Phu nhân không dễ chọc

Chương 197



Kim Hoàn Đông vừa mở miệng lập ức khiến cho mọi người hấy ngạc nhiên.

Chỉ có mỗi rương ấn Phong là vẫn bình ĩnh, khi anh đối diện với ánh mắ của Kim Hoàn Đông, rong mắ hai người đều hiện lên âm rạng giống nhau.

Võ Hạ Uyên : “…” Bọn họ là hai kẻ hông minh giả vờ giả vị luyến iếc sao?

“hậ ra hì không phải là căn nhà này hì không được” Kim Hoàn Đông nghiêng đầu nói với Bùi ố: “Em cũng không có phương iện để rở về chỗ ở xa như vậy, có muốn mộ căn nhà ở chỗ khác hay không?”

rương ấn Phong có hơi kinh ngạc.

Người khiếp sợ giống như vậy còn có Bùi ố , không ngờ ới là Kim Hoàn Đông lại có hể giúp rương ấn Phong nói chuyện, cô cẩn hận quan sá mộ chú: “Anh nghiêm úc chứ?”

***

“Đã suy nghĩ qua.”

Bùi ố hơi nghiêm mặ lại, đôi chân hon hả đặ xuống đấ ừ rên ghế salon, Kim Hoàn Đông lập ức cầm lấy cổ ay của cô, sau khi giúp cô ngồi vững vàng xuống xong, mộ loạ hao ác này của Kim Hoàn Đông, đều khiến cho Võ Hạ Uyên cảm Bùi ố như là người không xương vậy.

“Đúng là ạm hời còn chưa có nghĩ đến chuyện đó” Bùi ố hạ hấp giọng: “Như vậy đi ổng giám đốc rương, ôi không cần nhà cũ, nhưng mà ngài phải hứa với ôi mộ chuyện”

rương ấn Phong nhíu mày.

“Yên âm, chắc chẩn là sẽ đủ rong phạm vi khả năng của ngài, hơn nữa cũng sẽ không uy hiếp đến sự an oàn của bà chủ đây” Bùi ố cười nhẹ nói.

rương ấn Phong suy nghĩ mộ chú, gậ đầu: “Có hể, có cần ôi phải viế giấy cam kế hay không?”

“Không cần” Bùi ố khoá khoá ay: “ôi đã ừng nghe nói qua về ính cách của ổng giám đốc rương , mộ lời chäc chắn, không giống cái loại phụ nữ như Phùng Ngọc Chỉ đó”

Vẻ mặ của rương hiên Định như bị lửa đố nóng hừng hực.

rước khi đi Kim Hoàn Đông viế g ấn Phong : “Có hời mộ dãy số cho ôi, chúng a cùng uống gian hì liên lạc với mộ chén: rương ấn Phong ự nhiên nhận lấy: “Được-”

Sau khi họ rời đi, rương ấn Phong mới quay lại phòng khách, Võ Hạ Uyên đè bờ vai của anh lại, nhắc nhở anh không cần phải quá kích động.

“Hôm nay không có khó chịu.” rương ấn Phong ngẩng đầu nở nụ cười với Võ Hạ Uyên , hấp giọng nói.

“Chú hai” Huỳnh ố Vân không nhịn được mở miệng: “hiên Định không biế chuyện này”

“Không biế chuyện?” rương ấn Phong hừ lạnh mộ iếng: “Phùng Ngọc Chi có đức hạnh như nào, nó lại không biế sao?” Cháu không biế chuyện? Vậy hì cả hai đứa cũng đều không biế chuyện hả?”

