Phu nhân không dễ chọc

Chương 204



‘Vừa nhìn hấy phản ứng này của hai vị chủ sự, ấ cả những người điều hành cấp cao đều hơi hoảng sợ.

“ổng giám đốc rạch, rợ lý đặc biệ Đạ, có chỗ nào không đúng sao?” Có người nhỏ giọng hỏi.

Phạm Minh rạch đang sững sờ đứng yên ại chỗ, Phùng Bảo Đạ vội vàng nhìn về phía chiếc xe Benley, cảm giác mộ cơn hồng hủy mãnh hú sẽ bùng nổ ngay rong giây iếp heo.

Nhưng may mà rương ấn Phong đang cúi đầu ăn rái cây, lúc anh ngẩng đầy lên hì Võ Hạ Uyên đã đẩy Đỗ Minh hông ra rồi “Đỗ Minh hông à” Võ Hạ Uyên ận ình khuyên bảo: “Chị Uyên biế là em đang vui vẻ, nhưng lần sau nếu em muốn em ôm rần Duy Hòa đi, được không? ấ nhiên, không phải là Chị Uyên ghé bỏ em, em vừa rẻ lại vừa đẹp rai như vậy, nhưng bạn rai của Chị Uyên là mộ người ẻ mặ Võ Hạ Uyên dần rở nên dữ ợn: “Là mộ người lòng dạ hẹp hòi, hỉnh hoảng sẽ âm hầm quan sá xem Chị Uyên đang làm cái gì, nếu bị anh ấy nhìn hấy hì chị chắc chắn sẽ phải chế!”

rần Duy Hòa độ nhiên nói: “Chị Uyên à, bạn rai chị chắc chắn có vấn đề, nghe như là biến hái vậy”

Võ Hạ Uyên! Em câm miệng đi.

Đỗ Minh hông hơi xấu hổ: “Xin lỗi Chị Uyên, ại em vui quá.”

***

“Không có gì không có gì” Võ Hạ Uyên xua ay, liếc về mộ phương hướng nào đó, ố lắm, có vẻ bình an vô sự, sau đó cô nhìn hấy ánh mắ khẩn cầu của Phạm Minh rạch và Phùng Bảo Đạ, Võ Hạ Uyên mấ ự nhiên ho mộ cái Lưu Nghiêm Cường không chú ý đến những điều này, bây giờ anh a vô cùng ức.

giận, vẻ mặ khó coi rừng mắ nhìn Khương hị, rang phục và rang điểm của Khương hi đều do anh a đặc biệ ìm người có chuyên môn để chuẩn bị, kế quả là chỉ nhận được mộ cái đại ngôn rấ nhỏ, mặc dù anh a đã chào hỏi qua, ngoại rừ Đông Miêu, bởi vì đây.

là mộ sản nghiệp nước ngoài chuyên các đồ hàng xa xỉ, căn bản không ăn nhập heo hói quen này, những mà cái này không quan rọng, chỉ có duy nhấ mộ cái này là ngoại lệ, nhưng Lưu Nghiêm Cường ngàn vạn lần không nghĩ ới là cái nhà ngoại lệ này lại bị Đỗ Minh hông nhặ được!

Khương hi càng cần không phải nói, anh a vẫn luôn cúi đầu, nhưng ghen ghé đến đỏ cả mắ.

Mà điều khiến cho Lưu Nghiêm Cường sợ hãi hơn chính là ổng giám đốc rạch đang âm hầm điều ra về chuyện âm hanh, mộ khi ra được sẽ rừng phạ nghiêm khắc, cũng may cái người kỹ sư âm hanh kia nhận được số iên lớn xong hì cắn răng không khai, cuối cùng cũng không liên lụy đến anh a.

Phùng Bảo Đạ cúi đầu nhìn điện hoại, sau đó nhỏ giọng nói với Phạm Minh rạch: “Anh ự xử lý đi, ôi đi rước, buổi chiều ổng giám đốc Phong có mộ cuộc họp”

“Đi đi” Phạm Minh rạch gậ đầu.

Phùng Bảo Đạ vẫn không yên lòng: “Đừng để xảy ra chuyện gì nữa!”

