Phu nhân không dễ chọc

Chương 199



Mùa hu ở An Giang đã bắ đầu bước vào mùa mưa, mưa lớn liên ục kéo dài rong nhiều ngày.

“Mưa liên iếp đã ba ngày rồi” Võ Hạ Uyên miệng vừa lẩm bẩm vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không hích kiểu hời iế này cho lắm, bởi vì rấ nhàm chán, hơn nữa rong lòng rương ấn Phong í nhiều cũng sẽ cảm hấy không hoải mái.

Đợi cô bưng bá canh gà hầm xương đi lên, rương ấn Phong. đang ngồi rong phòng sách nổi rận lôi đình nói: “ôi nhờ mọi người đến để giúp ôi iêu iền à? Mộ kế hoạch đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra được sao?

ấ cả đều đường đường chính chính là sinh viên của những rường đại học có danh iếng, lại đây, nói hậ lòng cho ôi biế, mọi người học đại học kiểu gì vậy?”

Võ Hạ Uyên : “…” Cô có hể hình dung ra cảnh các rưởng ban điều hành đang ở phía đối diện không dám ngẩng đầu lên.

rương ấn Phong nhìn hấy Võ Hạ Uyên , lạnh lùng nói mộ câu: “ôi cho mọi người hêm hời gian là nửa ngày, phải hoàn hành cho ôi bản kế hoạch” Nói xong liền ắ máy ính.

“Gà hầm?” Ánh mắ của rương ấn Phong sáng lên: “Mùi hơm hậ hấp dẫn”

***

‘Võ Hạ Uyên xoa bóp nhẹ đôi vai cho.

rương ấn Phong, nhân iện hỏi: “Bản kế hoạch gì vậy anh?”

“Công việc liên quan đến công y điện ảnh và ruyền hình” rương ấn Phong hấp giọng nói: “Anh đã suy nghĩ về dự án này rấ lâu rồi, công y điện ảnh và ruyền hình nhỏ huộc Lệ hị vì rương hiên Định không để ý nên đã bị rơi vào hế nguy rồi, anh đang suy nghĩ đến việc kiếm iền ừ ngành công nghiệp giải rí với bối cảnh E, nếu hậ sự cần kiếm iền hì hoàn oàn có hể nằm được phần chính”

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Ừm, còn người môi giới hì sao, đều ìm được cả rồi chứ?”

rương ấn Phong lắc đầu: “Điều này có hế hực hiện bấ cứ lúc nào”

‘Võ Hạ Uyên rong lòng độ nhiên xuấ hiện mộ cảm giác rấ đặc biệ, dường như gần đây rong lòng đã bị mộ cảm giác nhàm chán lấp đầy, cô chạy đến rước mặ rương ấn Phong : “Anh xem em có được không?”

rương ấn Phong có chú ngạc nhiên: “

Em làm sao?”

“Em đi làm người môi giới.” Võ Hạ Uyên nói iếp, ánh mắ sáng lấp lánh: “iện hể hay anh heo dõi chuyện công y”

rương ấn Phong cảm giác như có mộ hứ gì đó mắc kẹ rong cổ họng: “ Bà xã, òa nhà văn phòng E lớn như vậy, em ùy ý chọn mộ chức vụ đi”

‘Võ Hạ Uyên cau mày: “Nhưng em chỉ muốn h Muốn hử? rương ấn Phong suy nghĩ mộ hồi, nghĩ đây cũng là chuyện ố, anh rấ hích Võ Hạ Uyên có hể làm gì đó hay vì rở hành con chim hoàng yến được nuôi rong lòng “Em phải biế rằng ngành công nghiệp giải rí không giống như hế giới kinh doanh, ay anh có hể chạm ới nó, nhưng dùng quyền lực cũng không hể áp đặ được nó” rương ấn Phong có ý muốn dò xé Võ Hạ Uyên .

‘Võ Hạ Uyên vội vàng xua ay: “Em đang ính nói là anh không cần để ý gì đâu, cứ coi em như mộ nhân viên bình hường, làm gì hì làm”

rương ấn Phong_nghe vậy liền cảm hấy lo lằng, như vậy làm sao được? Võ Hạ Uyên như vậy anh cũng không nỡ, nếu cô phải chịu hiệ hòi hì phải làm sao?

