chậm rãi ung dung đố điếu huốc, nhả khói huốc nói: “Căn phòng kia là do bà nói cho ôi biế, lẽ ân hẳn là có hể kiếm ra được”

Mặ Phùng Ngọc Chỉ đỏ lên, lồng ngực kịch liệ phập phồng hai lần, mộ chữ đều nói không nên lời.

Bà Ngô giống như gà rống đấu hắng, rong nháy mắ lớn lối: “Mọi người có nghe hay không? Đều nói vợ chồng ổng giám đốc.

***

rương rở mặ với nhà họ rương đều không hoá khỏi liên quan ới bà, vốn dĩ ôi không in, bây giờ xem xé hậ sự có loại chuyện như vậy! Loại người như bà đặ ở đâu cũng là mộ đống shiI”

Lễ ân có ghi chép, Phùng Ngọc Chỉ đuối lý, bà a nghe hấy nửa câu sau của Bà Ngô không chú do dự nhằm phá súng về phía Võ Hạ Uyên đang đứng ở cửa: “Cô nói bậy?”

“Ai nghe hấy?” Võ Hạ Uyên cười yếu ớ: “Phải có chứng cứ”

Nàng luôn miệng không rời “chứng cứ”

chính là muốn làm Phùng Ngọc Chi cũng mộ lần hử nghiệm cảm giác lòng ràn đây khổ sở phẫn nộ lại bấ lực van xin.

“Bà í căn người khác lại!” Bà Ngô cả giận nói: “Mọi người đều biế nhân phẩm của bà hế nào, chỉ có mộ mình bà đắc chí còn ưởng rãng mình lợi hại hế nào”

Phùng Ngọc Ninh bị Ngô Xuyên mạnh mẽ ngăn ở phía sau, dù vậy cô a cũng cảm giác mình giống như bị lộ rân đứng dưới ánh mặ rời, ôn nghiêm gì đó hậ sự là không còn mộ chú nào.

Đúng lúc này, Ngô Xuyên cầm bàn ay lạnh lẽo của Phùng Ngọc Ninh , anh a không có quay người vẫn cảnh giác nhìn chãm chãm Phùng Ngọc Chỉ như cũ.

rong lòng Phùng Ngọc Ninh lạnh đến cực hạn, bỗng nhiên ấm lại mộ chú.

Phùng Ngọc Chỉ cuối cùng ném “hứ mấ mặ xấu hổ, nhanh mặc quầi cú ra đây cho ôi” Sau đó liền xông ra đám người, bà a có hể cảm giác được những ánh mắ mỉa mai như có gai ở sau lưng kia, mặc kệ ở nhà họ rương như hế nào, đây là lần đầu iên Phùng Ngọc Chỉ ở bên ngoài mấ mặ như vậy.

Bà a mộ đường mạnh mẽ đâm ới, căn bản không có chú ý ới xe đấy bánh gao năm ầng đang đẩy về phía bên này.

Chờ đến lúc Phùng Ngọc Chỉ kịp phản ứng, bà a bởi vì heo quán ính lập ức nện vào bên rong bánh gaô, cả người bị bơ bao rùm, hiếu chú nữa ngộp hở, người phục vụ đẩy xe đẩy cũng giậ nảy mình, anh a vội vàng lui về sau, sau đó Phùng Ngọc Chỉ vừa đứng lên còn chưa vững lại lân nữa ngã sấp xuống, lần này là phương hướng ngược lại, rực iếp rơi vào bên rong đài phun nước.

“Ha ha ha ha…..” Đỉnh đầu vang lên iếng cười của rần Anh hư , Phùng Ngọc Chi cảm giác rái im mình gần như bị đố cháy hế.

Bà a ở bên rong hồ nước hung hăng lau mặ, ngẩng đầu liền nhìn hấy rấ nhiều người đứng rên ban công lầu hai, bọn họ nhìn xuống bản hân, mỗi mộ người đều đang cười, cười giễu cợ mà vui vẻ, mà mình giống như đưa hân vào mộ cái sân khấu o lớn rở hành hẳng hề duy nhấ ở bên rên.

Phùng Ngọc Chỉ rố cục không nhịn được, nghẹn ngào gào lên.

iệc rà hoa đêm này, mộ đoạn hời gian rấ dài sau này đều rở hành rò cười của giới hượng lưu.

Đêm đó Phùng Ngọc Chi được đưa đến bệnh viện Xe chạy ới cửa biệ hự, rương rúc Phương đẩy cửa xe bước xuống, cười vẫy ay với Võ Hạ Uyên : “Cô về rước điện hoại với các chị em, ôi ba o vui chế cô”

Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ: “Cô có việc hì gọi điện hoại nhé.”

Võ Hạ Uyên vừa móc ra chìa khóa, cửa lớn liền mở ra, rương ấn Phong đứng ở rước cửa, duy rì lấy động ác mở cửa giống như là chờ đợi đã lâu, đèn màu quý chiếu.

sáng rên đỉnh đầu anh, nhìn hấy Võ Hạ Uyên im như an chảy.

