Phu nhân không dễ chọc

Chương 198



rương ấn Phong đi đến rước mặ Võ Hạ Uyên , sắc mặ khó coi: “Em không hể cẩn hận mộ chú sao?”

Người ở khu F sôi sùng sục, mỗi mộ người đều vểnh ai lên, sợ bỏ lỡ mộ chữ! Đến rồi, đoạn kinh điển nhấ! Đã nói mà, ổng giám đốc rương là nhân vậ lợi hại như vậy kế quả vợ gấy gó giày ở rước mặ nhiều người của công y, hậ không biế là loại hàng nhặ ở vỉa hè nào, ổng giám đốc rương mấ hể diện khẳng định sẽ nổi giận đùng đùng, sau đó..

rương ấn Phong đưa ay ôm eo Võ Hạ Uyên ,, uy nói sắc mặ không dễ nhìn như cũ nhưng động ác lại cực kỳ cẩn hận ừng li ừng í: “Bị hương rồi làm sao?”

Đám người: “..” Hóa ra là bọn họ suy nghĩ nhiều.

Mộ chân Võ Hạ Uyên giẫm ở rên giày rương ấn Phong, ra hiệu cô cởi nố chiếc giày còn lại, sau đó cúi người ôm lấy người phụ nữ, quay người nhanh chân rời đi.

Mộ đám nhân viên nữ nhìn đến nỗi đỉnh đầu đều là bong bóng màu hồng, đây là bộ phim hần ượng lãng mạn sao?

***

Phùng Bảo Đạ cầm gó giày của Võ Hạ Uyên đi heo phía sau, đi ới cửa mới khoan hai quay người rầm giọng nói: “Việc ngày hôm nay, nếu có bấ cứ ảnh chụp, video, hoặc là lời không hay ruyền ra ngoài, mộ khi ra được rực iếp đuổi việc”

Mộ số người cầm điện hoại ngượng ngùng cúi đầu, không dám lỗ mãng.

rương ấn Phong_ôm Võ Hạ Uyên quay lại căn phòng, xoa nắn mắ cá chân người phụ nữ nhìn kỹ mộ lần: “rẹo rồi sao?”

“Không có” Võ Hạ Uyên läc đầu: “Gó giày độ nhiên gấy mấ, không biế phải làm sao”

rương ấn Phong_nhếch miệng: “Ăn đến mập rồi?”

“rương ấn Phong I”

Phụ nữ hậ sự không hích nghe đàn ông nói mình béo. rương ấn Phong ôm Võ Hạ Uyên : “Bộ dáng em hế nào anh đều hích”

‘Võ Hạ Uyên quả hực không chịu nổi! Bản lĩnh ăn nói của rương ấn Phong này rố cuộc là học ừ ai?

Ngoài dự liệu của mọi người, mộ uần qua đi, Phùng Ngọc Chỉ cũng không có xuấ hiện, ngược lại Phùng Mạnh nhiều lần ìm ới cửa, nhao nhao la hé muốn nhà họ rương giao người, Võ Hạ Uyên nghe vậy nở nụ cười lạnh lùng, đúng vậy, Phùng Ngọc Chỉ không ở đây, Phùng Mạnh ự nhiên không có iền iêu vặ.

“ổng giám đốc rương , người heo dõi chúng a sắp xếp ở nhà cũ nói hôm nay Phùng.

Mạnh lại đi làm ầm ï, anh a còn nói..” Phùng Bảo Đạ hơi dừng lại.

ay đánh bàn phím của rương ấn Phong dừng lại, hơi ngước mắ: “Anh a nói cái gì?”

“Anh a nói Phùng Ngọc Chi biến hành dáng vẻ như hôm nay đều do anh và vợ anh hại, anh a muốn bắ bà chủ. đi bán lấy iền”

“Vậy sao?” Đáy mắ rương ấn Phong ớn lạnh dày giống như uyế rắng phủ ngàn dặm núi: “Phùng Bảo Đạ , nghĩ cách xử lý anh a sạch sẽ”

“Ý của ổng giám đốc rương là..”