‘Võ Hạ Uyên rong nháy mắ dường như đã hiểu được suy nghĩ của rương ấn Phong , cô nhẹ nhàng nói: “Nếu bị bắ nạ hì em sẽ chạy về ôm chân anh khóc hậ lớn, để anh đứng ra phân xử cho em”

Mặc dù biế là cô chỉ đang nói đùa, nhưng rương ấn Phong vẫn bị chọc cười, hai hàng mày của người đàn ông này như đang giãn ra, khiến người a nếu không để ý sẽ bị hú hồn.

“Nói hay lắm, đi làm rồi sẽ giống như nhân viên bình hường” rương ấn Phong nhấn mạnh.

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Vâng vâng”

Đợi hoàn hành oàn bộ bản kế hoạch, đến lúc hành lập công y hì í cũng phải còn đến hai háng nữa, rương ấn Phong_nghĩ không cần đến hai háng sau chắc Võ Hạ Uyên cũng hay đổi ý định rồi, ai mà biế được người phụ nữ này lại mua mộ đống sách về nhà đọc rương ấn Phong không còn cách nào khác, sớm đã đoán được, Võ Hạ Uyên là người phải đi đến cùng, mặc dù vài năm qua sống rong sự sung úc nhưng cũng không hể hay đổi được bản chấ con người cô.

Các công y giải rí với E ở phía sau đã sớm càn qué các lĩnh vực giải rí lớn, ngay cả mảng ài chính và kinh ế cũng bị lẫn lộn, đầy rẫy những mánh khóe.

ên là hiên hần.

rương ấn Phong lần đầu iên nhìn hấy cái ên này, không chú do dự nói ra hai chữ: “

rung Hà ?”

Người viế bản kế hoạch rước máy ính hổ hẹn cúi đầu.

Sau đó nhìn hấy sắc mặ vô cùng hích hú của Võ Hạ Uyên rương ấn Phong hiểu rắng Võ Hạ Uyên hích liền hay đổi ngay điều định nói rong giây lá: “Vậy cái này nhé”

Người viế bản kế hoạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, anh a hoài nghỉ là giám đốc rương đang chỉnh đốn mình.

E có nguồn đầu ư hùng hậu, công y giải rí hiên hần đã có hị rường vững chắc, rấ nhiều nghệ sĩ đã sẵn sàng Võ Hạ Uyên cũng có ên rong danh sách nhân viên, nhưng điều cô lo lắng lúc này là làm hế nào để không gây sự chú ý sau khi vào công y, dù sao hì rước đó cũng có người đã ừng nhìn hấy cô rồi “Đơn giản, chuyện này chỉ cần ìm đến cô ố là ổn hỏa rồi” Lúc đó, Võ Hạ Uyên ròn mắ khi hấy rần Anh hư đang mặc hử sườn xám ở rong cửa hàng của Bùi ố , nghe hấy vậy \Bùi ố bỏ điếu huốc rên ay xuống bước ra, khi quay lại rên ay cầm heo mộ hộp gì đó, rông vẻ bên ngoài vỏ mạ bạc, hơi hơi đen kèm heo mộ sự cổ điển.

“Cái này cho cô, không hề có hại cho da, có hể làm hay đổi mộ chú đặc điểm rên mặ” Bùi ố giải hích.

‘Võ Hạ Uyên nhận lấy, mở nắp hộp ra xem, bên rong là mộ chấ giống như keo dính có màu rắng sữa: “hậ sự có ác dụng sao Bùi ố?”

Bùi ố nghe vậy liền hoa hử lên ay cho Võ Hạ Uyên xem.

Bùi ố hai ay mềm như không có xương, nhẹ nhàng hoa đều hai lần lên lông mày mà khóe mắ của Võ Hạ Uyên, sau đó lấy gương đưa cho cô xem: “Đây, nhìn đi”

Võ Hạ Uyên mở o hai mắ, sau đó cảm hấy hậ kinh ngạc.

