Phu nhân không dễ chọc

Chương 207



đạo diễn Lâm huê khách sạn ở giữa sườn núi, đi heo hêm bậc đá ừ chân núi đi lên cũng phải mấ mười mấy phú.

Nhân viên công ác vấ vả khiêng đủ loại hiế bị, Đỗ Minh hông không nhịn được đi lên hỗ rợ, đạo diễn Lâm càng hêm hích đứa nhỏ này.

Có phải ôi cũng nên giúp đỡ mộ chú chứ?” Diệp Vĩ hanh đi bên cạnh đạo diễn Lâm, cười hỏi mộ câu.

“uyệ đối đừng” Đạo diễn Lâm vội vàng ừ chối: “Lần rước cậu reo dây cáp bị hương phần eo, đến bây giờ vẫn chưa có ố. Con đường núi này rấ rơn, cậu mà bị ngã làm sao chắc ôi không sống nổi mấ”

Diệp Vĩ hanh cười nhẹ, liếc Đỗ Minh hông mộ cái, cũng không cậy mạnh.

“Haiz, nói hậ” đạo diễn Lâm chỉ vào Đỗ Minh hông, nhỏ giọng nói với Diệp Vĩ hanh: “Lâu lắm rồi ôi chưa hấy ai giống như đứa bé iễn xuấ ố, quay phim cũng rấ nghiêm hế ôi mới để ý đến đứa bé này”

***

Diệp Vĩ hanh nhìn đạo diễn Lâm mộ chú: “Ý của ông là muốn ôi chỉ bảo cậu a mộ chú?”

đạo diễn Lâm không hề giấu diếm: “Nếu có hời gian”

Diệp Vĩ hanh không rả vào rên người Võ Hạ Uyên: “ôi chưa ừng hấy người đại diện của Đỗ Minh hông ở rong vòng này, người mới?”

“Ừm” đạo diễn Lâm suy nghĩ mộ chú: “ôi không giấu diếm gì cậu, cô ấy là ngườ được Phạm Minh rạch đặc biệ bồi dưỡng”

Lần này Diệp Vĩ hanh đã hiểu, hiên hần có E chống lưng, cho dù là ở phương diện uyên ruyền hay ài chính đều không hiếu, heo ính cách của người kia, người của mình chắc chăn sẽ dùng huận ay hơn, ý của Phạm Minh rạch có hể chính là ý của người kia.

Lúc đám người hu dọn xong hế đồ đạc và dọn vào phòng đã là hơn ám giờ ối.

Môi rường của khách sạn này không ố lắm, rong không khí luôn có mùi ẩm mốc, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn có hể chấp nhận được, cô rải mộ lớp báo rong ngăn ủ, dùng nilon bọc quần áo đã hay rồi để lên đấy, sau đó ném hai viên long não vào rong ủ, ấy khăn mặ lau qua đồ dùng rong phòng, làm xong hì chạy lên ầng rên ìm Đỗ Minh hông.

Đừng nói, mặc dù Đỗ Minh hông đã sống mộ mình bảy ám năm, nhưng vẫn là mộ ên vô dụng không biế ự sinh hoạ.

Võ Hạ Uyên nhìn đống quần áo vứ lung ung rên giường, lắc đầu hở dài mộ cái, sau đó bắ đầu giúp anh a hu dọn.

“Chị Uyên, hậ xin lỗi” Đồ Minh hông xấu hổ đứng ở mộ bên.

“Không có gì” Võ Hạ Uyên nhanh chóng chỉnh gọn gàng ủ quần áo, cảm hấy mùi nấm mốc rong phòng Đỗ Minh hông quá nặng, hì hế cô đố mộ cây nến hơm mà mình mang heo.

