Phu nhân không dễ chọc

Chương 194



‘Võ Hạ Uyên nhịn mộ hồi lâu cuối cùng vẫn chịu không nổi: “Cô muốn chế ư?”

Bùi ố che môi cười nhẹ.

“Cô rương đây là chỗ của ôi, cô nên nghĩ kĩ rồi hãng nói iếp, nơi này của ôi không phải là đèn cạn dầu, mặc kệ hôm nay cô đến đây để làm gì nhưng mộ khi bị ruyền ra ngoài hì hanh danh của cô nhấ định sẽ bị mấ sạch”

Bùi ố ự đắc.

‘Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô sẽ không làm vậy vì cô biế rõ hân phận, nên cô biế ôi có hể làm những gì. Đến lúc đó dù mấy người có đứng chắc cỡ nào ôi cũng có hể kéo mấy người xuống nước chung, cùng lắm hì cá chế lưới rách, lúc đó nơi này của cũng đừng hòng mở nữa”

Bùi ố chế nhạo: “ổng giám đốc rương còn hích cô sao?”

“Anh ấy đương nhiên còn” Võ Hạ Uyên không chú do dự.

***

Bùi ố hấ hần rong giây lá vì câu nói này.

“Cô rương nơi này ôi chỉ kinh doanh ba loại nhu cầu” Bùi ố iếp ục hú huốc: “Loại hứ nhấ, kinh doanh về nhu cầu đàn ông, loại hứ hai về iền và loại hứ ba kinh doanh in ức: Võ Hạ Uyên cười: “ôi chọn loại hứ ba.”

Bùi ố lắc đầu, bình ĩnh lắc lư mộ chân: “Cô rương cho dù cô chọn loại hứ ba hì giao dịch cũng không hành. ôi sẽ không iế lộ in ức của khách hàng”

heo những gì Bùi ố cảm hấy là những hứ Võ Hạ Uyên có hể đưa cho cô a vào lúc này có giá rị kém hơn nhiều so với những chứng chỉ bấ động sản ở khu nhà cũ của nhà họ rương.

“Nhưng cô rương nể mặ ổng giám đốc rương ôi có hể nhắc nhở cô mộ chú” Bùi ‘ố chậm rãi nói: “Phùng Ngọc Chi còn sống mộ ngày hì rong ương lai nhà họ rương sẽ không được yên ổn”

Võ Hạ Uyên biế rằng Phùng Ngọc Chi đã đánh ráo vài món đồ của nhà họ rương.

rước khi đi, Võ Hạ Uyên đặ lên bàn mộ ấm hẻ vàng: “ôi lập lại lần cuối, là ôi mua in ức của cô không liên quan gì đến chồng ôi.

Bùi ố ngón ay mảnh khảnh xoay người cầm ấm hẻ vàng: “Chỉ giỏi nói vậy.”

rần Anh hư không khỏi hỏi Bùi ố: “Cô mua bộ sườn xám này ở đâu vậy?”

Bùi ố : “ôi ự mình làm”

rần Anh hư ánh mắ sáng lên lên: “Cô có hể làm cho ôi mộ bộ được không? Bộ sườn xám này hậ sự rấ đẹp”

Bùi ố cười nói: ‘Khó có được mộ cô gái có hể đánh giá cao ay nghề của ôi như vậy, lần sau ới đây ôi sẽ giúp cô làm mộ cái”

“Được, được” rần Anh hư gậ đầu, bước ra cửa đáp: “Hay là lần sau cô đi uống rượu với ôi đi bao nhiêu iền cũng được, ôi hấy cô còn đẹp hơn mấy ên đàn ông đó”

Bùi ố sửng số, sau đó cười sảng khoái.

“Bà chủ để bọn họ đi như vậy có ổn không?”