Người rong gương vẫn chính là mình, nhưng hai bên lông mày cao hơn và khóe mắ hon dài, mang đến cho người khác cảm giác.

hoàn oàn khác lạ, đồng hời cũng để lộ ra vẻ quyến rũ.

“hứ này..” rần Anh hư nhíu mày: “ Nó hơi giống loại kem mà rước đây ôi đã ừng hấy qua, nó ạm hời làm cố định mộ phần rên khuôn mặ, ôi nhớ là nó có hể giữ như vậy rong ám giờ”

Bùi ố hú mộ điếu huốc nhìn sang rân Anh hư: “Loại kem này người bình hường sẽ không biế được”

rần Anh hư mỉm cười: “Ngày rước ôi đã ừng làm qua”

Bùi ố : “…vậy là ôi đã đánh giá hấp cô rồi” Rồi quay lại nhìn Võ Hạ Uyên nói: “Loại kem này là ôi đã điều chỉnh dựa rên mộ loại kem khác, cho hêm hoa uyế, bộ ngọc rai và những loại ương ự, còn có ác dụng làm đẹp.

Cô dùng rước khi rang điểm, nếu cô dùng hường xuyên hì sẽ có kế quả rõ rệ, loại kem này có hể giữ được rong vòng mười sáu giờ và sẽ an ra khi gặp nước, cô nên dùng heo liều lượng”

Võ Hạ Uyên giống như nhận được bảo bối: “Chị giỏi hậ đó chị ố, cảm giác việc gì chị cũng làm được”

“Mộ người phụ nữ làm việc ở bên ngoài làm sao có hể không biế chú gì chứ?” Bùi ố nhẹ nhàng nói.

“Vậy rần Cục đâu?” Võ Hạ Uyên hỏi bâng quơ.

Né mặ của Bùi ố độ nhiên hay đổi, sau đó dùng ẩu huốc chọc nhẹ vào đầu Võ Hạ Uyên : “Cái đồ này không hể ngừng hỏi sao?”

Võ Hạ Uyên mỉm cười, cô biế Bùi ố giúp cô rấ nhiều là do rần muốn kế giao với rương ấn Phong, cô không nhìn hấu được.

Bùi ố , nhưng dù sao có hêm mộ người bạn vẫn ố hơn có hêm mộ kẻ hù, ngay cả khi họ là ình chị em.

Sau khi rở về nhà Võ Hạ Uyên bỏ kem ra dùng hử, sau đó chỉnh sửa khoảng cách giữa mắ và lông mày, quả hậ vô cùng ảo diệu rương ấn Phong về đến nhà, nhìn hấy bóng dáng mộ người phụ nữ đang đứng ở.

cầu hang rên ầng hai, cô mặc mộ bộ sườn xám đẹp như ánh răng với mộ hân hình duyên dáng và hấp dẫn, mái óc đen nhẹ buông rên vai, hai hàng mày và đôi mắ quyến rũ đến lạ hường, “Võ Hạ Uyên ?” rương ấn Phong có chú ngạc nhiên: “ Mặ em sao vậy?”

Võ Hạ Uyên mấ công chỉnh sửa mà anh lại hỏi vậy liền có chú nản lòng: “Anh vẫn còn nhận ra sao?”

rương ấn Phong mặc dù không biế đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đi đến ôm lấy Võ Hạ Uyên : “Dù em biến hành hình dáng gì hì anh cũng vẫn nhận ra hôi”

“Nhìn khuôn mặ của em có đẹp không?”

Võ Hạ Uyên hỏi.

“Đẹp lắm” rương ấn Phong gậ đầu.

“hích không?”

“Không hích” Giọng rương ấn Phong có chú chân hành: “Vẻ đẹp ban đầu của em là điều duy nhấ cuốn hú anh” người đàn ông đưa ay chạm lên lông mày của cô: “Nhưng khi nghĩ rằng đây chính là em hì anh lại hấy hôm nay em rấ đẹp”

Võ Hạ Uyên được giám đốc rương vô cùng chiều chuộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status