“Chị Uyên, đây là mùi gì vậy, ngửi rấ dễ chịu”

“Mộ loại nến hơm giúp ngủ ngon” Võ Hạ Uyên giải hích, hậ ra những hứ này là Bùi ố đưa cho cô, Bùi ố rấ hích làm mấy hứ đồ vậ cao cấp hần bí, hỉnh hoảng sẽ gửi mộ í về nhà: “Đợi em quay xong bộ phim này, nếu có danh iếng, chắc chắn công y sẽ cho em hêm hai rợ lý, đến lúc đó em sẽ không cần cực khổ như vậy nữa”

Đỗ Minh hông lắc đầu nguầy nguậy, anh a không hề cảm hấy vấ vả, hậm chí cảm hấy đây là quãng hời gian hạnh phúc nhấ mà anh a ừng có.

Diệp Vĩ hanh vừa bước vào cửa đã ngửi hấy mộ mùi hương khiến cho inh hân người a hả lỏng, nhìn căn phòng được Võ Hạ Uyên dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, lại nghĩ đến căn phòng như gà bay chó chạy của mình, độ nhiên anh a cảm hấy hơi ghen ị với Đỗ Minh hông, mấy ên rợ lý của anh a đều rấ lười biếng, mấy khách sạn lúc rước anh a đều đều đã có người hu dọn ổn hỏa, nhưng bây giờ không có ai giúp đỡ, ự nhiên là khuyế điểm sẽ lộ ra.

Diệp Vĩ hanh lười không muốn nhìn bọn họ lộn xộn, nhớ đến lời đạo diễn Lâm dặn dò, anh a định đi ìm Đỗ Minh hông.

“Là ảnh đế!” Đỗ Minh hông hơi kinh ngạc.

“Xin chào” Diệp Vĩ hanh ựa ở cửa, anh mắ không ự chủ được mà rơi vào người Võ Hạ Uyên, cảm giác đầu iên của anh a chính là dáng người của người phụ nữ này hậ ố: “ôi có vào rong không?”

“ấ nhiên” Võ Hạ Uyên nói, cô nghĩ Diệp.

Vĩ hanh đến đây chắc chắn là có chuyện im Đỗ Minh hông, cho nên cô đi pha rà ‘Võ Hạ Uyên làm việc gọn gàng linh hoạ dẫn đến cảnh đẹp ý vui, Diệp Vĩ hanh nhìn chăm chằm vào Võ Hạ Uyên mấy giây, sau đó đôi lông mày uấn ú hơi nhướng lên mộ cái: “Biluochun? Hương vị rấ hơm”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Ảnh đế phẩm vị ố”

Diệp Vĩ hanh cũng cười heo: “Bố ôi rấ hích uống, cho nên rấ quen huộc hương vị này Đỗ Minh hông và Diệp Vĩ hanh ngồi đối mặ nhau, khó ránh khỏi câu nệ, sự ao nhã và u dưỡng cao đối phương hể hiện ra không phải ùy iện diễn là được, rước khi đi Võ Hạ Uyên làm mộ cái hành động cố lên, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa phòng Diệp Vĩ hanh nhấp mộ ngụm Biluochun, hai mắ hơi sáng lên, đây cũng coi như là rà có hương vị hảo hạng, không khác gì mấy số.

rà mà bố anh a cấ giữ, như vậy hì vấn đề là, Võ Hạ Uyên chỉ là mộ người đại diện không có danh iếng gì, lại xa xỉ đến mức đi mua mấy hứ này?

“Cậu có mộ người đại diện không ệ”

Diệp Vĩ hanh ngưỡng mộ nói.

Hai mắ Đỗ Minh hông ràn đầy cảm kích: “Dạ”

‘Võ Hạ Uyên để lại mộ í lá rà, sau khi pha rà xong hì mang đến chỗ đạo diễn Lâm.

Đạo diễn Lâm nhấp mộ ngụm xong hì cảm hấy cả người hoải mái: “ÔI”

“Nếu ngài hích uống hì lần sau ôi sẽ mang nhiều hơn mộ chú” Võ Hạ Uyên nói.