“Bằng không hì làm hế nào?” Bùi ố nghịch hẻ vàng rong ay, gương mặ không rõ biểu cảm: “Ông có biế đó là ai không? Cô a nếu ở đây mà mấ cộng long cộng óc nào hì iệm của chúng a đừng hòng mở nữa. Vê phần Phùng Ngọc Chị, ừ lâu ôi đã nghe nói rằng bà a có mâu huẫn với rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên rõ ràng đến đây để bắ bài. Hai phía chúng a không có mâu huần.

Hơn nữa, ôi đã iế lộ đủ hông in cho Võ Hạ Uyên . Nếu cô a đủ hông minh hì nên biế làm gì”

“Haha, bà chủ nơi này đối với khách hậ nhiệ ình” rần Anh hư khi đi ra ngoài cửa vẫn nói về Bùi ố .

Võ Hạ Uyên liếc nhìn cô ấy mộ cái: “ớ hấy là cậu đang nghĩ đến sườn xám của cô a hì đúng hơn” Không còn cách nào khác ấ cả cùng bởi vì rần Anh hư có sở hích rấ đặc biệ với váy: “Cậu không hấy sao? Cô a là bà chủ hực sự ở đây”

“Lúc nấy cô a không nói hì làm sao bây giờ?”

“Không sao” Võ Hạ Uyên kiên định: “Bà chủ nơi này âm ư sâu xa. Cô a nhấ định sẽ nhận lại được chú iền hoa hồng ừ Phùng.

Ngọc Chi . ớ sẽ chờ ngày Phùng Ngọc Chi gặp nạn”

Mộ uần sau, Võ Hạ Uyên và rần Anh hư lại đến chỗ của Bùi ố, lần này không còn dài dòng nữa Bùi ố đích hân iếp đãi bọn họ.

rần Anh hư nóng lòng muốn hay bộ sườn xám mà Bùi ố đưa cho, đi ới đi lui không ngừng khoe khoang: “Đẹp không?”

“Cũng được” Võ Hạ Uyên ừ đáy lòng cảm hán, ay nghề của bà chủ hậ sự không phải †ầm hường, sau này dù không làm nghề này hì cũng có hể mở mộ iệm sườn xám là đủ để ăn no mặc ấm.

Bùi ố ừ bên hông lấy ra mộ xám răng, đưa cho Võ Hạ Uyên : cô rương “

“ôi cũng có?”

Bùi ố cười duyên: “Đương nhiên rồi đâu hể để cho cô đến đây vô ích”

“ôi sẽ rả iền, không đồ của cô cũng không ố” Võ Hạ Uyên không chú xấu hổ nói Bùi ố gậ đầu: “Không sao người kinh doanh và khách hàng đều như nhau, điều chỉ iền vào đồ v: ‘Võ Hạ Uyên nghe vậy có chú không vui giọng điệu liền hay đổi: “Vậy cám ơn cô Bù Bùi ố ngồi ở rên sô pha như rắn nước, nhẹ nhàng hí khói, oàn hân bị khói bao phủ, khiến người a không hể nhìn rõ.

“Chị ố có khách quý đến” Mộ người đàn ông bước vào gõ cửa với vẻ mặ kỳ quái Võ Hạ Uyên cảm giác được người đàn ông sườn ây là của liếc chính mình mộ cái.

“Ai?” Bùi ố hỏi.

Người đàn ông ránh sang mộ bên, mộ hân hình cao lớn rẻ uổi bước vào, Võ Hạ Uyên “cọ” mộ cái ngay lập ức đứng phắ dậy.

rương ấn Phong nhìn căn phòng mộ vòng, ánh mắ nhẹ rơi vào Võ Hạ Uyên: “Em ới đây cùng rần Anh hư hử quần áo?”

Võ Hạ Uyên cầm lấy sườn xám rắng của Bùi ố lên: “Vâng!”

“Có lẽ đây là ổng giám đốc rương đúng không?” Bùi ố híp mắ: “Anh so với rên V còn đẹp rai hơn nhiều”

Võ Hạ Uyên cau mày: “Đừng nhìn có nhìn lung ung!”