Cái cú vả mặ này đánh quá vang rồi.

hậ ra hì ấ cả mọi người đều hiểu rõ rong lòng *rương hiên Định , người a hường nói con hư ại mẹ, cháu hì hay rồi, làm phản luôn”

rương ấn Phong rầm giọng: “Chú có hể giúp cháu mộ lần hai lần, cũng có hể là nhiều hơn, nhưng mà chú không hể giúp cháu cả đời được, khi đứ là đứ, bốn chữ này đến bây giờ cháu vẫn chưa hể học được sao?”

rải qua mộ hồi như vậy, chờ đến lúc về nhà hì đã là bảy giờ sáng, vừa mở cửa lớn ra ‘Võ Hạ Uyên lập ức nhìn hấy Bào Ngư lảo đảo chạy qua bên này, cười đến mức “hi ha”

Võ Hạ Uyên ôm cổ con rai, hôn không ngừng: “Nhớ mẹ không?”

“Nhớ” Bào Ngư nhấn đọc rõ ràng ừng chữ: “Nhớ mẹ, còn có cả bố nữa.

*rời ạ” Võ Hạ Uyên ngạc nhiên nói: “ấn Phong, con rai của chúng a có hể nói rõ ràng này”

rương ấn Phong ôm cánh ay cười nhẹ, rong mắ đều là sự kiêu ngạo.

Võ Hạ Uyên bảo với dì giúp việc là có hể về nhà, sau đó đi nấu chú cháo cho rương ấn Phong ăn rồi đi ngủ, cô chăm sóc cho anh mộ lúc, sau khi xác định là cơ hể của người đàn ông không có phá số mới hở phào nhẹ nhõm, Lạc Sâm đã nói là ố nhấ không nên để cho rương ấn Phong hức đêm, sẽ có hại cho rái im rong việc cung cấp máu.

Bào Ngư dậy sớm, giờ phú này cũng bắ đầu ngủ gà ngủ gậ, Võ Hạ Uyên ôm con đặ vào rong ngực của rương ấn Phong, dịu dàng nói: “Con cùng ngủ chung với bố có được không?”

“Vâng ạ” Bào Ngư vừa nói vừa nhắm mắ lại, rấ nhanh hô hấp đã rở nên đều đều.

Mấy ngày kế iếp cũng không có in ức của Phùng Ngọc Chi , nhưng Võ Hạ Uyên biế là bà a sẽ phải lập ức xuấ hiện, Phùng Ngọc Chi không chịu nổi khổ cực, dưới ình huống ấ cả các nguồn ài chính đều bị cắ đứ, căn bản là bà a không hể chống đỡ được bao lâu.

hoá khỏi chuyện như vậy, Võ Hạ Uyên vẫn không yên âm về rương ấn Phong, gần như là mỗi ngày đều đến công y mộ lần, heo Phùng Bảo Đạ hấy hì cô hậ sự là vô cùng nhạy cảm, ngoài rừ cô ra, đều không cho bấ kỳ ai hay chuyện gì có hể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của ổng giám đốc rương .

Nhưng vợ đến ận nơi để chăm sóc, ổng giám đốc rương có hể ừ chối sao?

Không hể!

Không chỉ là không hể, mà rương ấn Phong còn rấ hưởng hụ Võ Hạ Uyên bưng canh xương ra, màu sắc rong suố đẹp mắ, bên rên có mấy đoạn hành lá ngắn rôi lơ lửng, ngay cả mùi hơm cũng nhẹ nhàng bay xa “Ăn hế ấ cả” Võ Hạ Uyên nghiêm úc nói.

rương ấn Phong gậ đầu: “Được”

rương ấn Phong ăn cơm xong hì xem ài liệu, Võ Hạ Uyên ìm chuyện làm, cô vẫn có ý định xông pha vào giới hương mại mộ lần nữa, bấ kỳ lĩnh vực nào cũng được, dù sao cũng phải hử mộ chú.

“Phùng Bảo Đạ, cậu có hể giúp ôi in những hứ này ra được không?” Võ Hạ Uyên đi ra ngoài phòng ìm Phùng Bảo Đạ .

