Phu nhân không dễ chọc

Chương 193



“Được” Phùng Ngọc Chi nghiến răng nghiến lợi: “ôi đưa cho cô chứng chỉ bấ động sản vậy hì hời gian bao lâu?”

Người phụ nữ cười dịu dàng: “Mộ háng bốn mươi riệu”

“Nhiều như hế à?” Phùng Ngọc Chỉ nhíu mày.

Chàng rai lúc rước dội nước lên người Phùng Ngọc Chỉ lúc này lại rầm giọng bên ai Phùng Ngọc Chỉ nói: “Chị ơi, nếu chị đi nơi khác muốn làm rong hời gian nhanh hì iền cọc nhấ định sẽ phải đưa rước mộ nửa, chúng ôi còn chưa hu iền cọc.”

Hai chân Phùng Ngọc Chỉ như bị mấ hế sức lực khi nghe lời nói này của anh a.

“Nếu như đã ở đây rồi hì chị cũng nên ận hưởng mộ chú chứ nhỉ?” Đôi mắ nhọn dài của người phụ nữ nhìn qua cậu rai rẻ và Phùng Ngọc Chỉ : “Anh chàng này được xem như là cây iền rong iệm của ôi, kỹ năng của cậu ấy rấ uyệ vời. Chị, chị có muốn hử chú không? Không lấy iền đâu”

Phùng Ngọc Chỉ rong ý hức muốn ừ chối nhưng người bàn ay của chàng rai độ nhiên đặ lên ay bà, nhỏ nhẹ nói: “Chị.”

***

Cảm giác vui sướng độ nhiên ập đến rong lòng Phùng Ngọc Chỉ.

Gần đây bà a hực sự rấ mệ mỏi, sau ngày mà Võ Hạ Uyên bỏ đi, rong đầu bà a đầy những lời nói của người phụ nữ kia, bà a còn mấy lần mơ hấy mẹ rương ấn Phong , bà a vấ vả đi ừ bệnh viện về nhà gặp dàn hoa hủy iên vàng đã mọc rong sân mộ cách đáng kinh ngạc. Mùi hơm của hoa khiến bà a cảm hấy khó chịu, ngay cả những bức ranh bự rên ường rong phòng khách cũng khiến bà a cảm hấy bực bà a có hể nhổ hế hoa hủy iên rong vườn đi nhưng không có lý do gì để hay đổi những bức ranh đó, mỗi khi bà a đi ngang qua những bức ranh bà a liền cảm lạnh sống lưng.

Phùng Ngọc Chỉ cảm hấy hành động của bản hân hậ điên rồ có hể âm khí rong cơ.

hể quá nhiều nên cần dương khí áp xuống.

Chàng rai rước mặ cao o và đẹp rai, Phùng Ngọc Chỉ bấ giác bước heo bước chân của anh a…

“Mẹ ơi, hai ngày nay có vẻ âm rạng mẹ rấ vui vẻ” rương hiên Định quan sá Phùng Ngọc Chỉ nhẹ giọng nói.

Phùng Ngọc Chỉ dừng lại mộ chú, cười nói: “Bác sĩ nói âm rạng mẹ nếu ố như hế này hì bệnh ình sẽ ngày càng ổn hơn”

“Vậy hì ố quá rồi” rương hiên Định cảm hấy cuối cùng cũng có mộ chuyện suôn sẻ sau bao nhiêu chuyện rắc rối.

Phùng Ngọc Chỉ độ nhiên nghĩ ới ờ giấy chứng nhận bấ động sản của nhà cũ, nó đặ rong ủ sách ở văn phòng, rong nhà điều là người hân cận nên ba không đề phòng người khác ới, bà a mới có cơ hội lấy ra để đưa cho Bùi ố ngày hôm qua.

“Định, bây giờ công y đang dần phá riển rở lại, con phải làm việc hậ chăm chỉ biế không?”

rương hiên Định không chú nghĩ ngợi: “Con biế rồi mẹ”

‘Võ Hạ Uyên nhanh chóng nhận được in rằng Phùng Huy Hoàng đã được hả còn nghe nói đã rả hế iền và ìm được người bảo lãnh.