Bùi ố khiến cho ừ đáy lòng của Võ Hạ Uyên sinh ra mộ cảm giác nguy cơ, đó là bởi vì đối phương quá mức đẹp, đây là do linh cảm của cô nói cho cô biế rương ấn Phong xem xé lời nói của Võ Hạ Uyên , rong mắ hoáng hiện lên mộ nụ cười.

Bùi ố giậ mình, hầu hế đàn ông sẽ không hể kiềm chế khi nhìn hấy cô, nhưng rương ấn Phong rấ bình ĩnh hậm chí còn không nhìn vào cô mộ chú.

Bùi ố không ngại làm ình cùng rương ấn Phong , bởi vì cô không quan âm đến suy nghĩ của người khác, nếu không cửa iệm này của cô đã không được mở, nếu có hể rèo lên rương ấn Phong giường, hỏa mãn được nhu cầu của nhau. Cô ấy có hể iến xa hơi Bùi ố sẽ không có ình cảm không cần hiế với bấ kỳ ai, cô chỉ cần iền.

uy nhiên Bùi ố hở dài rương ấn Phong hực sự là mộ người đàn ông hiếm có, con đường này không dễ dàng rồi.

Mãi cho đến khi rương ấn Phong đi ới rước mặ mình, Võ Hạ Uyên mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh biế em ở đây?”

“Em không biế xấu hổ còn nói” rương ấn Phong hơi rầm mặ xuống: “Anh đã gọi điện cho người phụ rách của vài khu mua sắm, họ nói rằng em không hề đi mua sắm, em lại không nhận điện hoại anh gọi. Anh chỉ Võ Hạ Uyên vội vàng lấy điện hoại ra xem qua: “Yên lặng”

Bùi ố nhìn ình cảm của hai người họ, cảm hấy hậ hú vị: “Có vẻ như ổng giám đốc rương không ngạc nhiên khi đến cửa hàng của ôi”

“Đây là nam quán” Anh nói mộ cách gay gắ: “ôi biế nhiều hơn những gì cô nghĩ”

ại góc nhìn của Bùi ố , rương ấn Phong ra mặ so với Võ Hạ Uyên rấ có ác dụng và cô nhanh chóng ính oán rong đầu: “Phùng Ngọc Chỉ ở chỗ của ôi để lại mộ món đồ, ổng giám đốc rương có muốn xem hử?”

“ôi không có hứng hú” rương ấn Phong gắ gao nắm Võ Hạ Uyên ay: “Không còn sớm nữa chúng a về hôi”

“Xem ra em cũng rấ muốn ăn đòn, chờ anh gọi điện cho anh rai” rương ấn Phong đi ra ngoài liền rách mắng rần Anh hư ủy khuấ: “Đừng, em đến đây cũng vì sự dụ dỗ của Võ Hạ Uyên hôi mà”

‘Võ Hạ Uyên độ nhiên dừng lại, cau mày nhìn về phía bên rái mộ cái phương hướng: “Đó là Phùng Ngọc Chỉ đúng không?”

rương ấn Phong và rần Anh hư đồng hời nhìn heo.

Người phụ nữ khoác ay người đàn ông bước lên xe, người đàn ông mặc áo rắng quần ây đen độc nhấ vô nhị của cửa hàng Bùi ố , rước khi lên xe, anh a còn chu đáo đỡ đầu người phụ nữ, người phụ nữ đỏ mặ, rụ rè ngồi xuống.

Mà khuôn mặ bên đó không cần nhìn kỹ, không cần nghi ngờ chính là Phùng Ngọc Chí rần Anh hư lẩm bẩm nói: “Không chỉ vay sáu răm riệu, bà a còn bắ đầu sử dụng cái dịch vụ này…”

rương ấn Phong rầm hấp nói: “i iện”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status