Phu nhân không dễ chọc

Chương 208



‘Võ Hạ Uyên chú ý đến động ác của rần hanh âm, rong lòng đập “hình hịch” mộ cái, hiện giờ cô không muốn cùng với mộ ngôi sao nữ đang nổi xảy ra xung độ.

iếng chuông điện hoại reo lên, Võ Hạ Uyên cầm lấy điện ay chỉ ra ngoài và ỏ ý “Xin lỗi ôi ra ngoài nghe điện hoại cái nha”

Màn đêm sương rơi dày đặc, không khí như được bao bọc rong mộ lớp kẹo bông đường, khi an ra sẽ hơi đâm vào cổ họng, Võ Hạ Uyên đứng bên mộ cây lớn, rong mắ nở nụ cười ngọ ngào, nhìn màn hình điện hoại hiển hị ên người gọi “ấn Phong”

Ánh mắ cô dịu dàng ràn đầy ình cảm nhìn hai chữ đó hiển hị rên màn hình điện hoại, rương ấn Phong ở đầu dây bên kia nôn nóng.

rương ấn Phong xoay xoay ly hủy inh rong ay, anh có chú hối hận rồi, bây giờ anh hận không hể ngay lập ức mang cô về bên cạnh mình, sau đó ha hồ nuông chiều cô.

“Em đã ăn cơm chưa?” rương ấn Phong điều chỉnh xong cảm xúc của mình, sau đó ân cần hỏi cô nói.

“Đang ăn cơm, cũng đã dọn dẹp đồ đạc xong rồi”

***

“Uhm” rương ấn Phong rả lời mộ iếng: “Có xảy ra chuyện gì không?”

Võ Hạ Uyên nghiêm úc suy nghĩ lại mộ chú, hành hậ rả lời: “Chuyện lần rước Diệp Vĩ hanh bị rúng nắng em đã kể anh nghe rồi đó, hôm nay anh a ặng cho em mộ mặ dây chuyền bằng ngọc, xem như món quà cảm ơn, sau đó không có chuyện gì nữa” Võ Hạ Uyên biế rấ rõ ính cách của rương ấn Phong, về những chuyện như hế này anh rấ hay ghen, anh cũng không phải là người nhỏ nhen, chỉ có điều ính chiếm hữu của anh quá mạnh, nhưng cô cũng nguyện ý để anh rân quý cô như hế, và cũng không hề che giấu điều đó.

rương ấn Phong nói: “Không được đeo”

“Không đeo” Võ Hạ Uyên cười cười nói, hỏ hẻ nói: “Ngoài những món mà anh ặng, ai ặng em cũng sẽ không đeo”

Mấy giây im lặng, rong chốc lá không khí rở nên rấ ngọ ngào: “ấn Phong, em nhớ anh rồi” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói.

“Bà xã à, em đừng hả hính anh nữa”

rương ấn Phong cười khổ: “Khi nào em quay về đây anh sẽ xử em sau.”

Hai người lại bắ đầu cự qua cự lại vài câu không đâu vào đâu, Võ Hạ Uyên dặn dò rương ấn Phong không được ăng ca suố đêm, sau đó liền quay về đại sảnh của khách sạn.

‘Vừa vào đến đã gặp hấy rần hanh âm chấn vấn nói: “Cô Uyên nghe mộ cuộc điện hoại mà lâu hế à? Nói chuyện cùng ai đó?”

“Bạn rai gọi” Võ Hạ Uyên cười đắc ý.

Bàn ay đang nắm đôi đua của Diệp Vĩ “hanh khẽ chặ lại, cô đã có bạn rai rồi sao?

Cũng đúng, điều kiện như cô hì có bạn rai cũng đâu có gì lạ, Diệp Vĩ hanh chấn áp lại chú dao động rong lòng, anh a cảm hấy bản hân mình rấ kỳ lạ, chuyện của Võ Hạ Uyên hì có liên quan gì đến anh a chứ?

Sau khi ăn xong, mọi người ai cũng mệ lả người, nên mọi người ai nấy ự về phòng mình nghỉ ngơi, ngay mài còn phải làm việc cực lực nữa.

Bên này Võ Hạ Uyên đang định ẩy rang, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên iếng gõ cửa: “Cô Uyên ngủ chưa?”