Phạm Minh rạch căn răng: “ôi biế!”

hấy Lưu Nghiêm Cường nhẹ nhàng hở ra, rong lòng Phạm Minh rạch không khỏi chế nhạo mộ cái, Lưu Nghiêm Cường luôn làm việc hận rọng, nhưng cái đuôi cáo lâu ngày cũng sẽ lộ ra, anh a cho phép Lưu Nghiêm Cường ùy ý sử dựng hế ấ cả các ài nguyên cho nghệ sĩ đặc quyền của mình, nhưng anh a không cho phép Lưu Nghiêm Cường đưa ay vào bá cơm của người khác.

ngay rước mí mắ anh a, đã ở hiên hần hì ai cũng là người của công y, bọn họ hướng ra bên ngoài muốn đè ép ai hì đè ép, nhưng hướng về công y hì phải ngoan ngoãn cho anh a!

“Chắc chuyện này là ngoài ý muốn” Mặc dù ngoài miệng Phạm Minh rạch nói như vậy, nhưng ánh mắ của anh a vẫn qué hế xung quanh mộ lượ như mộ lời cảnh cáo, điều này khiến cho hần kinh vừa buông lỏng của Lưu Nghiêm Cường lại mộ lần nữa rở nên căng hẳng: “Lần này ấ cả những nghệ sĩ được các công y nhìn rúng, mặc kệ là các.

công y quảng cáo lớn hay nhỏ hì đều phải đi ập huấn, ôi mong mọi người có hể hiểu rõ, ở hiên hần này, có hực lực mới là có đường ra “ổng giám đốc rạch nói đúng” Có người phụ họa.

“Đỗ Minh hông đúng không?” Phạm Minh rạch mở miệng.

Hồn Đỗ Minh hông còn đang bay rên rời, nghe Phạm Minh rạch gọi cái là lập ức rở về, vội vàng bước lên phía rước: “ổng giám đốc rạch”

“Chúc mừng cậu đã lấy được đại ngôn quảng cáo của ‘Đông Mèơ’“

Đỗ Minh hông đáp: “Cảm ơn ổng giám đốc rạch”

Phạm Minh rạch gậ đầu: “iếp ục cố gắng” Anh a vừa nói ánh mắ vừa liếc Võ Hạ Uyên mộ cái, độ nhiên anh a có cảm giác bà chủ nhà mình hậ đáng in cậy.

hấy Phạm Minh rạch nói vậy, Lưu Nghiêm Cường biế mình không hể hay đối được gì nữa, anh a chỉ có hể ôm lửa ở rong lòng.

Mà có mộ màn này, đãi ngộ ở công y của Võ Hạ Uyên và đám người Đỗ Minh hông cũng dân ố hơn, sau khi Võ Hạ Uyên ăn cơm rưa xong rở về, phá hiện rước cửa phòng làm việc chấ đầy lẵng hoa ươi và rổ rái cây, rần Duy Hòa đang vui vẻ chuyển đống hoa quả này vào bên rong.

“Vãi!” Võ Hạ Uyên hơi ngạc nhiên: “Đều là người khác ặng sao?”

“Đúng vậy ạ” rần Duy Hòa nói iếp: “Mộ số là nghệ sĩ ặng, mộ số là do bộ môn ặng, ăng hể diện!”

rần Duy Hòa mặc dù đã lăn lộn mấy năm ở công y giải rí nhưng vẫn chưa ừng hấy sự kiện lớn bao giờ, ính ình anh a vẫn rấ đơn huần, lúc này đang vui vẻ không hôi.

Ngược lại đối với Đỗ Minh hông, Võ Hạ Uyên vui mừng gậ đầu, Đỗ Minh hông rấ bình ĩnh, anh a là mộ người đã chìm nổi hơn mười năm.

“Nghĩ gì vậy?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Minh hông ngẩng đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên, cuối cùng cười nói: “Còn có hể nghĩ gì nữa, nếu ngày mai em rèo lên cao mà ngã xuống nặng nề, chắc chắn sẽ không có mộ bóng ma nào xuấ hiện ở cửa”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “ỉnh áo như vậy là ố: Đỗ Minh hông khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không có hồ đồ, sau đó cúi đầu xem kịch bản.

Võ Hạ Uyên rấ hích cái ính cách này của Đỗ Minh hông, rầm ổn, hỉnh hoảng sẽ vui vẻ mà rở nên luống cuống, nhưng lại nhanh chóng ỉnh áo lại, biế cái gì là quan rọng nhấ.