Võ Hạ Uyên biế rằng ội lỗi của Phùng Huy Hoàng không dễ dàng được rửa sạch như vậy, nhưng vấn đề là sáu răm riệu ở đâu ra?

Cô ấy không muốn sử dụng hám ử ư: nữa, Võ Hạ Uyên lo lắng mộ khi chuyện lớn này bị bại lộ sẽ bị đối phương quay lại cắn mộ cái, nên cô ấy đã ìm đến rần Anh hư.Đây cũng là lần đầu iên rần Anh hư biế được bí mậ của iệm mạ chược đó liền đưa ra mộ đề nghị rấ đơn giản là cô ấy muốn cùng Võ Hạ Uyên đến iệm mạ chược.

Chủ của iệm mạ chược đang ngủ gậ sau quầy, rần Anh hư gõ nhẹ lên bàn, ông chủ độ nhiên ỉnh lại.

Ông chủ nhìn hai người phụ nữ rước mặ liền biế rõ họ không phải là người bình hường, rong lòng liền sinh cảnh giác: “Hai người đến chơi mạ chược sao?”

“Chơi mạ chược?” rần Anh hư rừng mắ nhìn đối phương, ay đỡ rán: “Mộ người bạn giới hiệu ôi đến đây, nơi này có gì hay không?” rần Anh hư nói câu này mang ý nghĩa đầy mơ hồ nhưng vì người bên kia đã làm cái nghề này nên nhấ định phải hiểu ý nghĩa rong câu nói này của cô ấy.

Ông chủ nhìn rần Anh hư ừ rên xuống dưới, giống như không hể in được rằng mộ cô gái như hế này cũng sẽ đến ìm “Cuối cùng là có hay không?” rần Anh hư mấ kiên nhãn võ bàn “Không có hì hôi, chúng a đi về đúng hậ là phiền phức mà”

Ông chủ vội vàng chặn ngăn bọn họ lại: “Có có có, mời hai người heo ôi.”

Ông chủ mở cửa mộ căn phòng, có bốn người đàn ông đang chơi mạ chược, khói huốc nhiều đến mức không nhìn hấy rõ được mặ của họ, ông chủ mở mộ cánh cửa của căn phòng khác và làm động ác “mời vào”.

Võ Hạ Uyên nhận hấy bốn người đang chơi mạ chược chỉ liếc mắ nhìn bọn họ mộ cái, sau đó iếp ục chơi không bị ảnh hưởng.

Kế bên cửa ra vào là mộ hành lang dài, không có cửa sổ cũng không có ánh sáng mặ rời, rên ường cứ cách hai hước lại có mộ ngọn đèn nhưng không sáng lắm, dưới chân rải đầy hảm đỏ bên rên lại là loại đèn này hậ đúng là xa hoa lãng phí.

Họ được đưa vào mộ phòng riêng.

Ông chủ quay lưng rời đi và quay lại ngay sau đó, mộ nhóm người nối đuôi nhau đi vào.

Mộ người đàn ông mặc lễ phục giúp cô ấy ró nước, đồng hời những người khác mặc áo rắng và quần đen điều đứng hành mộ hàng.

Ông chủ chỉ vào hàng người đàn ông: “Hai cô chọn đi”

‘Võ Hạ Uyên bấ giác nuố nước miếng bọn họ hậ sự là làm nghề này sao? Nhưng cô ấy chỉ đến để ìm kiếm mộ số hứ hôi, chứ cô ấy chưa hề nghĩ đến để làm những việc này…

“ầm hường ” rần Anh hư hừ lạnh vẻ mặ đứng đắn: “Còn người nào ố hơn không?”

‘Võ Hạ Uyên cũng nghĩ bọn người vừa ới nổi xuấ sắc lảm, uy nhiên không có cách nào khác điều do rương ấn Phong và Võ Đức Duy quá ưu ú.