“Sao vậy?” rương ấn Phong mắ sắc ĩnh mịch: “Em nhìn có vẻ rấ vui”

“hậ sự rấ vui” Võ Hạ Uyên đi ới kéo cánh ay người đàn ông: “iệc hoa rà hôm nay Phùng Ngọc Chỉ quá là mấ mặ!”

“Em giày vò?” rương ấn Phong giống như là đang nghiêm úc nghe nhưng lại giống đang suy nghĩ chuyện khác.

Võ Hạ Uyên. uống mộ cốc nước lớn, hở phì phò nói: “Làm gì có, em nhiều lắm rợ giúp mộ chú rên đường chị a ìm đường chế hôi”

rương ấn Phong lôi kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống: “Phải không?”

Lúc này Võ Hạ Uyên mới phá hiện giọng điệu rương ấn Phong không đúng, cô ngây ngẩn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Sao vậy?”

rương ấn Phong đưa ay sửa sang lại mộ chú cổ áo Võ Hạ Uyên , giọng nói đã rở nên khàn: “Em hiếm khi mặc những màu sắc lộng lẫy như vậy”

Võ Hạ Uyên vô hức hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp” rương ấn Phong án hưởng ừ đáy lòng: “Khoảnh khắc anh đẩy cửa ra quả hực làm anh bấ ngờ”

Võ Hạ Uyên có chú xấu hổ: “Quá muộn rồi, em đi hay đồ” Nhưng mà cô vừa đứng dậy liền bị rương ấn Phong chặn ngang ôm lấy, lại lập ức va vào rong ngực người đàn ông, nghe iếng hí hở rầm hấp rên đỉnh đầu Võ Hạ Uyên liền hiểu rõ.

Nàng huận heo lực đạo rương ấn Phong ngẩng đầu hôn người đàn ông.

Mộ khi ngọn lửa được đố cháy, không có khả năng dập ắ.

rương ấn Phong ôm Võ Hạ Uyên đi ra ban công, hôm nay vừa đúng lúc là mười lăm, ánh răng khá o lớn, chiếu rõ ừng ngọn cây cọng cỏ rong sân.

Dưới ánh răng, rương ấn Phong muốn Võ Hạ Uyên mộ lần lại mộ lần.

Anh hậ sự là yêu người phụ nữ này.

ới ngày hôm sau đến công y, rương ấn Phong mới hiểu được khái niệm Võ Hạ Uyên nói Phùng Ngọc Chỉ mấ mặ là gì.

“hậ sự ức giận sinh bệnh?” rương ấn Phong hỏi.

Phùng Bảo Đạ gậ đầu: “in ức chuẩn xác, nghe nói là nhồi máu não nhẹ, ối hôm qua rương hiên Định ới chăm sóc”

rương ấn Phong _cười như không cười: “Vợ ôi còn rấ biế cách chơi.”

Phùng Bảo Đạ : “….” ổng giám đốc rương anh hậ ự hào.

Cũng không biế Ngô Xuyên bên kia nói hế nào Bà Ngô cũng nhả ra, ngầm hừa nhận hai người kế giao nhưng mà rải qua chuyện đêm đó, Phùng Ngọc Chỉ hận không hể xóa hế ấ cả quan hệ với nhà họ Ngô, bà a nằm ở rên giường bệnh điên cuồng mắng Phùng Ngọc Ninh : “Cháu cái hứ không có iền đồ! Cháu xem xem nhà bên kia hại dì đến mức nào, cháu lại còn muốn ở bên Ngô Xuyên? Những năm này dì yêu hương cháu vô ích rồi!”

Phùng Ngọc Ninh luôn rấ yên ĩnh, ùy ý đế Phùng Ngọc Chỉ đem đồ vậ ném lung ung lên người mình, chỉ có khi nghe câu nói cuối cùng, cô a mới có chú nhấc mí mắ lên, đáy mắ bao rùm ức giận sâu sắc, cô a dường như muốn nói gì đó lại cần môi nhịn rở xuống.

“Ôi chao, ức chế ôi” Huyế áp lên cao.

Phùng Ngọc Chỉ liền đau đầu, mọi hứ đêm đó giống như màn kịch điên cuồng ràn vào rong đầu làm cho bà a xấu hổ giận dữ muốn chế!

“Cú! Cháu cú ra ngoài cho dì!” Bà a nhắm mắ lại yếu ớ chỉ về phía cửa.

Phùng Ngọc Ninh không chú do dự xoay người rời đi, nhưng không nghĩ ới vừa mở cửa ra liền gặp Võ Hạ Uyên, lúc dịch ra hì giọng nói Võ Hạ Uyên nhàn nhạ vang lên: “Nếu có hứng hú, chờ ôi ở vườn hoa dưới lầu”

Phùng Ngọc Ninh nhìn Võ Hạ Uyên hậ sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status