Phu nhân không dễ chọc

Chương 195



Sự o gan của Phùng Ngọc Chi vượ qua sức ưởng ượng của mọi người.

Lòng hiếu kì của rần Anh hư ăng lên, lúc này kéo heo rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên đi ới xem.

Xe dừng ở rước mộ nhà hàng khá là xa hoa, sau khi đi vào, rương ấn Phong đặ ngay mộ phòng riêng ở ầng ba, ngay rên đỉnh đầu của Phùng Ngọc Chỉ .

âng hai uy không có người nhưng nếu gặp chuyện gì hì sẽ không có chỗ ẩn nấp, Phùng Ngọc Chỉ lại dám cùng đàn ông đi ăn cơm như vậy.

“o gan hậ đấy” rần Anh hư cảm hán.

rương ấn Phong an vị bên cửa sổ, hai ay khoanh rên gối, đôi mắ sâu hẳm đang nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Chi Võ Hạ Uyên lần đầu hấy rương ấn Phong như vậy cũng hơi lạ lẫm, ró chén nước đưa cho anh: “Đây là con đường chị a ự chọn, hậu quả cũng là chị a ự gánh chịu, anh đừng nên kích động âm rạng”

rương ấn Phong uống mộ hớp: “Chỉ là anh nghĩ không ra, nhà họ rương đối với chị †a còn không ố sao?”

***

“Chuyện này cũng chẳng liên quan gì”

rần Anh hư ngồi bên cạnh vừa uống nước rái cây vừa nói: “Chẳng qua là góa chồng lại lớn uổi, chăn gối rống vắng đấy”

âm rạng Võ Hạ Uyên nặng nề nhìn cô ấy: “Sao cậu lại biế?”

“rong iểu huyế đều viế hế mà” rần Anh hư chắc nịch.

rương ấn Phong : “Sớm muộn gì cô cũng bị Võ ư Hàm đánh chế.”

rần Anh hư cười rấ sung sướng: “Không đâu, anh ấy không đánh lại được ôi Phùng Ngọc Chỉ vẫn không hề biế gì, ngồi ở dưới em đú anh mộ miếng anh đú em mộ miếng với người đàn ông rẻ uổi.

“ớ có đề nghị, các cậu muốn nghe không?” rần Anh hư mở lời.

Võ Hạ Uyên gậ đầu qua loa, rần Anh hư ám chín phần chỉ có ý đồ xấu “Chúng a có hể livesream cho rương hiên Định đấy” Mặ mày rần Anh hư hớn hở.

“Làm hế nào?”

rương ấn Phong cũng quay đầu nhìn.

rần Anh hư quơ quơ điện hoại di độ “Các cậu quên mấ ớ hiểu biế cái gì nhấ Gọi video cho rương hiên Định để anh a ự mắ xem”

rương ấn Phong rầm mặc chốc lá sau đó đập lên bàn: “Che giấu hân phận”

rần Anh hư hưng phấn vô cùng: “Không hành vấn đề!”

Bên rương hiên Định nhanh chóng nhận máy, iếng nói của anh a có hơi uể oải: “Ai vậy?” Không có ai đáp lời, rần Anh hư nhắm ngay ống kính xuống lầu dưới, Phùng Ngọc Chi đang hôn môi với người đàn ông rẻ uổi, Võ Hạ Uyên hính ai nghe được iếng hí lạnh của rương hiên Định rương ấn Phong dời ầm mắ, cảm hấy cảnh này hậ sự không nên nhìn.

‘Võ Hạ Uyên vuố ngực cho anh, dùng khẩu hình nói: “Đừng nóng giận.”

rương ấn Phong cười hờ hững, đụng vào chóp mũi Võ Hạ Uyên rần Anh hư bỗng nhiên không muốn quay nữa, cô muốn về hả hính chung với Võ Đức Duy.

“Ở chỗ nào?” Giọng của rương hiên Định lại vang lên lần nữa.

rần Anh hư ắ video che IP đi để gửi địa chỉ cho anh a.

iếp heo chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

rương hiên Định ới rấ nhanh, ốc độ này khiến Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ anh a vượ đèn đỏ.

rông hấy rương hiên Định hì ánh mắ Phùng Ngọc Chỉ sửng số hoàn oàn, bà a cảm hấy mình đang mơ ngủ, giờ phú này ay bà a còn đặ rên bả vai ên đàn ông.

“Đây chính là lý do hời gian này mẹ vui vẻ à?” rương hiên Định nghẹn giọng hỏi.

“hiên Định..” Phùng Ngọc Chỉ á khẩu không đáp được.

rương hiên Định không phí lời nữa, kéo cổ áo ên đàn ông đánh hẳng luôn, bàn ghế xung quanh nhanh chóng gặp xui, bừa bộn khắp nơi.

“hân hủ rương hiên Định này không được gì cả” rần Anh hư ăn salad hoa quả rồi bình luận: “Đánh với ớ có khi không đỡ được 10 giây.”

rương ấn Phong nhìn về phía rân Anh hư: “Hôm nào chúng a hử xem”

“Không hành vấn đề.”

Cuối cùng vẫn là giám đốc ở đại sảnh đưa bảo vệ ới kéo hai người ra, ên đàn ông rẻ luôn phòng hủ, rương hiên Định lại oàn ra đòn hiểm, so ra mà nói ình huống của ên đàn ông rẻ khá là gay go, rên mặ oàn là máu.

Phùng Ngọc Chỉ số ruộ muốn xem ình hình của ên đàn ông rẻ, lại bị đẩy ra hậ mạnh, không biế đối phương đã nói gì, xoay người rời đi rương ấn Phong im lặng nhìn rương.

hiên Định hậ kĩ, muốn xem hử lần này anh đã sẽ chọn làm hế nào.