Người đàn ông đứng ở giữa không hài lòng nói: “Quý khách hậ sự đánh giá của chúng ôi không ố hay là không có đủ iền để chỉ rả?”

“Bao nhiêu?”

“Hai mươi riệu mộ giờ”

rần Anh hư chế nhạo: “Đừng nói là hai chục riệu mộ giờ, mộ răm riệu mộ giờ ôi cũng có hế rả”“

Ông chủ đang đứng ở cửa xem náo nhiệ rố cuộc cũng hơi đổi sắc mặ liền ra hiệu cho những người này đi ra ngoài, ngay sau đó mộ nhóm người khác lại đi vào.

rần Anh hư đảo mắ: “Chà, nhìn có vẻ ố hơn đợ rước nhưng cũng không khá hơn chú nào. ôi muốn hỏi là công việc của các anh như hế này ổn chứ?”

Nụ cười rên mặ ông chủ hơi ngưng lại, hậm chí ông a còn bắ đầu ự hỏi liệu hai người phụ nữ đến đây có phải cố ình gây rắc rối không.

“Yêu cầu của hai cô cao quá” Bùi ố cầm heo điếu huốc ừ ừ đi vào, móng ay màu đỏ của cô a làm nổi bậ bàn ay rắng như ngọc.

Hồ ly inh? Đây là cảm giác đầu iên của ‘Võ Hạ Uyên khi nhìn hấy Bùi ố .

Bùi ố hơi nhướng mày khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên : “Cô rương cũng hích đến những nơi như hế này sao?”

Chuông cảnh báo rong lòng Võ Hạ Uyên vang lớn, làm sao cô a biế cô ấy?

“ổng giám đốc rương là mộ người đàn ông cực phẩm, cô chẳng lẽ muốn ở bên ngoài cắm sừng…” Bạch ô hản nhiên ngồi rên bàn: “ôi năm mơ cũng muốn cùng ổng giám đốc rương ngủ mộ đêm đó”

Vẻ mặ Võ Hạ Uyên rố cục có chú hay đổi: “Vậy cô iếp ục nằm mơ đi”

“Gô rương ghen sao?” Bùi ố hú mộ ngụm huốc lá, ánh mắ nguy hiểm, giọng nói cũng ngay lập ức rầm xuống: “Vậy cô đến đây với mục đích là gì?”

Nghe hấy lời này của Bùi ố , mấy người đàn ông đang đứng ngoài nhanh chóng chặn lại cửa.

Võ Hạ Uyên âm hầm nghĩ người phụ nữ Bùi ố này hậ hông minh.

“Đúng là có chuyện” Võ Hạ Uyên hẳng hần: “rong ay Phùng Ngọc Chỉ có ới sáu răm riệu là cô cho bà a?”

“Ừ” Bùi ố cười: “Không ngờ cô rương biế nhiều như vậy”

Bà a dùng cái gì để cùng cô rao đổi?” Võ Hạ Uyên lại hỏi Bùi ố : “Sao lại cô lại nghĩ vậy?”

“rên đời này không có bữa ăn nào miễn phí” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ nói.

Bùi ố phun ra mộ vòng khói, rong lòng hơi suy nghĩ: “Đây là bí mậ của khách hàng ôi không hể iế lộ, ôi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp của ôi nha”

“Vậy hì để ôi đổi cách khác, hay là cô nói hẳng đi, dùng cái gì mới có hể khiến cô đánh mấ đạo đức nghề nghiệp?”

Bùi ố nhìn Võ Hạ Uyên cười, cô a cảm hấy cô gái này cực kỳ hú vị, “Cô rương ,, cô phải biế răng cô đi đến nơi này mà lại có mục đích riêng của cô là đã vi phạm quy ắc của ôi rồi”

‘Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Quy ắc là do người đặ ra nên đương nhiên có hể hay đổi”

Bùi ố nhướng mày nhìn Võ Hạ Uyên: “Vậy ôi muốn ngủ cùng ổng giám đốc rương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status