“Chị sẽ đợi hông báo ở bên Đông Mèo, có gì sẽ liên hệ cho em” Võ Hạ Uyên gõ lên kịch bản hai cái: “Cái quan rọng nhấ vẫn là cái này”

Buổi ối lúc an làm, Võ Hạ Uyên nhận được điện hoại của rương ấn Phong.

“Anh đang ở dưới ầng, anh dẫn em đi ăn cơm” Đầu dây bên kia ruyền đến mộ giọng nam rầm hấp động lòng người, Võ Hạ Uyên nghe hấy mà rong lòng cảm hấy ngứa ngứa.

Võ Hạ Uyên che microphone, nhưng đám người Đỗ Minh hông vẫn ở đó.

“Võ Hạ Uyên” Giọng điệu của rương ấn Phong bỗng nhiên rầm xuống.

Võ Hạ Uyên không dám rễ nãi: “Ba phú!”

Sau khi căn dặn rần Duy Hòa nhấ định phải đưa Đỗ Minh hông về nhà, Võ Hạ Uyên cầm úi xách chạy xuống, sau khi ra khỏi cửa công y hì rở nên hận rọng, cô nhìn hấy chiếc xe của rương ấn Phong đang dừng sá ở cổng, là mộ chiếc Mercedes màu xám.

Cô nhìn xung quanh mộ lượ, sau khi chắc chắn là không có ai ở xung quanh hì mới chui vào xe, đóng xầm cửa lại.

rương ấn Phong nhìn bộ dáng như đang ăn rộm này của cô, nhấ hời ức giận.

“Làm sao, lên xe anh khiến em hấy khó khăn sao?” rương ấn Phong rầm giọng nói.

Su cười, nói với ài xế: “Làm phiền nâng ấm che lên giúp ôi”

rương ấn Phong nhíu mày: “Làm gì?

Đừng ưởng rằng… Ưm..” Anh vô ý hức chế rụ bả vai của Võ Hạ Uyên, mùi hương của người phụ nữ quanh quẩn quanh chóp mũi của anh, khiến người a cảm hấy ĩnh âm.

Mồi hồi hôn kế húc, Võ Hạ Uyên hở hổn hển, nhìn vẻ mặ đẹp rai của rương ấn Phong, rong lòng lại mềm ra, iến lên hôn hêm cái nữa.

rương ấn Phong dở khóc dở cười: “Em học ừ ai đấy?”

“Vừa nhìn hấy anh cái là không cần hầy dạy cũng ự hiểu” Võ Hạ Uyên hành hậ rả lời: “Ai bảo em hai ngày nay quá coi nhẹ anh, rong lòng vô cùng đau khổ”

rương ấn Phong vô cùng hưởng hụ lời nói này của cô, anh nắm bờ vai cô nhẹ giọng hỏi: “Em còn hích công việc này sao?”

“hích” Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Rấ hích”

rương ấn Phong ò mò: “hích cái gì?

“Cái vòng ròn này quả hực rấ bẩn, gần như mỗi khắc đều àng ô nạp cấu, nhưng mà..” Võ Hạ Uyên vuố ve ngón ay hon dài của rương ấn Phong: “Vẫn còn mộ số người liều mạng rèo lên cao, em hích sự nỗ lực cố gắng kia”

Nghe Võ Hạ Uyên nói như vậy, rương ấn Phong bỗng nhiên iêu an, anh đi đến ngày hôm nay, không phải là vì rân rọng những người những người muốn là gì hì làm sao? Võ Hạ Uyên hích, cho dù là răng sao rên rời anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.

“Vậy hì cứ iếp ục làm hôi” rương ấn Phong cười nói: “Anh chờ ngày em làm ra kế quả: ‘Võ Hạ Uyên vô cùng hỏa mãn: “Ông xã hậ ố!”

Ánh mắ rương ấn Phong ối lại: “Lặp lại lần nữa”

“Ông xã hậ ố!”

Sau khi nhanh chóng ăn cơm nước xong xuôi, rương ấn Phong mang Võ Hạ Uyên về nhà, dùng cơ hể đàn ông nỗ lực chứng minh, chỗ đó của anh là ố nhấ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status