“Xử lý hoàn oàn sạch sẽ” rương ấn Phong hản nhiên, chỉ riêng những việc Phùng Mạnh làm với Lệ hị kia cũng đủ mình giế anh a ngàn lần, người này giống như Phùng Ngọc Chỉ giữ lại chính là mầm ai hoạ, bây giờ là hời cơ ố nhấ ‘Võ Hạ Uyên bưng canh ừ phòng bếp đi ra, áp suấ hấp rên cơ hể rương ấn Phong lập ức biến mấ không hấy gì nữa, anh đặ máy ính xuống đi lên lầu, mộ lá sau ôm con rai ánh mắ ngái ngủ mờ mị đi xuống.

“hơm quá!” Bào Bào chảy nước miếng.

rương ấn Phong lau sạch sẽ cho cậu bé, rên mặ vô cùng dịu dàng và cưng chiều, mà khuôn mặ này chỉ bày ra với Võ Hạ Uyên và con rai.

Chưa ới mấy ngày, in ức Phùng Mạnh chế ruyền đến nhà cũ, nghe nói vào khách sạn ìm người chơi cái loại rấ kích hích còn chơi huốc, sau đó không kịp hở mộ hơi cứ như vậy biến mấ.

Không biế Phùng Ngọc Chỉ làm hế nào biế được, chờ sau khi mộ lần nữa xuấ hiện ở rước mặ mọi người đã gầy đi mộ vòng, có.

hể nhìn ra được khoảng hời gian này rôi qua hậ sự không ố.

Lúc đó mọi người ăn cơm ở nhà cũ, rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên cũng ở đó, mặc dù bầu không khí vẫn vô cùng lạnh buố, nhưng í ra không còn ép buộc nữa.

Ba rương vừa nhìn hấy Phùng Ngọc Chỉ liền ức giận đến nổi gân xanh: “Quản gia, báo cảnh sá! Bắ nó lại cho ôi!”

“Định! Định” Phùng Ngọc Chỉ bò xuống đấ é nhào rước mặ rương hiên Định : “( giúp mẹ, con giúp mẹ đi, mẹ biế sai rương hiên Định không đành lòng nhưng nghĩ đến những gì rước đây Phùng Ngọc Chỉ làm rong lòng liền ớn lạnh, ổ iên nhà họ rương suý nữa không còn!

“Định?” Không nhận được câu rả lời, Phùng Ngọc Chỉ hơi khó có hể in ngẩng đầu: “Con mặc kệ mẹ sao?”

rương hiên Định mím chặ môi, anh a chỉ là không hể nói ra lời ừ chối, nhưng rong lòng đã có đáp án, anh a sẽ không dung úng Phùng Ngọc Chỉ nữa.

“Mẹ” Huỳnh ố Vân biế rương hiên Định có chỗ khó xử, hế là chủ động mở miệng: “Mẹ đến cục cảnh sá đầu hú đi, đừng phạm sai lầm nữa”

ròng mắ Phùng Ngọc Chi sắp lòi ra: “Cô nói cái gì?”

Huỳnh ố Vân vừa há o miệng, lời nhục mạ của Phùng Ngọc Chỉ liền ập xuống: “Cô cái đồ hồ ly inh này, có phải cô nói gì với Định hay không? hiệ hòi ôi lúc rước nghĩ cách để cô vào cửa nhà nhà họ rương , chưa ừng nghĩ vậy mà nuôi mộ người vô ình vô nghĩa!”

“Cú cho ôi!” Ba rương không kìm được cơn giận, rực iếp quơ chén sứ rên bàn đập vào rên đầu Phùng Ngọc Chỉ .

Phùng Ngọc Chi cảm giác đau rá, sau đó đưa ay sờ mộ cái: “AI Máu! Định! mẹ chảy máu!”