‘Võ Hạ Uyên vội vàng đeo mắ kính đi ra, khi mở cửa phòng ra hì đã nhìn hấy rợ lý của Diệp Vĩ hanh.

rợ lý là mộ cậu nhóc có chú ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi đầu hỏi cô: “Cô Uyên, chuyện là cậu chủ Diệp Vĩ hanh của ôi ngủ không được, phòng ở đây có mùi gì đó rấ kỳ lại, Diệp Vĩ hanh bảo ôi đi hỏi xin Đỗ Minh hông mộ chú nến hơm, để điều chỉnh lại mùi không khí rong phòng của anh a, nhưng mà sau đó Đỗ Minh hông nói là nên hơm là do cô đố, ôi muốn hỏi chú..”

Nói đến đây, Võ Hạ Uyên đã hiểu rồi: “Đợi xíu, ôi đi lấy”

rợ lý nhìn Võ Hạ Uyên mặc bộ đồ ngủ hình gấu, buổi sáng cô cộ óc cao lên giờ mái óc của cô đã được hả xuống ngang eo, khi cô đi mái óc cô đung đưa ngay eo, không biế hình dung như hế nào, rõ ràng chỉ là mộ quản lý nhỏ, nhưng lại giống như mộ viên ngọc bích uyệ mỹ được chạm khắc cẩn hận.

Võ Hạ Uyên mang mộ nửa nên hơm còn lại đưa cho rợ lý nhỏ: “Nhiêu đây chắc đủ để Ảnh Đế dùng cho đến khi rời khỏi nơi này, nếu còn có vấn đề gì nữa hì cứ đến ìm ôi”

rợ lý nhỏ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn Cô Uyên!”

Ngửi hấy mùi hương quen huộc, đôi ay đang đặ lên rên rán của Diệp Vĩ hanh nhẹ dàng buông xuống, sau đó hí mộ hơi hậ sâu, nhẹ nhàng hỏi: “Lấy ừ chỗ Đỗ Minh hông a?”

Minh hông không còn nữa, là đi xin chỗ người quản lý của cậu a.”

“Võ Hạ Uyên hả?” Diệp Vĩ hanh mở o mắ ra.

“Uh” rợ lý nhỏ không phá hiện điều gì không đúng, đố nến hơm lên hì đã nhìn hấy sắc mặ của Diệp Vĩ hanh đã khá hơn mộ chú, liền đi khẽ bước ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã bấm máy quay rồi, cảnh đánh nhau của Diệp Vĩ hanh và Đỗ Minh hông quay rước, rần hanh âm ngủ đến rưa mới ừ ừ dậy rồi đi đến phim rường.

Cách cô xuấ hiện cũng rấ phô rương, đem heo bốn năm rợ lý, khi hì phun nước sá khuẩn ghế, khi hì lại che dù, mà cô a vốn dĩ là đã bôi kem chống năng rồi, sau đó dành chú hời gian nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái rồi nói: “Nghe nói Cô Uyên đang ích giữ nến hơm đúng không? Hay là cũng cho ôi dùng hử xem?”

‘Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì hế, bộ cô bị rần hanh âm giám sá hay sao? ại sao người này cái gì cũng biế vậy.

“Xem ra Cô Uyên là không muốn cho rồi”

rần hanh âm lạnh lùng cười: “Cũng đúng, những món đồ ố đều để dành cho Ảnh đế Lan cả rồi, nhưng xin cho ôi nhắc nhỡ cô mộ câu, cô đã có bạn rai rồi đó”

rần Duy Hòa muốn đi lên phía rước muốn nói gì đó giúp Võ Hạ Uyên, nhưng lại bị Võ Hạ Uyên kéo ay quay lại Đôi mắ của Võ Hạ Uyên nhìn hẳng với †âm nhìn của rần hanh âm, giọng điệu rấ nhạ: “Cô âm, biế vậy là ố, ôi là người đã có bạn rai rồi”

Ý rong lời nói, đừng có gặp ai cũng xem họ như ình địch, sau đó đi xéo sắc người khác.

Nụ cười của rần hanh âm cứng đơ lại, đang định đứng dậy cự lại với Võ Hạ Uyên “Sao giờ mới đến?” đạo diễn Lâm bước lớn đi đến, giọng điệu vội vàng: “Sắp đến cảnh của cô rồi đó, sao còn chưa rang điểm nữa?

Mau đi vào bên rong ổ phục rang đi! Cứ làm lỡ hời gian hì ấ các mọi người lại phải ở đây hêm mấy ngày nữa đó!”

Sắc mặ rần hanh âm không chú hiện cảm nào rừng mắ nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái, sau đó quay lưng đi .

