Phu nhân không dễ chọc

Chương 205



Lần này Phùng Lâm lần này đang quay bộ phim ruyền hình dài hai mươi bốn ập, bộ phim này so với những bộ phim hịnh hành hời bây giờ cứ động chú là bốn mươi năm ập, hì hậ sự cũng được coi là mộ rào lưu, cũng phù hợp với phong cách nhanh gọn lẹ của Phùng đạo diễn, Cũng được coi là bộ phim cổ rang nội dung nói về âm mưu quyền lực, Đỗ Minh hông rong bộ phim này đóng vai nam phụ hương Cung U, ở hời nhà minh là mộ hần ử đầy dã âm, nhưng rên hực ế nhân vậ này lại là mộ người có ính cách đầy mâu huẫn, uy cả người và rong suy nghĩ chỉ oàn là những chuyện đen ối hủ đoạn àn độc, nhưng lại len lỏi ở mộ góc nào đó rong im đức ính vị ha, sau đó sẽ được bị rí hông minh và hành hậ của nam chính khuấ phục, được rọng dụng, sau đó rong rận chiến bình định hiên hạ đã vong mạng, là mộ nhân vậ có vai diễn ở đoạn rước không được yêu hích, nhưng ừ ừ rấ có duyên với, cuối cùng rở hành nhân vậ vì nghĩa quên mình.

Diễn viên đảm nhận vai nam nữ chính vẫn chưa được công bống, nhưng dựa vào hái độ của đạo diễn Lâm mười phần hế chín phần đã chọn được rồi, rước mắ khiến người a lo lăng nhấ chính là Đỗ Minh hông đạo diễn Lâm ngồi rước máy quay ại phim rường, giống như là hái hương Hoàng vậy, sắc mặ rong lúc làm việc rong hậ uấn ú, nhìn Đỗ Minh hông rồi gậ gậ đầu, đạo diễn Lâm dùng ay ra hiệu, lập ức có người hé lên: “Acion!”

Võ Hạ Uyên đứng ở mộ bên hồi hộp lau đi mồ hôi, vừa nhìn hấy cách lèo lái quay phim đạo diễn Lâm đừng nói là yêu cầu nghiêm khắc, e là cả suy nghĩ làm khó của có rong đó, không sao không sao, Võ Hạ Uyên ự an ủi bản hân mình, ngọc không rải qua mài dũa hì làm sao hành ngọc quý.

“hương Quan đại nhân, ngày hôm nay ngày đã không còn giống như lúc rước, uy phong ám phương” Có người đọc mộ câu lời hoại lên nhắc, cùng lúc, nói với Đỗ Minh hông đoạn đó phải làm như hế nào, Võ Hạ Uyên có chú không dám nhìn hẳng nên lấy ay che mắ mình lại, người này đọc lời hoại nghe rấ kho khan, Đỗ Minh hông có hể nhập vai được không?

Ngoài sức ưởng ượng, rong chốc lá Đỗ Minh hông đã hay đổi sắc mặ, hân hái rấ kiêu ngạo lại đẩy vẻ chế giễu, anh a khoanh ay đứng đó hiên ngang, giọng điệu chấ đầy âm rạng không hài lòng: “Đúng vậy, mặc kệ là bên Đông Cung có cản rở như hế nào, a cũng nhấ định sẽ ngồi vào vị rí này.

***

Nói xong anh a khựng lại mộ chú, giống như là đang đợi người khác nói hế lời vậy, sau đó hừ lạnh lùng mộ iếng: “Không sao, ngày háng còn dài mà, rố cuộc ai là vua ai là giặc, ai có hể nói mộ cách chuẩn xác được chứ?”

Ngày ừ lúc Đỗ Minh hông đọc câu hoại đầu iền đạo diễn Lâm đã ngồi hẳng lưng lên rồi, đợi Đỗ Minh hông đối xong câu hoại, ông †a vội vàng ra hiệu cho nhân viên rường quay đưa bản nhắc lên, bên rên có mộ đoạn của anh a.

“Quý phi Kỳ đến~” Nhân viên rường quay giả giọng giống như giọng của hái giám kêu lên mộ câu.

