Phu nhân không dễ chọc

Chương 200



hiên hần đã chính hức đi vào hoạ động.

Phương rạch là mộ rong những hân ín của rương ấn Phong ,, năng lực nghiệp vụ vô cùng cao và cũng biế hân phận hậ sự của Võ Hạ Uyên .

Phương rạch cảm hấy bà chủ hậ đúng là có hể chịu bị lăn qua lăn lại, ở nhà làm móng và dưỡng da không ố sao? ới nơi như.

hế này chịu khổ, vòng giải rí là mộ chỗ nâng cao đạp hấp, rên cơ bản là người đại diện và nghệ sĩ sẽ bị cộ chung vào mộ chỗ, nếu cô chọn rúng mộ người có riển vọng kém cỏi, chính mình bị ủi hân hì sao ông a có hế nói với ổng giám đốc rương chứ?

Sau khi hội nghị kế húc, Phương rạch đến bên cạnh Võ Hạ Uyên , nhỏ giọng “Bà chủ, gương mặ của ngài bị sao vậy? ôi nhìn hoáng qua còn không nhận ra nữa là’ “Không nhận ra là đúng rồi” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng đáp lại: “ôi sợ bị người a nhận ra nên mới lựa chọn sử dụng phương pháp đặc biệ đó, ông đừng có khách sáo với ôi nhé Phương rạch, nên rừng rị ôi hế nào hì cứ rừng rị ôi như hế”

Phương rạch: “..” Xin lỗi, gan của ôi cũng không lớn như gan gấu.

***

rong ay Võ Hạ Uyên không có nghệ sĩ nào, mà hiên hần vừa ký với mộ nhóm người, buổi chiều Võ Hạ Uyên có hể đi chọn.

Phương rạch không yên âm, nói hế nào cũng đòi đi chung, ổng giám đốc Phương đã đến nên cả đám càng cẩn hận ừ lời nói ới việc làm hơn nữa.

Ở nơi này đào ạo lưu lượng, nhóm iếp heo là mộ nhóm iểu hị ươi nhưng những người có hế nổi iếng lại không có bao nhiêu hế.

rước mắ hì bề ngoài của những hanh niên này đều đẹp, song đối với Võ Hạ Uyên mà nói cũng chỉ dừng lại ở chỗ đẹp mà hôi, dù sao ngày nào cô cũng đối diện với khuôn mặ của rương ấn Phong nên đã miễn dịch ừ lâu, lòng Võ Hạ Uyên không chú gợn sóng mà nhìn ba đợ người, đến lúc ới nhóm hứ ư, bỗng chốc ánh mắ cô sáng lên rồi bàn ay nhanh chóng lậ ài liệu.

rong hồ sơ ghi.

ân răn, nam, hai mươi sáu uổi, là khá lớn uổi, Võ Hạ Uyên lướ sơ giới hiệu vấn ắ về cậu a, đã ừng đóng không í phim điện ảnh, phim ruyền hình nhưng đều là đóng vai nam số hai, số ba, hậm chí là vai quần chúng, chìm chìm nổi nổi ở vòng giải rí gần mười năm, song chẳng gây được iếng vang gì, nhưng Võ Hạ Uyên nhớ rằng cậu a đã ừng diễn mộ vai nam phụ vô cùng xuấ sắc rong phim cổ rang.

“ôi không khuyến khích cô chọn người này” Phương rạch liên ục chú ý ới hành động của Võ Hạ Uyên, hấy cô cứ luôn nhìn ài liệu của ân răn hì không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở.

“ại sao?”

“ính cách quá hẳng hắn và cương rực, không hích hợp làm nghệ sĩ” Phương rạch phê bình: “Cô cho rằng cậu a sa sú ới bước này là vì cái gì? Cậu a đã ừng ở lại ở nhiều công y giải rí như vậy nhưng đánh giá về cậu a đều là không dễ kiểm soá, ôi hừa nhận là kỹ năng diễn xuấ của cậu a rấ đáng nể song quá hích làm heo ý mình, đối với công y mà nói là mộ rái b hẹn giờ.’ “Vậy ông ừng iếp xúc với cậu a rồi à?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Phương rạch lắc đầu: “Chưa ừng”

“Lời nói của con người hậ đáng sợ.” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ nói mộ câu, sau đó đánh dấu lên rang của ần răn.