đạo diễn Lâm không đồng ý nhìn về hướng của Võ Hạ Uyên: “Cô gây với cô a chỉ vậy, né ránh chú là được rồi”

Võ Hạ Uyên cười ôn hòa xã giao đáp: “đạo diễn Lâm nói rấ đúng, ôi ghi nhớ rồi”

Phùng Lâm hở mộ hơi, sau đó iếp ục đi quây.

rần Duy Hòa vô cùng không phục: “Rõ ràng là lỗi do rần hanh âm, đạo diễn Lâm sao lại còn giúp cô a nói chuyện hế!”

“đạo diễn Lâm là đang nói chuyện giúp chị” Võ Hạ Uyên hấp giọng nói: “Ông a nếu như mà giúp rần hanh âm, hì bây giờ chị và rần hanh âm đã gây lộn rồi, ông a là đạo diễn, chứ đâu phải là chuyên gia hòa giải, ở rong vòng giải rí này mãn cảm như hế nào em không biế sao? rái ớ hiếm rần hanh âm này rấ là khó đối phó, đạo diễn Lâm phải rấ cẩn hận xử hành xử”

rần Duy Hòa nửa hiểu nửa không hiểu gậ gậ đầu.

Đỗ Minh hông dáng vẻ hiên ngang quay về, đỡ eo ngồi xuống ghế, rần Duy Hòa kh người xuống xoa bóp cho anh a, Võ Hạ Uyên mộ ay lấy đồ nói: “Vấ vả không?”

Đỗ Minh hông cười cười nói: “Đúng là có đôi chú, nhưng em rấ hưởng hụ cảm giác cực khổ này”

‘Võ Hạ Uyên mở hộp hức ăn để rước mặ Đỗ Minh hông, hương hơm của hức ăn phú chốc bay khắp nơi, sau đó Võ Hạ Uyên nói: “Hôm nay oàn quay những cảnh cần hể lực.

không, mà sợ là mộ lúc nữa mới đến giờ ăn rưa, ăn đỡ những món này để ló dạ rước đi”

Đỗ Minh hông cầm lây hộp hức ăn, nhìn lớp da sủi cảo vàng kim óng ánh còn đang bốc khói nóng lên, nuố nuố nước miếng nói: “Chị Võ Hạ Uyên, chị có phải là doraemon không? Cái này chuẩn bị ừ khi nào vậy?”

“Mộ iếng rước, mượn ạm nhà bếp của khách sạn” Võ Hạ Uyên nói mộ lại khưng lại p: “ố chức là cho mở cái bếp nhỏ để nấu đồ ăn đúng không?”

“Cho phép chứ” rần Duy Hòa cười nói: “Chỉ cần có cái năng lực ự mở ự nấu không chỉ iêu vào iền của ố làm phim hì dù có muốn mở mộ bữa iệc ở đây cũng được đó”

Võ Hạ Uyên cũng cười, đem đũa đưa đặ vào rong ay của Đỗ Minh hông nói: “Vậy hì cứ ăn hoải mái đi, sau đó nghiêm úc đi quay iếp đi”

Khóe mắ Đỗ Minh hông lấp lánh, sau đó gấp sủi cảo há miệng hậ o rồi bỏ vào rong miệng, rong bộ dạng ăn rấ ngon! Mấy năm rồi, đây là lần đầu iên anh a được người a làm sủi cảo cho anh a ăn, Đỗ Minh hông vừa vừa quyế định, dù cho mấ đi cả nửa mạng này, cũng sẽ quay cho bộ phim này hậ ố.

Với lại mùi hương này giống như mùi hương huốc phiện dẫn dụ hế những người xung quanh.

Đạo diễn Lâm nhìn về phía sau mộ cái, sau đó lại nhăn nhó quay đầu lại.

Ánh mắ của Diệp Vĩ hanh nhìn về phía xa xa rồi nhìn xuống cái bánh bao rên ay mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn rợ lý của mình.

rợ lý kinh hồn bạ vía gãi đầu nói: “Bây giờ ôi đi kêu nhà bếp chuẩn bị í cơm canh nóng”

“hôi được rồi, đợi mọi người rồi cùng đi ăn luôn” Không chú hăng hái yểu xìu nói, anh rấ hiểu rõ khả năng của đầu bếp ở đây, dù sao nhấ định sẽ không làm ra được hộp sủi cảo chiên hơm phức như của ai đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status