“Không cần đâu, quá phí iền” đạo diễn Lâm biế Võ Hạ Uyên là người khéo léo, nhưng ông a không ngờ đối phương lại quan âm phí sức với những hứ nhỏ nhặ như vầy, ông a cũng coi như là mộ người biế hưởng hức rà, cũng biế rà này không rẻ, đến cái ngụm ông a vừa uống cũng phải mấy riệu: “Không phải ôi nói mấy người nè, khó khăn lắm mới kiếm được í iền, đừng ùy iện ném lung ung, ôi quen chịu khổ rồi, chắc chắn là chịu khổ giỏi hơn mấy người” Giọng điệu của đạo diễn Lâm rầm xuống: “Bên phía Đỗ Minh hông cô cứ yên âm, chị cần cậu a diễn ố là chắc chắn có đường đi”

Võ Hạ Uyên vội vàng đưa cho đạo diễn Lâm nửa chén nước nóng: “ôi đã nhớ”

rần hanh âm đang được rợ lý đỡ xuống ầng, rấ ức giận khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên và đạo diễn Lâm đang cười nói với nhau rấ vui vẻ, hôm nay Diệp Vĩ hanh đưa đồ vậ cho người phụ nữ này, cô a nhìn hấy rấ rõ.

“Đạo diễn Lâm, ại sao ông lại chọn ở cái chỗ như hế vầy ” rân hanh âm đã quen rở hành âm điểm, rực iếp ngồi ở phía đối diện đạo diễn Lâm: “Ở đây rấ không hoải mái Đạo diễn Lâm đau đầu khi đối mặ với những diễn viên như rần hanh âm, mới diễn được bài phú là bắ đầu giở bệnh công chúa ra, chỗ này đã là khách sạn ố nhấ ở đây rồi, muốn hoải mái hì nhanh chóng quay ố, quay xong sớm rời đi sớm.

s nói, quay đầu lại nhìn Võ Hạ Uyên: “Đây không phải là người đại diện của Đỗ Minh hông sao? Không ở với nghệ sĩ của cô sao?”

Giọng điệu của rần hanh âm mang heo địch ý rõ ràng, đạo diễn Lâm đã uống rà của người a rồi, ấ nhiên là phải nói đỡ cho.

người a: “Là ôi gọi cô ấy ới đó, bàn bạc mộ chú về cảnh quay của Đỗ Minh hông”

rần hanh âm kiêu ngạo như chim Khổng ước, sau khi cô a nghe vậy xong hì liếc mắ mộ cái, không nói gì nữa.

Không lâu sau Diệp Vĩ hanh và Đỗ Minh hông đi xuống, nhìn vẻ mặ hưng phấn kia của Đỗ Minh hông, Võ Hạ Uyên biế chắc chắn anh a đã có hu hoạch, rong lòng ự nhiên càng cảm kích Diệp Vĩ hanh hơn.

Bữa ối coi như là phong phú, có rấ nhiều hị rừng, nhóm diễn viên chính ngồi mộ bài ‘Võ Hạ Uyên ngồi cùng bàn với các rợ lý và nghệ sĩ khác, ngồi sá bên cạnh rần Duy Hòa.

rần Duy Hòa đang ăn hì độ nhiên hỏi Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, chị nấu ăn hế nào?”

‘Võ Hạ Uyên khiêm ốn: “ạm được.”

“Chị Uyên, làm sao cái gì chị cũng biế vậy?” rần Duy Hòa vừa ăn vừa hỏi.

“Ai nói chị cái gì cũng biế” Võ Hạ Uyên cười nói: “rùng hợp mà hôi”

“Bao giờ rảnh chúng a phải nếm hử mới được” không ngờ rằng Diệp Vĩ hanh lại nói iếp, hai bang cách nhau rấ gần, chắc là anh †a đã nghe hấy.

Diệp Vĩ hanh vừa lên iếng, iêu điểm của cả căn phòng đồn hế về phía Võ Hạ Uyên, cô cảm hấy như đang ngồi rên bàn chông, cười nói: “Dễ nói dễ nói rần hanh âm cau mày, ném đôi đũa rên ay xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status