Ngoài miệng Phùng Bảo Đạ vừa nói không hành vấn đề, nhưng sau khi ải những ài liệu Võ Hạ Uyên muốn vào máy hì anh phá hiện máy in bị hỏng…

“Bà chủ ” Phùng Bảo Đạ ngượng ngùng, sớm không hỏng muộn không hỏng, hế lần này ới lần khác lại hỏng vào lúc này.

“Phụ” Nhìn vẻ mặ của Phùng Bảo Đạ, ‘Võ Hạ Uyên không nhịn được cười hành iếng: “Còn chỗ nào có máy in nữa không, để ôi ự đi in”

“Đừng đừng đừng” Phùng Bảo Đạ vội vàng đứng dậy đuổi heo, hai háng nay òa nhà văn phòng của E mới mở rộng ra hêm mộ chú, rong công y có rấ nhiều nhân viên đều đi nhầm chỗ, chứ nói gì ới Võ Hạ Uyên có đến công y cũng chỉ ở rong phòng ổng giám đốc mà chưa ừng đi chỗ khác, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, anh a hậ sự sẽ phải ìm †ầng nào cao có phong cảnh đẹp mộ chú để nhảy xuống: “Để ôi đi cùng bà chủ”“

Nhìn qua rong văn phòng hì có vẻ như ai cũng đang làm việc, nhưng hậ ra hì ay đang không ngừng lén gõ chữ: Bà chủ đang ở phòng hông in khu FIII Chờ sau khi Võ Hạ Uyên in xong ài liệu ngẩng đầu lên, phá hiện ở bên ngoài cửa sổ có rấ nhiều người vây quanh “Không làm việc hay sao mà ra đây?!”

Phùng Bảo Đạ nghiêm mặ lại.

Mọi người vẫn rấ kiêng dè rợ lý đặc biệ Phùng, chỉ cần nhìn bên cạnh ổng giám đốc rương luôn không ngừng hay người, nhưng chỉ có anh a có hể đứng vững gó chân là biế ống giám đốc rương coi rọng anh a nhiều đến mức nào, vì vậy quần chúng vây xem vội vàng ản ra, mà Mỹ ư ư làm việc ở khu F vẫn iếp ục nhìn lén Võ Hạ Uyên cũng không hích ứng được với chuyện bị vây xem như này, sau khi in ài liệu xong hì nhỏ giọng nói với Phùng Bảo Đạ : “Chúng a đi về hôi”

“Vâng hưa bà chủ”

Vừa dứ lời, Võ Hạ Uyên lảo đảo mộ cái, Phùng Bảo Đạ vội nói: “Bà chủ sao vậy?”

Võ Hạ Uyên lộ ra vẻ mặ khó có hể in được, sau đó ừ ừ di chuyển chân…

Võ Hạ Uyên : ”…

Phùng Bảo Đạ : “…

Gó giày bị gãy.

*Bà chủ mua ở chỗ nào vậy? Chúng a đến đó khiếu nại.”

Võ Hạ Uyên kiên định gậ đầu: “Nhấ định phải khiếu nại”

Phùng Bảo Đạ nhìn khắp nơi mộ vòng, nói là lên ầng lấy dép cho cô, Võ Hạ Uyên có mấy đôi dép để ở rong phòng làm việc, không còn cách nào, cô gậ đầu mộ cái, cũng không hể nhảy qua nhảy lại rên đường đi được?

Nhưng mà… Võ Hạ Uyên ưởng ượng dáng vẻ mình đi dép mộ chú, hình như cũng không dễ nhìn cho lắm.

Phùng Bảo Đạ rấ nhanh đã rở lại, rong ay anh không có cầm dép, mà là rương ấn Phong với vẻ mặ lạnh lùng đi phía sau.Mặc dù khi ở rước mặ rương ấn Phong cô cũng đã bày ra đủ loại dáng vẻ xấu xí, nhưng mà Võ Hạ Uyên vẫn có chú ngượng ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status