“Mẹ, chúng a ra ngoài nói” rương hiên Định đỡ Phùng Ngọc Chỉ dậy .

Phùng Ngọc Chỉ hì hào: “ại sao phải ra ngoài nói? Nơi này không phải nhà của mẹ sao?”

“Nhà cô?” iếng mắng của ba rương ừ sau lưng vang lên: “Cô cái hứ không có lương âm! oà nhà cũ này nếu không phải ấn Phong ra mặ, hì đã sớm không giữ được, người phụ nữ Bùi ố kia ìm ới rong nhà, chúng ôi đuối lý! hậ mấ mặ! Lúc đó cô ở đâu?”

Phùng Ngọc Chỉ rụ cổ lại, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía rương ấn Phong,, sắc mặ dữ ợn: “Cậu nói đi! Có phải Mạnh là do cậu hại chế hay không?”

“Mẹ! Mẹ làm ầm ï đủ chưa?” rương hiên Định đẩy Phùng Ngọc Chỉ ra, ức giận đến sắc mặ đỏ bừng: “Giữ lại cho con rai mẹ mộ chú ôn nghiêm sau cùng, được không?”

“Định.”

“Cậu là người như hế nào còn cần con nói rõ sao? Cậu rộm bao nhiêu iền của hiên Phong? Lần nào không phải dùng để ăn uống đánh bạc? Bây giờ hạ màn là do cậu gieo gió gặ bão!”

“Định , đó là cậu của con, ại sao con có hể nói như vậy?”

“Đừng dùng ình hân lừa con” rương hiên Định lắc đầu: “Con chịu đủ rồi Phùng Ngọc Chỉ còn muốn nói điều gì lại bị quản gia nảm cánh ay kéo hẳng ra ngoài.

rương ấn Phong hờ hững nhìn bóng dáng lảo đảo của Phùng Ngọc Chỉ, người phụ nữ này càn quấy cả mộ đời, lần này mộ mình đoán rúng lại không có ai in ưởng.

hậ đúng là nhân quả uần hoàn, báo ứng không sai Cuối cùng rương hiên Định không ăn nổi bữa cơm này, anh a đưa Phùng Ngọc Chỉ đến hẳng cục cảnh sá, chuyện này anh a nhấ định phải cho nhà họ rương mộ câu rả lời hỏa đáng.

rước khi có kế quả phán quyế Bùi ố gọi điện hoại ới, giọng của cô a dịu dàng quyến rũ như cũ: “Cô rương , chuyện của Phùng Ngọc Chỉ cần ôi hỗ rợ không?”

“Không cần, nên phán như hế nào hì phán” Võ Hạ Uyên nói xong mới phản ứng, làm sao cô Bùi biế số di động của cô “Cái này đơn giản, ôi có cách của ôi ~”

‘Võ Hạ Uyên có hể ưởng ượng dáng vẻ quyến rũ không giới hạn của Bùi ố ở đầu dây bên kia.

“Đúng rồi cô rương, gần đây ôi có làm bộ sườn xám, có rảnh đưa cô rần cùng ới nhìn hử xem”

Võ Hạ Uyên nghĩ nghĩ rả lời: “Không có vấn đề”

Bởi vì liên lụy quá o lớn cho dù rương hiên Định ích cực phối hợp, Phùng Ngọc Chi cũng bị phán quyế hai mươi lăm năm.

Hai mươi lăm năm…

Võ Hạ Uyên hở ra mộ hơi, đừng nói hai mươi lắm năm sau Phùng Ngọc Chỉ có hể còn sống đi ra hay không, xem như còn sống chắc hẳn cũng không còn sức để ung hoành.

Đều nói hận mộ người sẽ làm cho mình rở nên đáng ghé, nhưng Võ Hạ Uyên lại cảm hấy có hể chứng kiến kế quả như vậy, quả hực oàn hân dễ chịu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status