Phương rạch: “..” hì ra ông a nói nửa ngày cũng chả được cái ích sự gì?

‘Võ Hạ Uyên không biế nhiều về nghệ sĩ này nhưng những người đại diện khác đều là ay già đời, nên cướp hì cướp, đúng như dự đoán, ngoại rừ Võ Hạ Uyên ra hì chẳng ai muốn ân răn.

Vẻ mặ ần răn luôn hờ hững, giống như đã đoán được kế quả ừ lâu rồi, sau đó lúc nghe hấy mình được hu về dưới rướng của hiên hần hì khó in, mở o hai mắ, có người muốn cậu a ư?

Phương rạch khuyên nhủ Võ Hạ Uyên lần nữa: “Bà chủ, ôi không nói ới ân răn nữa, hay ngài chọn hêm mộ người có đánh giá, danh iếng ố mộ chú đi?”

“Cứ hử mộ người rước đã” Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Nâng đỡ cho nổi iếng rồi ính iếp.”

Phương rạch: “…” Không hổ là người phụ nữ của ổng giám đốc rương, chí hướng rộng lớn.

ính ới ính lui, Phương rạch ự an ủi mình rằng bà chủ đến ới hiên hần là để vui chơi mộ chú, không chừng gặp khó khăn vài lần sẽ về nhà hôi.

ân răn gặp Võ Hạ Uyên ở sảnh sau, khuôn mặ lộ ra chú lẳng lơ, mê hoặc lòng.

người, ánh mắ cũng rong rẻo như phụ nữ.

ân răn hơi cẩn hận nhưng rong mắ vẫn ràn ngập sự bướng bỉnh và cứng nhắc.

“Xin chào ân răn, ôi là người đại diện của cậu, Võ Hạ Uyên ” Võ Hạ Uyên cười rồi chìa ay ra: “Sau này cậu gọi ôi là chị Uyên là được” Đây không ính là chiếm hời của ân răn, cô còn lớn hơn ân răn ận hai háng cơ.

“Xin chào chị Uyên” ân răn nhẹ nhàng năm lấy ay cô, hình như cậu a còn đang chìm đắm rong sự kinh ngạc khi biế mình được iến vào hiên hần, ân răn suy nghĩ mộ chú bèn nghiêm úc nói: “Chị Uyên, chị, chị ừng nghe hấy mấy lời đánh giá về em hồi rước chưa?”

‘Võ Hạ Uyên biế ân răn đai cô không rả lời mà hỏi ngược lại: cho ôi nghe, cậu hích đóng phim không?”

ï ha hiế yêu hích việc đóng phim”

ân răn gậ đầu mộ cách rang rọng, lặp lại mộ lần nữa: “ôi ha hiế yêu hích việc đóng.

phim” Lúc cậu †a nói ra lời này hì ngọn lửa và sự nhiệ ình rong mắ là hậ.

‘Võ Hạ Uyên cười yếu ớ: “Vậy hì đúng rồi, chúng a cùng nhau cố gắng, ranh hủ giậ lấy mộ giải ảnh đế rở về.”

ần răn bị chọc cười, khóe môi lộ ra sự chua xó, bây giờ cậu a miễn cưỡng dựa vào mấy cái hông báo để duy rì cơm no áo ấm, có hể được iếp ục đóng phim đã là ban ơn rồi, ảnh đế gì chứ, đều là Võ Hạ Uyên nói đùa.

“Lúc bắ đầu, ài nguyên mà hiên hần cho mọi người đều giống nhau, đương nhiên là không hiếm mấy chuyện ự mình đi ìm ở mấy chỗ hỗn loạn kia, nhưng chúng a cũng không đi ới những nơi đó” Võ Hạ Uyên nghiêng đầu nhìn ân răn: “Có hể chịu khổ không vậy?”

ân răn gậ đầu: “Có hể”

“Chúng a có mộ chiếc xe bảo mẫu, mộ rợ lý, lá nữa rợ lý sẽ hầm đọc quy rình mộ lần rồi dặn dò ân răn: “Buổi chiều cậu ới phòng làm việc của ôi nghỉ ngơi đi, lá nữa ôi dẫn cậu đi gặp vài người.”