“Nô ài ham kiến quý phi nương nương”

Đỗ Minh hông độ nhiên cong eo xuống, rong chốc lá hần há hành vẻ nịnh hó, anh a lại dừng chú rồi lại cười nói: “Quý phi nương nương người nói đi đâu vậy chứ, xuấ hân của nô ài là ừ rong nhà người mà ra, nô ài dù cho có đứng ở phương rời nào, cũng đều là nô ài của nương nương”

“Mộ chữ cũng không hiếu” Ánh mắ của đạo diễn Lâm Lâm sáng, sau đó đi lên rước cười cười vỗ vai Đỗ Minh hông: “ên nhóc này được đói”

Lúc này Đỗ Minh hông mới lộ ra vẻ mặ căng hắng: “Đạo diễn Lâm, lần đầu iên đứng rước ống quay ôi có biểu hiện gì không ố, hoặc chỗ nào không đúng mong ông cứ nói, ôi sẽ lập ức sửa đổi”

“Được đó được đó” Đạo diễn Lâm nói chuyện để lại mộ nửa, rong lòng nói hầm nửa còn lại “Đâu chỉ là được hôi, mà quả nhiên là vượ xa sự ưởng ượng”

Đừng hấy dáng người của Đỗ Minh hông nhìn rấ nghiêm chính, nhưng khi vào vai mộ kẻ lươn lẹo nịnh hần lại rấ là giống với nhân vậ đó, ông a hậ sự rấ hài lòng, những hình ảnh bởi vì Đỗ Minh hông kéo dài hời gian đi đến rường quay chậm rễ làm ảnh hưởng kế hoặc nhấ hời ông a cũng quên sạch ‘Võ Hạ Uyên hở phào nhẹ nhõm đạo diễn Lâm lại nói với Võ Hạ Uyên: “Đỗ Minh hông rấ có iến bộ, chắc là cũng ốn công gọ giữa lắm đúng không?”

“ạm được” Võ Hạ Uyên cười nói: “Không chuyện gì hì ôm kịch bản, rong lòng lo lắng sẽ gây hêm phiền phức cho ông”

hái độ khiêm ốn ôn hòa của hai người này riệ để cảm động đạo diễn Lâm, rong lòng ông a nghĩ đợi Diệp Vĩ hanh đến, có hể chỉ dẫn hêm cho Đỗ Minh hông cũng không phải là không hể.

‘Vai nam nữ chính của bộ phim này ngày hứ hai mới đến đoàn làm phim, đừng nói Đỗ Minh hông, Võ Hạ Uyên vừa hấy cũng giậ mình.

Đảm nhận vai nữ chính của bộ phim này chính là rần hanh âm, rước mắ rấ là nổi iếng, ỷ lệ hó rấ là cao.

Còn về người đảm nhận vai nam chính, chính là Diệp Vĩ hanh.

Diệp Vĩ hanh, cũng đã nổi iếng bảy ám năm rồi, là mộ người rấ có rọng lượng rong giới giải rí, không hổ hẹn rước đầy là vua của màn ảnh, khả năng diễn xuấ hì không cần phải nói rồi, ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng rấ uyệ, nói heo cách nói của phan hâm mộ: “Diệp Vĩ hanh của chúng ôi nếu diễn xuấ không ố, là vì muốn quay về nhà để kế hừa sự nghiệp gia đình!”

Ở iền Giang, nhà của Bùi Cảnh Sinh có hể được coi là hàng đầu, hì nhà họ Diệp cũng có hể được coi là sếp hàng hứ hai, đị vị không hề bình hường.

Với lại ướng mạo của Diệp Vĩ hanh… Võ Hạ Uyên đăm chiêu mộ chú, cho dù đứng cùng những rai rẻ đáng yêu của hiên hần, Diệp Vĩ hanh cũng có hể dễ dàng đánh bại họ. Anh a dù da dẻ mịn màng rắng rẻo, nhưng không có chú nữ ính nào, oàn diện gương mặ và ánh mắ, luôn mang heo mộ ánh nhìn sắc nhọn, nhưng bởi vì hần hái ôn hòa, vừa hay lại có hể nhung hoa với đôi mắ sắc bén này của anh a, nên khiến người nhìn cảm hấy anh ra rấ khí khái.

“Chị Uyên” Đỗ Minh hông đến bên cạnh ‘Võ Hạ Uyên hấp giọng nói: “Em có chú căng hắng”

‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Em cũng là phan hâm mộ của Ảnh đế Lan: *“.” Võ Hạ Uyên im lặng nữa ngày rời: “Có cần chị xin chữ ký dùm em không?”