‘Võ Hạ Uyên bóc ôm đặ vào rong bá rương ấn Phong : “Chấm ương ăn ngon lắm, chờ về rồi sẽ làm những món khác cho anh”

rần Anh hư lúc này mới để ý rương ấn Phong hầu như không ăn gì: “Sao vậy, em rể, không vừa miệng à?”

rương ấn Phong cũng không ghé cách gọi này, gậ đầu nói: “Ừ, ngoại rừ món iểu Uyên làm những hứ khác ôi căn bản khó mà nuố xuống”

rần Anh hư kinh ngạc nhìn về phía Võ Hạ Uyên : “Cậu là đang nuôi cái dạ dày vàng đấy”

Phùng Ngọc Chỉ cẩn hận ừng í đi đăng sau rương hiên Định , không dám nói mộ chữ nào.

Huỳnh ố Vân mở cửa rông hấy ánh mắ Phùng Ngọc Chỉ lúc này ối sầm, sau đó nhận lấy áo khoác của rương hiên Định , ngẩng đầu mới chú ý ới rên mặ người đàn ông có vế hương, bỗng nhiên bối rối: “Sao vậy? Đánh nhau với người a?”

rương hiên Định ôm chặ lấy Huỳnh ố Vân , hầm nói với bản hân, vẫn còn chú ấm áp ở đây.

Phùng Ngọc Chỉ nuố ngụm nước bọ nói “Chuyện đó, mẹ đi làm cơm nhé.”

Huỳnh ố Vân ba u mày, bình hường Phùng Ngọc Chỉ ới nhà chưa bao giờ làm cơm, cơm cô làm không ngon còn bị Phùng Ngọc Chỉ rách mắng, ngày hôm nạy lại làm Sao hế?

“ại sao?” rương hiên Định rầm giọng hỏi, cổ họng của anh như bị lẫn cá vào bên rong, mang heo nỗi đau khổ rõ ràng.

Phùng Ngọc Chỉ dừng bước lại không đáp.

“Con hỏi ại sao?!” Giọng nói rương hiên Định bỗng nhiên lạnh băng.

Vai Phùng Ngọc Chỉ run lên, mộ lá sau mới lắp bắp nói: “Định, con cũng đã lớn vậy rồi, mẹ cũng nên có cuộc sống riêng mẹ rồi”

“Cuộc sống của mẹ?” rương hiên Định cười gắn: “Mẹ là con dâu nhà nhà họ rương , nếu như mẹ muốn gả ới chỗ khác có hể nói ra, nếu đối phương là người đáng để gửi gắm con có ừ chối không? Nhưng vì loại người như hế?!”

Huỳnh ố Vân che miệng lại, in này vô lý quá.

Phùng Ngọc Chỉ rầm mặ, chỉ vào Huỳnh ố Vân : “Con về phòng cho mẹ”

“Mẹ đừng có mà khua ay múa chân với ố Vân ! Cô ấy là vợ con!” rương hiên Định quá.

“Mẹ còn là mẹ con đấy!”

“Hành động của mẹ là việc mộ người mẹ nên làm sao?” rương hiên Định chấ vấn: “Mẹ hạ độc với chú hai, hại chú ấy rở mặ hành hù với chúng a, dung úng Phùng Huy Hoàng chú nữa vé sạch cả Lệ hị, bây giờ còn làm ra chuyện khiến người a khinh hường như hế này nữa, mẹ còn nói mẹ là mẹ con? Chuyện này ự mẹ đi nói với ông nội đi”

“hiên Định à!” Phùng Ngọc Chỉ hoảng lên: “Việc này không hể để ông nội con biế”

rương hiên Định lùi về sau mộ bước, ránh ay Phùng Ngọc Chi ra: Những năm qua mẹ làm bao nhiêu chuyện sai lầm? Mỗi mộ chuyện con đều ha hứ cho mẹ nhưng hôm nay con mới hiểu được, mẹ muốn hại chế con!”

Phùng Ngọc Chỉ bỗng hấy ngạc nhiên, sau đó rí lên: “Sao con có hể nói mẹ như vậy?”

“Không phải à?” Sắc mặ rương hiên Định Định vô cùng lạnh giá: “Sau này mỗi háng con chỉ cho mẹ hai mươi riệu, hoa hồng ở công y chia như cũ, mẹ muốn lấy iền nuôi hãng khác hì nuôi, nửa háng, con chỉ cho mẹ hời gian nửa háng để nói ấ cả với ông nội, nếu không con sẽ chính miệng nói”

Bấ kính với người chồng quá cổ, Phùng Ngọc Chỉ đã chạm vào giới hạn của rương hiên Định , anh a không biế rố cuộc là vấn đề ở đâu mới khiến Phùng Ngọc Chỉ rở nên như vậy.

Khuôn mặ lạnh lùng hờ hững của rương ấn Phong hoáng hiện lên rong đầu, rương hiên Định nắm chặ nắm đấm, chú hai đã sớm nhắc nhở anh a, quá dung úng cho Phùng Ngọc Chỉ sẽ gây ra đại họa.

Nhưng rương hiên Định vạn vạn lần không ngờ đây chỉ là khởi đầu.

“Cô Bùi, ôi xin cô, cô hư hả cho vài háng đi” Phùng Ngọc Chỉ hiếu chú nữa là quỳ xuống với Bùi ố, bà a chỉ hoải mái mộ đoạn hời gian nhưng chờ ới ngày kì hạn, mới phá hiện bản hân mình đã cùng đường mạ lộ ừ lâu, bên rương hiên Định bà a căn bản không dám nói “Vậy bà phải cho ôi hứ gì đó rị giá năm mươi ỉ mới được” Bùi ố cười dịu dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status