“Được”

ân răn nhìn heo bóng dáng mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên , cũng không biế cô có hể lấy được ài nguyên gì cho mình nhưng dù hế nào cũng sẽ ố hơn ình hình rước đây.

Buổi ối, Võ Hạ Uyên dẫn ân răn đến mộ nhà hàng cao cấp, rương Khai đang ở dưới lầu chờ bọn họ, dọc heo đường đi, rương Khai cũng không nói chuyện với ân răn, xem ra là không vui vì bị phân ới đây, Võ Hạ Uyên cũng coi như không hấy.

ối nay Võ Hạ Uyên phải dẫn ân răn đến gặp đạo diễn nổi iếng Phùng Phá, ấ nhiên ác phẩm của đạo diễn Phùng là ác phẩm hoàn mỹ và ố nhấ, lời này cũng không phải nói đùa.

Cửa phòng bao bị gõ, Phùng Phá đang uống rượu và án gầu với người khác, huận miệng nói mộ câu: “Vào đi”

Phùng Phá vừa hấy ân răn hì cũng biế người mình đợi đã ới, ông a dời mắ rồi nhanh chóng liếc sang Võ Hạ Uyên ‘hoạ rông người phụ nữ này khá quen, Phùng Phá không biế chỗ dựa phía sau của cô là gì mà có hể khiến ổng giám đốc.

Phương phải ự mình mở miệng để chỉ định chàng rai này làm nam số hai, hiển nhiên đây là nói riêng chứ ân răn không biế gì, khi cậu †a nhìn hấy Phùng Phá hì lập ức ngu người rong đầu ân răn hầm nghĩ, ôi bị mù rồi à? Nếu không sao lại nhìn hấy đạo diễn Phùng? Chẳng lẽ là… Võ Hạ Uyên muốn dẫn mình ới gặp mộ người, người đó là đạo diễn Phùng ư?

Cậu a có hể đóng phim của đạo diễn Phùng sao?

rong hoáng chốc, rái im ân răn đập như đánh rống.

‘Võ Hạ Uyên cũng không ngạc nhiên với việc này, lần đầu iên cô làm người đại diện, chẳng có bấ kỳ mạng lưới quan hệ nào ở rong cái vòng này, lại không hể công khai hân phận, hế nên rên cơ bản, ài nguyên là con số không, người đại diện không có ài nguyên và nghệ sĩ mà ở chung mộ chỗ hì chính là đồ ăn hại Mà những hứ này là ngón ay vàng đầu iên mà rương ấn Phong mở ra cho cô, cũng là ngón ay vàng duy nhấ.

Hai người bàn bạc xong hì lấy được vị rí nam số hai của đạo diễn Phùng, hành công hì ố, mộ khi hấ bại hì sau này dù có hế nào đi nữa, rương ấn Phong _cũng sẽ không hỏi đến.

rên mặ Võ Hạ Uyên bình ĩnh nhưng cũng ôm rông đợi cực kỳ lớn với bộ phim lần này.

“Ngồi đi” Đạo diễn Phùng đứng dậy chào.

đón, ân răn xúc động ới mức ay chân cũng không biế đặ ở đâu, vốn dĩ là mộ người đẹp.

rai, giờ phú này lại hơi đần độn: “Chào đạo diễn Phùng”

Phùng Phá nhìn ân răn mộ cái, hâm nghĩ điều kiện cũng không †ồi, nhưng rong vòng giải rí, người có điều kiện ố lại xuấ hiện khắp nơi.

hậ ra hì rong lòng Phùng Phá rấ không hoải mái khi giao nhân vậ này cho ân răn, ông a có yêu cầu rấ cao đối với ác.

phẩm của mình, mỗi mộ chỉ iế đều được rau chuố ỉ mi, ới ận bây giờ mà ần răn cũng chưa nổi iếng, điều này chỉ có hể chứng minh rằng kỹ năng diễn xuấ chả ra gì.

Nhưng hế cách rồi, kim chủ lên iếng mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status