Đỗ Minh hông mặ hớn hở: “Được không ạ7 Võ Hạ Uyên: “… Chị sẽ cố gắng”

Mấy diễn viên chủ chố ựu lại với nhau rồi chào hỏi xã giao, đạo diễn Lâm đứng ở giữa, Diệp Vĩ hanh uy không nói chuyện nhiều, nhưng khí hế rấ lớn, gương mặ lắm lúc lại hiện lên né cười như không cười, rần hanh âm đang nũng nịu với đạo diễn Lâm, có hấy nhìn hấy được vị rí của cô a cũng không hấp, còn về Đỗ Minh hông… Võ Hạ Uyên bị dáng vẻ lúc này của anh a làm cho ức, ại sao vừa nhìn hấy Diệp Vĩ hanh cả người lại bắ đầu rú rè hế?

Lộn xôn cả mộ buổi sáng, buổi rưa là chính hức bấm máy quay rồi ‘Võ Hạ Uyên không hiểu nổi suy nghĩ của phan hâm mộ, những gì có hể làm là giúp rần Duy Hòa chăm sóc ố cho Đỗ Minh.

hông Cảnh quay hứ nhấ là quay ở rong sudio, bởi vì phải hể hiện được hình ảnh quang cảnh giữa hè của bộ phim, sau đó hêm chú cảnh sắc đặc biệ cộng hêm hiệu ứng, ay của đạo diễn Lâm quơ lên, điều chỉnh nhiệ độ rong sudio lên đến ba mươi độ, rần Duy Hòa vừa bước vào đã ngay lập ức bị ê liệ liền bỏ ra ngoài.

Võ Hạ Uyên bảo rần Duy Hòa đợi ở bên ngoài, cô không yên âm Đỗ Minh hông, nên đã đi heo vào bên rong.

Dù cho Võ Hạ Uyên âm ình có ôn hòa đến đâu, khi bước vào sudio cũng bị không khí nóng rong đó hiêu đố đến rong lòng bực bội, cô cầm lấy miếng gỗ mà không ai cần lên quạ quạ gió.

Lúc này là cảnh đánh nhau của Đỗ Minh hông và Diệp Vĩ hanh, bởi vì Diệp Vĩ hanh qua hai ngày nữa có hoạ động, cho nên cảnh này đã được sắp xếp quay rước, cành bay nhảy có chú nghiêm rọng, Đỏ Minh hông hử hai lần mới có hể nhập vai được, ánh mắ của Diệp Vĩ hanh nhìn hấy cũng có chú kinh ngạc, rấ nhanh cũng bị ình iế của Đỗ Minh hông dẫn dụ nhập vai.

Cả hai rấ ăn ý rong cảnh đánh nhau, không dễ gì đợi được đạo diễn Lâm dùng ay ra hiệu “Ok°, khi Võ Hạ Uyên cùng đi ra ngoài hì cả người đã đây mồ hôi rồi.

“Ảnh đế Lan, ôi..” Đỗ Minh hông vở mở lời, liền hấy Diệp Vĩ hanh đi về hướng của mình, anh a ý hức được ránh Diệp Vĩ hanh, sau đó là mộ rận hoảng loạn nhốn nháo.

Võ Hạ Uyên cũng vội vàng đi lên, Diệp Vĩ hanh rấ cao sang, cô không ph: vỡ, chỉ là lỡ như có in ức gì bị ruyền đi, khó rách chuyện ngày cả Đỗ Minh hông cũng bị kéo xuống nước heo.

Gương mặ Diệp Vĩ hanh khế ửng đỏ, nghiến chặ răng, hần sắc có vẻ hơi mô hồ.

“rúng nắng rồi hả?” Võ Hạ Uyên nói: “Các người ản ra mộ chú, đỡ người dậy đến nơi có bóng má với hông hoáng gió.”

Mọi người đang bấn loạn, nghe hấy lời này của Võ Hạ Uyên liền bình ĩnh lại dựa heo lời cô nói mà làm.

Diệp Vĩ hanh xây xẩm mặ mày, cảm giác như cả người đang bị đặ rên lò nướng, anh ra cố hế sức chịu đựng, độ nhiên cảm nhận được cổ họng có mộ luồng khí má lạnh, rong không khí má lạnh độ nhiên có mộ âm hanh ruyền đến, hần rí ừ ừ hồi phục lại.

Diệp Vĩ hanh mở mắ ra, nhìn hấy mộ đôi mắ có chú yêu mị, nhưng rong âm nhìn lại rấ rong suố, đối phương dường như cảm giác được ánh nhìn của anh, đi lên dịu dàng nói: “Anh cảm hấy sao rồi có đỡ chú nào chưa?

Diệp Vĩ hanh giờ mới phá hiện mình đang năm ở rên ghế, kế bên xoay quanh không í người, bộ dạng mọi người đều bị làm cho hoảng sợ, lúc này hấy anh ỉnh lại rồi mới cười cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status